Editor: Yen
Beta: Pu
“Tại sao lại nói mẹ không nghĩ gì cho con cơ chứ, nếu con không phải là con gái của mẹ, thì mẹ sẽ quan tâm tới những chuyện như vậy sao? Vương lão bản là người có tiền thế nào, chẳng phải mẹ cũng muốn để lại cho con rồi còn gì?”
Chu Vi trừng mắt, liếc nhìn Quý Lạc Lạc:
“Được rồi, mẹ vẫn còn có việc. Nếu như con dám không tới, mẹ sẽ kiện cáo trước truyền thông. Là con gái của mẹ, mẹ sinh ra con, vậy thì con phải chăm sóc mẹ cả đời.”
Nói xong, bà ta cầm lấy túi xách, một đường thẳng tắp lướt qua người Quý Lạc Lạc, ở thời điểm khi vào trong thang máy còn nhấn gọi một cuộc điện thoại, vừa cười vừa nói:
“Ai da, Vương lão bản à, ngài cứ yên tâm đi, tôi đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi, đảm bảo sẽ làm ngài hài lòng!”
Từ đầu tới cuối, Quý Lạc Lạc đều không nói một câu nào, Chanh Chanh trừng mắt nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, nếu như không phải bị Diệp Thanh kéo lại, cô ấy đã sớm xông ra liều mạng cùng Chu Vi.
Cái quái gì thế này, đây rõ ràng là một người cặn bã, tú bà!!
Nói gì thì nói, vẫn là con gái do chính bản thân dứt ruột đẻ ra cơ mà.
Lúc này, Chanh Chanh mới biết được, bản thân mình đã phạm phải bao nhiên sai lầm, cũng khó trách Quý Lạc Lạc vô cùng tức giận khi nghe thấy cái tên “Chu Vi”.
Cô nào biết rằng, trên đời này thế nhưng còn có thể loại mẹ đẻ như vậy, thật là.…
Một lời khó nói hết.
Nhìn bóng dáng Chu Vi đã đi xa, Quý Lạc Lạc mới xoay người, đẩy cửa vào chung cư. Chanh Chanh đang dựa lưng ở bên trong liền không đứng vững, thiếu chút nữa đã ngã văng ra ngoài.
Bị bắt gặp nghe lén, cô hơi xấu hổ nhìn Quý Lạc Lạc, mở miệng:
“Lạc Lạc…. Tối nay chị muốn ăn gì?”
Thiếu nữ lắc đầu:
“Chị về phòng dọn dẹp đồ đạc một chút, hai người cứ ăn trước đi.”
Nhìn tâm trạng chùng xuống của Quý Lạc Lạc, Chanh Chanh cùng Diệp Thanh liếc nhìn nhau, Diệp Thanh vỗ vỗ bả vai cô, mỉm cười nói:
“Vậy đi thôi, khi nào bọn chị ăn cơm sẽ gọi em.”
Quay trở vào phòng ngủ, thiếu nữ đóng cửa lại, chậm rãi hồi tưởng một chút sự kiện của tuyến thời gian trước đây.
Quý Lạc Lạc vẫn nhớ rõ, bởi vì mẹ muốn đem cô đẩy cho một tên đàn ông trung niên mập mạp, nên bà ta cũng từng hẹn cô ăn cơm, suýt chút nữa thì kế hoạch đã thành công. Tuy vậy, ở thời điểm đó, vẫn còn một việc khác xảy ra.
Quý Lạc Lạc bị người ta theo dõi, video và hình ảnh tung ra ngoài, tràn ngập khắp trên mạng, đó là quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời của cô. Hơn nữa, sự kiện này vừa vặn xảy ra khi Hạ Nhiên giành được giải thưởng, một loạt các đả kích ập đến, Quý Lạc Lạc bắt đầu bước vào con đường lệch lạc.
Nói cách khác, chỉ cần cô tránh thoát được bữa Hồng Môn Yến lần này, sau đó cũng không phải sợ lăn lộn quá vất vả.
Nghĩ lại mấy sự việc khủng khiếp diễn ra ở kiếp trước, Quý Lạc Lạc liền cảm thấy đau đầu, cô rút chiếc vali dưới gầm giường, bắt đầu sắp xếp hành lý.
————
Sáng sớm hôm sau, Quý Lạc Lạc cùng Chanh Chanh ngồi máy bay tới rồi thành phố Y, Hoành Điếm.
Thành phố Y nằm ở phía nam, cây cối lâu năm rợp thành bóng râm, non xanh nước biếc, lấy cảnh quan nơi đây để quay phim thực sự là phù hợp nhất.
Ba tiếng ngồi trên máy bay, chớp mắt một cái liền đã tới nơi. Sau khi xuống sân bay, Quý Lạc Lạc cùng Chanh Chanh đi thẳng đến chỗ khách sạn do đoàn làm phim đã đặt trước. Lần này, vì là nhân vật quan trọng, nên hai người họ lần đầu tiên được ở trong phòng cao cấp.
Phía bên trong ngoại trừ một chiếc giường lớn, nơi đây còn được trang bị thêm phòng khách và nhà bếp, quan trọng nhất là có thêm cả một cái bồn tắm mát xa lớn cùng ban công ngoài trời.
Tất nhiên, cô cũng không dám ngồi tại đây hưởng thụ.
Mười giờ trưa, sau khi ăn qua một bữa cơm, Quý Lạc Lạc vội vàng chạy tới địa điểm quay phim. Thoạt nhìn, ngày thường Trịnh Đạo vô tư tùy tiện, nhưng trên thực tế ông ta lại là một người vô cùng mê tín, trước khi làm việc gì cũng đều đến đền cầu may.
Giống như hôm nay, thời điểm bộ phim bắt đầu khai máy cũng đã được “đại sư” suy tính kĩ lưỡng để chọn giờ.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần chờ thời gian vừa đến là lập tức khai máy.
Trước lúc khai máy, Trịnh Đạo đứng cạnh một nhóm nhân viên, một chiếc bàn dài được đặt lên sân trống, bên trên còn sắp xếp cả trái cây và hoa quả. Ở phía dưới, mỗi người cầm trong tay một bó hương.
Mê tín sao, thực ra cũng phải mê tín thôi, vì một tương lai tốt lành, cũng là một cách để an ủi trong lòng.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Trịnh Đạo chỉ vào ống sâm được lấy từ trong đền đang đặt trên bàn, nói với mọi người:
“Tới đây tới đây, hôm nay là ngày đặc biệt, mọi người đều lại đây xin một quẻ thử coi, nhìn xem ai vận may tốt bốc được quẻ thượng thêm, đạo diễn đây sẽ tặng cho người đó một cái phong bì lớn!” Phía dưới nhân viên công tác vui vẻ cười nói:
“Trịnh đạo diễn, có thể tin được lời nói của ngài không?”
Trịnh Đạo giả vờ tức giận:
“Tôi đã nói qua điều gì mà không giữ lời chưa? Còn dám hoài nghi à, chịu hết nổi mấy người rồi.”
Tất cả đều cười ha ha, lần lượt từng người một bước tới, từ mấy cái ống sâm rút ra một quẻ.
“Của tôi là trúng thăm.”
“Tôi cũng thế.”
“Còn anh thì sao?”
Mọi người quay đầu sang chỗ Sở Tiện, nam nhân đẩy đẩy mắt kính, khóe miệng mỉm cười, mắt nhìn về phía Quý Lạc Lạc.
Lúc này, đạo diễn cũng chú ý tới anh ta, vì thế hiếu kỳ nói:
“Cho tôi xem là Tiểu Sở bốc phải cái gì đi.”
Sở Tiện cũng không từ chối, trực tiếp cầm thẻ của bản thân đưa qua. Sau khi Trịnh đạo nhận lấy, nhìn một cái rồi đột nhiên vỗ đùi cười ha hả:
“Thượng thiêm!!! Là thượng thiêm đó!!!”
Mọi người đồng loạt ồ lên, tấm thẻ đầu tiên liền ra tới cái thượng thiêm, xem ra là bộ phim này thực sự sẽ diễn biến thuận lợi. Người thực sự mang lại may mắn cho đoàn làm phim và người mà bọn họ dự đoán cũng không khác biệt lắm, Sở Tiện lưu lượng dồi dào, mọi người cũng chẳng có gì bất ngờ.
Trịnh Đạo im lặng nửa ngày, sau đó lại dường như nhớ ra chuyện gì đấy, ông đi dạo qua một vòng, cuối cùng tìm được Quý Lạc Lạc đang đứng ở cuối đám người, vẫy vẫy tay với cô:
“Lạc Lạc tới đây, tới đây, mau cho ta xem cô rút được cái gì.”
Quý Lạc Lạc thong thả ung dung đi tới, vẻ mặt bình tĩnh cầm quẻ của bản thân đưa qua.
Trịnh Đạo quan sát bộ dáng của cô, trong lòng cũng không ôm quá nhiều hi vọng, thời điểm cô bước đến còn mở miệng an ủi nói:
“Không thành vấn đề, chính là đồ cái nhạc a, không rút được thẻ tốt cũng không làm sao…… A a a a a a a a!!!!”
Thượng, thượng thiêm!!!!
Mẹ nó, thế này vẫn còn là người sao?
Ông ta mỗi năm đều rút đến vô số quẻ, mẹ nó, mười mấy năm cũng không có nổi một lần thượng thiêm, hai người này vậy mà lại rút ra thượng thiêm, thượng thượng thiêm đều đầy đủ.
Trịnh Đạo kích động nắm tấm quẻ của Quý Lạc Lạc, nửa ngày vẫn chưa thốt nên lời, mọi người xung quanh quan sát bộ dạng đỏ mặt tía tai của ông, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Người kỹ sư ánh sáng đứng bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Trịnh Đạo, lúc này ông ta mới phản ứng lại, cầm tấm quẻ trên tay, vui vẻ nói:
“Thượng, thượng thiêm, Lạc Lạc của chúng ta rút được, bộ phim này chắc chắn sẽ thành công vang dội!”
Mọi người nghe vậy, nháy mắt liền bùng nổ, từng người từng người đều nhảy lên hoan hô reo hò, còn chưa tới thời điểm quay phim, nhưng đã có thể thấy trước được kết cục huy hoàng.
Duy chỉ có Hạ Nhiên giấu mình trong đám đông, trước sau vẫn một mực im lặng, cô ta gắt gao siết chặt tấm thẻ trong tay, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm.
Ở phía sau Hạ Nhiên, nữ phụ số ba lôi kéo người quen tiến đến trước mặt cô, cười nhạt hỏi:
“Ai da, Hạ Nhiên rút được cái gì thế? Có thể chỉ cho tôi xem không?”
Vừa nói xong, người này liền giơ tay, tính lấy đi tấm quẻ trong tay cô ta. Hạ Nhiên bị chạm vào một cái, dường như đột nhiên bừng tỉnh, dứt khoát đẩy cô ấy ra ngoài:
“Ai cho cô đụng vào? Định làm cái gì!”
Âm thanh này cũng không thể coi là nhỏ, trong tức khắc, xung quanh liền lập tức trở nên an tĩnh.
Ở phía xa, Trịnh Đạo dường như cũng nghe thấy giọng điệu của cô ta, ông nghiêng đầu, quay sang Hạ Nhiên hỏi:
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Nhiên liếc mắt cảnh cáo người nữ phụ kia, dưới ánh mắt co rúm của cô ta, cô ta từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi mở miệng nói:
“Không có chuyện gì, chỉ là tôi cảm thấy hơi không thoải mái, muốn xin phép Trịnh Đạo đi về trước. Sáng mai tôi nhất định sẽ tới đúng giờ.”
Trịnh Đạo gật đầu, những gì cần làm cũng đều đã hoàn tất, hôm nay chỉ là thực hành vài nghi thức của buổi lễ khai máy, vì không định quay chụp nên cũng chưa cần toàn bộ diễn viên phải có mặt ở chỗ này.
Vì thế, ông phất tay với Hạ Nhiên:
“Đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì thì phải gọi điện thoại, tôi sẽ cử người đưa cô tới bệnh viện.”
Sau khi Hạ Nhiên rời đi, Trịnh Đạo lắc đầu, không biết vì sao, ông ta luôn cảm thấy cô gái này mang theo một cỗ lệ khí không phù hợp với khí chất vốn có. Thâm tâm Hạ Nhiên quá đặt nặng thắng thua, chỉ nghĩ làm thế nào để trở nên vượt trội hơn người, nhưng lại không bao giờ tìm cách để đặt tâm trong công việc.
Nghĩ vậy, Trịnh đạo lại thở dài một hơi, may mắn thay, may mắn thay, ở thời khắc mấu chốt, ông ta lại gặp được Quý Lạc Lạc.
Lúc này, Sở Tiện cuối cùng cũng được rảnh rỗi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu xám, bên trong là sơ mi trắng, phía dưới là một cái quần jeans xanh nhạt, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung.
Trong đám người, Sở Tiện ấm áp như một vầng hào quang, lấp lánh tỏa sáng, cũng mang theo khí chất không thể nào bỏ qua.
“Vận khí không tồi.”
Nam nhân hơi mỉm cười, dường như còn mang theo một chút ý tứ lấy lòng.
“Về chuyện ngày hôm đó, anh muốn thay mặt người đại diện, nói lời xin lỗi em.”
Quý Lạc Lạc hờ hững nhún vai:
“Không thành vấn đề, mà anh ta nói cũng chẳng sai, danh tiếng của tôi vốn dĩ vô cùng tệ, chẳng qua là đang nói sự thật mà thôi.”
Gió nhẹ nhàng thổi qua, cuốn theo vài sợi tóc mềm mại, cũng che khuất đi ánh mắt thản nhiên lại có chút tàn nhẫn của thiếu nữ.
Sở Tiện nhìn bộ dáng không để ý gì của cô, trong lòng từng trận đau đớn, nam nhân vươn tay, nhét tấm thẻ của bản thân vào trong tay Quý Lạc Lạc, nghiêm túc nói:
“Tuy rằng lời nói của người ngoài cuộc không đáng tin, nhưng cũng đừng hoàn toàn bỏ qua chúng. Anh sẽ nói chuyện lại với Sở Vân Phàm. Về việc những người khác, anh tin rằng, nếu có cơ hội làm quen với em, chắc chắn họ sẽ từ từ thay đổi quan điểm.”
Cũng giống như anh.
Từ định kiến lúc ban đầu, dần dần đến nỗi tò mò về sau, tiếp theo là sự hấp dẫn của hiện tại, từng bước, Sở Tiện chậm rãi phát hiện ra nét hồn nhiên của Quý Lạc Lạc.
Cho nên nói, mắt nhìn thấy, nhưng chưa chắc sự việc đó đã là thật.
Nếu bản thân không tự đi tìm hiểu vậy thì đừng nên kết luận quá sớm, có lẽ những chuyện bạn chưa rõ ràng, phía sau chúng vẫn còn một mặt sự thật khác.
Quý Lạc Lạc sau khi nghe thấy những lời này liền bật cười:
“Thay đổi? Vì cái gì lại muốn thay đổi? Tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì, Sở tiên sinh vẫn là đừng nên ôm hy vọng quá lớn.”
Sở Tiện bị làm cho á khẩu không trả lời được, cuối cùng đành bất lực thở dài, xoa xoa mái tóc thiếu nữ:
“Ngươi nha đầu này……”
————
Vào ngày khai máy, một bộ ảnh về tạo hình nhân vật trong《 Khuynh thế tuyệt luyến 》được ghim ở trang đầu Weibo, tổ phụ trách đăng hình cũng vô cùng biết cách chơi, ảnh của ba người được up tới ba lần, chọc cho cộng đồng mạng buông ra một đoàn oán trách.
Tuy nói là oán trách, nhưng ảnh chụp vừa được tung ra, trong chớp mắt lượng xem đã vượt qua trăm vạn, có thể thấy được độ chú ý lần này vô cùng cao.
‘Wow nữ thần của tôi, quá mức xinh đẹp, tiên khí ngút ngàn! Yêu yêu~’
‘Tích cực liếm màn hình, bộ dáng lão công không đeo kính trông vô cùng nam tính, quả thực giống như thay đổi hình ảnh, trước sau như một đều soái!’
‘Yêu thích, tạo hình của Sở Tiện không ai có thể so sánh, tim tim’ (Câu này cũng không rõ nữa, tại mình chưa quen với ngôn ngữ mạng: