Trong nháy mắt, Tôn Hạo Quảng không biết phải làm sao, nhìn nhị ca nhà cậu, “… Em biết rồi.”
Ha ha, bảo sao lại đến tìm cậu.
Trước sinh nhật Sở Dư một ngày.
Đêm hôm khuya khoắt.
Chuông báo giờ đêm còn chưa vang lên, chàng trai nằm trên giường dán mắt vào đồng hồ, cậu chờ vừa đúng giờ thì gửi tin nhắn mà mình đã sửa đi sửa lại nãy giờ.
Nhìn đồng hồ, ::, có lẽ cậu là người đầu tiên.
Bấy giờ cậu mới hài lòng nhắm mắt ngủ, dần thả lỏng căng thẳng, mấy phút sau đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngay sau đó, điện thoại bỗng rung lên.
Chàng trai nhíu mày, mở mắt ra cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh, đêm hôm rồi mà đứa nào không biết điều phá rối giấc ngủ của người khác thế này!
Sở Dư: Trễ rồi mà vẫn chưa ngủ hả?
Cố Thần lập tức tỉnh táo, tâm trạng thay đổi hoàn toàn, tựa như sự mất kiên nhẫn vừa nãy không hề tồn tại vậy.
“Không có, tôi chờ tới giờ…” Cậu lại xóa, sau đó lại gõ, “Tối nay chơi đến tối muộn.”
“Bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật cậu, thuận tiện chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
“Sao cậu còn chưa ngủ? Sáng mai đau đầu thì làm sao?”
“Mau ngủ đi, mai nói tiếp.”
Brr… Brr…
Điện thoại di động rung lên, tin nhắn liên tiếp gửi đến.
Sở Dư tựa vào giường, cúi đầu mỉm cười, trên gối còn lưu lại dấu vừa nằm, rõ ràng là vừa ngồi dậy.
“Ừm, mình ngủ ngay đây.”
Nghĩ nghĩ, cô mỉm cười nhắn thêm một câu, “Không cho cậu chơi nữa, ngủ sớm đi.”
“Ừm, biết rồi.” Nếu như bây giờ có gương, Cố Thần sẽ thấy vẻ mặt của cậu sẽ thế này >v