"Mau nhìn! Đó là trợ lý Khang Văn Trạch của Lục Hàn Chi!"
Không biết là ai hét lên, nhóm phóng viên không biết từ đâu xuất hiện xông lên.
Vẻ mặt Khang Văn Trạch co rụt lại. Anh ta xoay người bước nhanh, vệ sĩ cũng đi nhanh chóng bảo vệ anh ta phía sau.
"Trợ lý Khang, Lục Hàn Chi có biết Dương Hân Nhiên tự tử không? Anh ấy nghĩ gì về điều đó?"
"Trợ lý Khang! Tại sao vai diễn của Dương Hân Nhiên đột nhiên bị thay đổi? Cô ấy tự tử là vì chuyện này sao?"
Vốn dĩ Khang Văn Trạch có thể bình tĩnh đối mặt với đám phóng viên vớ vẩn này, nhưng bây giờ anh ta phải tránh đi bởi vì trong lòng hắn đang ôm một chú mèo con mỏng manh yếu đuối.
Ngay sau đó anh ta liền nhận thấy có gì đó không đúng. Tại sao những người này không đuổi theo Lục Hàn Chi mà lại đuổi theo mình? Nhưng bây giờ Khang Văn Trạch không có thời gian để suy nghĩ. Anh ta phải vững vàng bảo hộ Bánh Trôi trong lòng. Dưới sự bảo vệ của đám người A Sâm, anh ta vội vàng đi đến phía xe ô tô.
Từ xa vẫn không ngừng truyền đến tiếng la hét của người hâm mộ Lục Hàn Chi, cùng giọng nói ồn ào của đám phóng viên, đầu Bạch Du phồng lên choáng váng. Cô rụt người lại vào vòng tay của Khang Văn Trạch, lo lắng đến mức cơ thể bắt đầu tê dại.
Đột nhiên cô cảm thấy cơ thể Khang Văn Trạch bị ai đó đẩy mạnh một cái, sau đó cơ thể cô đột nhiên đau nhức.
Run sợ từ tận đáy lòng gần như ngay lập tức lan ra khắp cơ thể, ngay cả âm thanh cô cũng không phát ra được --
Bạch Du Du chưa kịp vùng vẫy thì trước mắt đã chìm vào bóng tối.
Lúc Khang Văn Trạch được A Sâm đỡ dậy, cả người vẫn còn mê man. A Sâm dùng sức đập hắn: "A Trạch, A Trạch!"
Khang Văn Trạch phục hồi lại tinh thần. Khi nhận ra chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Bánh Trôi đâu?!"
"Không tốt! Mèo đã bị người bắt trộm!"
A Sâm đi tìm một vòng. Khi anh ta quay trở lại, cả gương mặt đều là mồ hôi lạnh.
Các phóng viên vây quanh anh ta đã không còn ở đây nữa, bởi vì Lục Hàn Chi từ phía bên kia đã vội vã chạy tới. Tất cả mọi người đều lao về phía anh.
Nhưng mà vệ sĩ của Lục Hàn Chi và những người được Giang Ninh khẩn cấp gọi đến nhanh hơn bọn họ nhiều. Bọn họ bao vây đám phóng viên đang điên cuồng lại, nhanh chóng đẩy ra ngoài.
Lục Hàn Chi vội vàng đi đến: "Bánh Trôi đâu?"
Sắc mặt Khang Văn Trạch tái nhợt, giọng nói run rẩy: "Không, không thấy đâu."
Sắc mặt của Lục Hàn Chi nhất thời thay đổi.
"Không thấy? Đang yên đang lành tại sao lại không thấy?" Giọng nói của Giang Ninh thay đổi trở nên sắc bén: "A Sâm! Nhanh gọi người đến tìm! Nhanh!"
“Chị đi đến phòng camera giám sát.” Giọng của Lục Hàn Chi coi như còn vững vàng, nhưng ai cũng có thể nhận ra sắc mặt anh đã trở nên căng thẳng đến mức đáng sợ.
Ngay cả Giang Ninh cũng không dám nói lời nào, gật đầu chạy đi tìm người giám sát.
Khang Văn Trạch không ngừng thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu: "Tôi, tôi cũng đi tìm."
Lục Hàn Chi liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi lạnh lùng ra lệnh: "A Sâm, gọi người đưa cậu ta đến bệnh viện!"
Khang Văn Trạch dùng sức véo mạnh cánh tay mình.
Anh ta biết chuyện tình ngày hôm nay, bất luận như thế nào, Lục tiên sinh cũng sẽ không bỏ qua.
Nếu không tìm thấy Bánh Trôi...
Không, nhất định sẽ tìm thấy. Bất luận như thế nào cũng sẽ tìm được!
...
Trong cơn mê man, Bạch Du Du nghe thấy có người nói: "Có muốn giết con mèo này luôn không?"
“Giết cái gì mà giết. Con mèo nhỏ như thế này chỉ cần hai ngón tay là tao có thể chết được nó rồi.” Có người cười chế nhạo: “Không phải nó là bảo bối của Lục Hàn Chi sao? Giá trị cũng không thấp...”
Dưới cơn sợ hãi, đột nhiên Bạch Du Du cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng vậy, cô chỉ là một con mèo con. Cho dù đối phương muốn dùng cô ấy để tống tiền Lục Hàn Chi hay giết cô, điều là chuyện rất dễ dàng. Cô thậm chí còn không thể chạy trốn được.
Cô ấy nên làm gì bây giờ?
Cô không sợ chết. Cô đã trải qua cái chết một lần rồi. Cô thật sự không sợ chết.
Nhưng bây giờ, cô có người mà cô không thể bỏ được. Cô không muốn chết.Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, Lục Hàn Chi nhất định sẽ rất lo lắng.
Nếu như không có cô ở bên cạnh, ai sẽ đến an ủi anh?
Cô không thể nhìn thấy gì, nhiệt độ cơ thể từ từ hạ xuống, nay cả hô hấp cũng thấy rất khó khăn.
Bạch Du Du đẫm nước mắt, âm thanh yếu ớt đầy tuyệt vọng.
Ai có thể đến cứu cô?
Dần dần, cô không thể cảm nhận được gì.
"Du Du, Du Du! Nhanh tỉnh lại, nhanh tỉnh lại. Du Du..."
Giọng nói của ai? Nghe thật lạ quá.
Nhưng cô dường như không sợ âm thanh này chút nào.
Bạch Du Du cố gắng bắt lại ý thức đang trôi lơ lửng của mình. Nghe thấy giọng nam xa lạ liên tục gọi tên mình bên tai: "Du Du, là anh... Anh là... Anh trai, em có nhớ anh không?"
Anh trai... Anh trai?
Anh Bạch Hiêu?
Đúng rồi. Cô có một người anh trai ruột thịt, thế nhưng tại sao cô lại quên mất?
Người anh trai từ nhỏ đã rất yêu thương cô, vẫn luôn bảo vệ cô, là người thân duy nhất còn lại của cô.
Nhưng mà không nhớ rõ từ lúc nào, anh lại biến mất không thấy đâu.
Có lẽ bởi vì quá mức đau buồn, cho nên trong tiềm thức của cô, đã dần dần quên lãng anh.
"Du Du, em phải nghe những gì anh trai nói, biết không? Anh trai sẽ bảo vệ em, anh trai sẽ bảo vệ em cả đời. Vì vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng sợ."
"Du Du, em phải nhớ rằng anh trai sẽ luôn bảo vệ em..."
Đường nét mờ ảo của thiếu niên trong trí nhớ dần dần hiện rõ, ánh mắt, giọng nói, dáng vẻ...
Cuối cùng nó trùng với người trước mặt.
Trong đôi mắt nhòe lệ, Bạch Du Du nhìn thấy một gương mặt đẹp trai mà lại xa lạ.
"Bạch Hiêu... Anh trai?"
Bạch Hiêu sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ: "Du Du, em còn nhớ anh sao?"
Bạch Du Du thút thít, nhào vào trong lồng ngực hắn rồi bật khóc, “Anh Bạch Hiêu, anh Bạch Hiêu... Tại sao bây giờ anh mới đến. Em rất nhớ anh... Em còn tưởng rằng... Em tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa. Anh đã đi đâu... "
Bạch Hiêu vội vàng ôm cô: "... Là lỗi của anh trai, đừng khóc."
Trong lòng cô gái không nhịn được run rẩy, mang theo âm thanh nức nở yếu đuối ủy khuất. Bạch Hiêu nghe vậy quả thực tim như muốn vỡ nát. Vụng về dỗ dành một hồi, giọng nói dần dần khàn khàn đi: “Xin lỗi, là anh trai đến muộn."
Bạch Du Du khóc một lúc lâu rồi mới chậm rãi bình phục lại. Sau đó cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn xuống bản thân.
"Em... Em làm sao lại biến thành người? Em không phải là mèo sao?" Bạch Du Du sợ tới mức dựng đứng cả tóc gáy.
Lẽ nào tất cả mọi thứ trước đây... Đều là mơ? Cô căn bản không chết, cũng không sống lại dưới hình dạng mèo con, cũng không có... Gặp Lục Hàn Chi? Tất cả hết thảy đều là ảo tưởng của cô?
Nghĩ đến khả năng này, Bạch Du Du sợ đến mức không dám thở.
“Biến lại thành người không tốt sao?” Bạch Hiêu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giống như sợ làm cô bị thương, ngay cả động tác cũng thận trọng: “Mặc dù hình dạng mèo con trông rất đáng yêu, nhưng anh trai em vẫn thích hình dạng con người của em hơn."
Nói như vậy, trước đó cô thực sự trở thành một con mèo?
"Nhưng, thế nhưng em làm sao có thể..." Bạch Du Du lo lắng không biết phải làm sao, lắp bắp nói: "Em, làm sao em lại có thể biến thành người được, một con người? Điều này thật phản khoa học!"
Bạch Hiêu không khỏi nở nụ cười: "Du Du, lẽ nào em biến thành mèo là khoa học sao? Trước tiên em đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ từ từ giải thích cho em. Trước tiên em hãy nói cho anh biết em có cảm thấy cơ thể mình không thoải mái không? Có chỗ nào không đúng không? Cánh tay của em, chân, còn có mắt của em nữa, em hãy cảm nhận xem, có chỗ nào không thoải mái không? "
Bạch Du Du vừa mới khóc một hồi, có lẽ là còn chưa tỉnh táo lại. Cô sửng sốt một lát rồi mới chậm rãi đứng dậy. Đầu tiên là cô quay đầu lại nhìn sau lưng cô, phát hiện thói quen vẫy đuôi của mình vậy mà vẫy không được.
Cô lại giơ tay lên, cử động chân, sờ sờ đầu, lại đứng tại chỗ quay hai vòng. Thế nhưng phát hiện thế nào cũng không tìm thấy đuôi của mình, di chuyển móng vuốt của mình... Không đúng, là cử động ngón tay. Thật sự là những ngón tay vừa dài vừa nhỏ, không có một sợi lông mèo nào cả.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc gương trong góc, tò mò đi tới.
Cô gái trong gương mặc một bộ váy trắng tinh, làn da trắng nõn, mái tóc dài xõa ra sau lưng, nhưng không phải là mái tóc đen trước đây mà là màu nâu nhạt mềm mại dưới ánh mặt trời.
Cô ngạc nhiên nhìn mình trong gương.
Đôi mắt tròn xoe, con ngươi xanh biếc, như có một màng nước lấp lánh... Giống như đôi mắt mèo ướt át.
"Đây là em sao?"
Mặc dù ngoại hình của cô giống như trước đây. Nhưng mà màu tóc, màu mắt và màu da đều sáng hơn trước, thậm chí thân hình cũng gầy hơn trước. Trông cô tựa như bộ dạng khoảng mười sáu hay mười bảy.
Nhưng rõ ràng cô đã là 20 tuổi. Có trời mới biết rằng lúc đó cô cao chỉ hơn 1,6 mét một chút! Sau khi trưởng thành, thật vất vả lắm cô mới cao hơn một chút. Vậy mà bây giờ cô trở lại như cũ.
Bạch Du Du lại nhìn xuống bản thân.
Thực sự là không có lông... Cái đuôi cũng đã biến mất. Cô không nhịn được sờ đầu mình một lần nữa.
“Anh Bạch Hiêu.” Bạch Du Du xoay người lại, nhưng lại sửng sốt.
Bạch Hiêu, người anh trai ruột thịt mà cô đã quên trong trí nhớ.
Anh lớn hơn cô mấy tuổi, hiện tại là hình dáng của trưởng thành, trên người mang theo đặc tính trầm ổn và quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Bạch Du Du nghiêng đầu nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Bộ dạng và khí tức trên người anh lại rất xa lạ đối với cô. Bởi vì bọn họ đã rất lâu, rất lâu không gặp nhau, lâu đến nỗi ngay cả bộ dạng của anh, Bạch Du Du cũng gần như không nhớ ra, chỉ nhớ mình có một người anh trai ruột thịt.
Nhưng cô biết người này là anh trai cô.
“Anh tìm em rất lâu rồi, Du Du.” Hai mắt Bạch Hiêu đỏ hoe, khàn giọng nói: “Đáng lẽ anh nên tìm em sớm hơn, thật xin lỗi."
Sự hoang mang và mờ mịt lúc nãy đột nhiên biến mất, trong lòng Bạch Du Du cũng từ từ lắng xuống.
“Không sao đâu.” Đôi mắt cô ngấn lệ, cô cười nhẹ: “Chúng ta đều khỏe, sống khỏe mạnh, có thể gặp nhau...”
“Vậy em có thể tha thứ cho anh trai được không?” Bạch Hiêu run rẩy hỏi: “Nếu có thể tìm được em sớm hơn, em cũng sẽ không phải chịu đựng đau khổ như vậy.”
Bạch Du Du sửng sốt một chút, nghiêm túc gật đầu: "Vâng, em tha thứ cho anh."
Dường như Bạch Hiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người căng thẳng mới thả lỏng được.
Bạch Du Du lại đột nhiên căng thẳng, "Anh trai, làm sao anh tìm được em? Trước đó không phải có kẻ xấu muốn bắt cóc em sao?"
Bạch Hiêu gật đầu, "Nhưng mà anh trai em đã thu dọn sạch sẽ rồi. Em không cần phải sợ. Có anh ở đây, sẽ không để người xấu tiếp cận nữa đâu."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Có lẽ đã lâu rồi Bạch Du Du không được nói chuyện bình thường, cô rất căng thẳng, lời nói ra miệng nhưng không được lưu loát lắm.
“Đừng vội, đừng vội, từ từ nói.” Bạch Hiêu nhanh chóng đỡ cô ngồi xuống, rót cho cô một cốc nước: “Trước uống nước, rồi từ từ nói."
Bạch Du Du cầm cốc nước, theo bản năng vươn đầu lưỡi láp, giống như khi cô còn làm mèo con.
“A!” Bạch Du Du đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh ấy hẳn là rất lo lắng. Em, em phải nhanh chóng trở về!"
Bạch Hiêu cau mày: "Em đang nói ai? Lục Hàn Chi?"
Bạch Du Du nghe thấy tên Lục Hàn Chi, tim cô liền thắt lại.
"Du Du, em đã quên. Cậu ta không biết hình dạng này của em."
Trong nháy mắt, đôi mắt Bạch Du Du liền ngập nước mắt.
Bạch Hiêu thấy hai mắt cô đỏ lên, vội nói: "Không sao. Em muốn gặp cậu ta cũng được. Anh trai giúp em tìm cậu ta. Đừng khóc."
Bạch Du Du hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn anh ấy: "Vậy nếu anh ấy không nhận ra em thì sao?"
Bạch Hiêu vò đầu tóc ngắn của mình, nhịn một hồi lâu mới thận trọng nói: "Nếu không thì em lại biến thành hình dạng mèo con đi gặp cậu ta?"
Bạch Du Du sững sốt.
Lục Hàn Chi không biết cô. Cho dù lúc này cô có đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ không biết cô là ai.
Anh chỉ nhận ra con mèo nhỏ màu trắng của mình.
Bạch Du Du đáng thương hỏi: "Em còn có thể... Có thể biến lại thành mèo sao?"
Bạch Hiêu hô hấp căng thẳng.
Đôi mắt to ướt đẫm nước mắt của Bạch Du Du vẫn còn đọng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào khiến anh ấy nhớ lại lúc mình cứu cô khi cô là một con mèo con.
Bộ dạng yếu đuối mỏng manh và tuyệt vọng, ngay cả âm thanh phát ra cũng yếu ớt khiến trái tim người khác như bị nhéo lên.
“Em rất nhớ anh ấy, anh trai.” Bạch Du Du nắm chặt góc quần áo, nước mắt lại ứa ra: “Làm sao bây giờ, anh ấy sẽ lo lắng cho em mất.”
“Đừng khóc, đừng khóc. Người khác không được, nhưng anh trai làm được.” Bạch Hiêu nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Chỉ cần em muốn, anh trai đều có thể giúp em làm được.”
Loại chuyện này, ngay cả bản thân Bạch Du Du lúc này cũng cảm thấy có chút khó tin. Nhưng khi Bạch Hiêu nói như vậy, ngược lại cô theo bản năng không sinh ra lòng nghi ngờ gì đối với anh ấy.
Cô tin tưởng chỉ cần anh ấy đồng ý, nhất định là có thể làm được.
...
Bánh Trôi đã mất tích năm ngày rồi.
Trong năm ngày này, họ đã tìm kiếm tất cả những nơi gần đó, sử dụng tất cả các mối quan hệ và phương pháp khác nhau, thậm chí còn tìm tới cảnh khuyển.
Mặc dù đã phát hiện thấy hai kẻ khả nghi bắt trộm Bánh Trôi, nhưng cả hai người kia lại biến mất không thấy hình bóng như bị bốc hơi vậy.
Bất kể lục soát tìm kiếm ra sao, cũng không tìm thấy một chút manh mối nào.
“Cứ tiếp tục như vậy không được!” Giang Ninh đã không ngủ năm ngày này. Cô dụi mắt, đáy mắt không khỏi hiện lên sự nôn nóng.
Dùng tất cả các biện pháp, cho dù là sống hay chết cũng không tìm thấy. Mèo con và mấy người bắt trộm nó dường như đã biến mất không thấy tăm hơi. Mọi manh mối đều bị dọn sạch không để lại gì.
Cuối cùng Lục Hàn Chi đã dùng đến biện pháp mà không ai nghĩ đến ---
Anh dùng danh nghĩa của mình, tự mình đăng bài trên weibo.
Nhờ sự giúp đỡ của mọi người trên weibo.
Biện pháp tìm kiếm với phần thưởng rất cao không phải là hiếm, nhưng mà ở trên người Lục Hàn Chi, lại làm cho người khác hoàn toàn khó có thể tin được.
Người luôn luôn khiêm tốn và kiêu ngạo như Lục Hàn Chi, bất luận gặp chuyện gì cũng không gợn sóng sợ hãi. Vậy mà lần đầu tiên anh đăng bài trên Weibo cá nhân --- Mà nguyên nhân anh phải làm điều này là bởi vì một con mèo con bị mất tích.
Mà kể từ ngày hôm đó, anh dừng tất cả công việc lại.
Anh bỏ ngoài tai những lời đồn đãi, suy đoán, thậm chí là cả chất vấn, cười nhạo và phẫn nộ từ mọi phía. Anh hoàn toàn không thèm để ý đến.
Thậm chí có không ít người nghi ngờ anh bị điên.
Chẳng qua chỉ là một con mèo mà thôi. Đánh mất thì đánh mất thôi, còn có thể làm gì nữa?
Nhưng bọn họ không biết.
Đó là bảo bối của anh.
Bảo bối của anh, làm sao anh có thể ném đi được?
Không ít người ôm con mèo Ragdoll giống Bánh Trôi đến gặp anh. Nếu quả thực nhìn giống như Bánh Trôi thì Lục Hàn Chi sẽ đích thân xuất hiện.
Nhưng mà tất cả đều không phải là mèo con của anh.
Lục Hàn Chi ngơ ngác nhìn hai cánh tay trống rỗng của mình.
Mèo con thích nằm trên đùi anh làm nũng, mệt nhọc liền cuộn tròn lại nằm ngủ.
Mèo con ấm áp, đáng yêu luôn thích bám lấy anh... Đã không thấy nữa rồi.
“Lục tiên sinh.” Khang Văn Trạch chịu đựng chua xót trong lòng, nhẹ giọng nói: "Lục tiên sinh, đến rồi, phải xuống xe.”
- -----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bạch Du Du: Cái đuôi của ta đâu? Cái đuôi của ta đã biến mất, huhuhuhu.
Đừng hoảng sợ! Sẽ quay lại!