Sáng sớm hôm sau, Thạch Hổ nghe nói đến việc này liền giận dữ, Thạch Thao xin hắn không công khai điều tra.
Không có chứng cớ rõ ràng, nhưng trong lòng Thạch Hổ còn không biết ai đã hạ thủ sao.
Thạch Thao lãnh binh trực tiếp xông vào Đông Cung, mang theo chỉ dụ lục soát Đông Cung, nhưng không bắt được một ai.
Thạch Thúy mỉm cười, không đấu khẩu với hắn, một mình bình thản tự đắc ngồi ở bên cạnh bàn dùng bữa.
“Hoàng đệ hôm nay thật có nhã hứng, thời gian phải tra án cũng đến thăm đại ca ngươi, thật làm cho ta cảm động.”
Thạch Thao không tìm được chứng cớ, sẽ phải ăn nói thế nào trước mặt Tử đây? Nhưng hắn lại không dám đối đầu với Thạch Thúy, chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Điện hạ nói gì vậy, đây là việc tiểu đệ nên làm, đã quấy rầy rồi, đệ xin cáo từ…”
Thạch Thúy giữ chặt hắn “Hoàng đệ nếu đã đến đây, không bằng cùng dùng bữa đi…”
“Điện hạ, đệ đang có công vụ, không tiện ở lâu…”
“Người đâu! Mang thêm bát đũa cho Nhạc An công! Mang thêm canh và thức ăn nóng đến.”
Thạch Thao không thể từ chối, chỉ có thể đen mặt ngồi xuống.
Một hồi, thức ăn, canh và bát đũa đều được mang lên, hắn cố không nổi nóng, vội ăn cho xong rồi đứng dậy cáo từ.
Thạch Thúy tự mình đưa hắn ra ngoài, khi trở lại trong cung thì ôm bụng cười to.
Các nô tài nhìn hắn, mồ hôi ướt đẫm. Những thứ hôm qua đã mang hết cho chó hoang, còn lại một chút, Thái tử nói đặc biệt làm cho Nhạc An công ăn.
Thấy hắn quả thực ăn hết mấy thứ kia, những người ở đây cũng khó nén nổi cơn buồn nôn.
Việc này tất nhiên sẽ lọt vào tai Trịnh Anh Đào, y tuyệt không cao hứng.
Thạch Thúy rất nông nổi, chỉ đồ nhất thời thống khoái, căn bản không lo lắng đến hậu quả.
Tử Dương đắc thế, ngay cả hoàng hậu như y cũng không dám công khai đốt chùa chiền của người này, huống chi hắn chưa đứng vững ở ngôi vị Thái tử, không muốn sống nữa sao!
“Người không để ý tới hắn nữa sao? Nói không chừng tiểu tâm can kia vì người làm chuyện ác, hiện tại đang nằm trên giường chờ người đấy!”
Anh Đào liếc nhìn Thạch Tuyên, vọt đến sau bình phong mặc thêm áo.
“Ta tới là được chứ gì, dù sao cũng không sợ, hắn ở trên giường sao có thể dũng mãnh bằng ai kia…”
Thạch Tuyên hừ lạnh hai tiếng, không biết có phải đang cười hay không, không để ý thân thể trần truồng, đi qua ôm lấy Anh Đào, lột áo choàng của y ném xuống đất.
“Con chơi với người, nếu người đi rồi, bảo bối này phải tìm ai tiêu hỏa đây?”
Anh Đào đạp chân hắn “Tìm Tử Dương đi, tiểu hòa thượng kia hẳn là giúp được ngươi!”
Thạch Tuyên xoay người giữ chặt đùi Anh Đào, mân mê thứ ửng đỏ trước ngực y, khiến hạ thân nóng rực.
“Y như thế nào kệ y, ta chỉ thích tiểu dâm đãng như ngươi thôi!”
Anh Đào cười quyến rũ, bắt được thứ nóng rực của Thạch Tuyên.
Hai người lại quay cuồng, hơi nóng bốc lên đầy phòng, diễm ngữ ngân a tùy ý vang lên…
Thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng lại khiến người người tim đập mạnh.
………………….
Thạch Hổ dần dần ngừng động tác, không hề thô bạo như lúc trước. Thậm chí trìu mến vuốt ve thắt lưng y.
“Trẫm nên bắt ngươi làm như thế nào?”
“Vì sao năm ấy ngươi không hỏi ta?”
Nước mắt không ngăn nổi nữa, rơi trên thềm đá.
Hắn không nhìn thấy, chỉ ở phía sau y tiếp tục phát tiết dục vọng.
Anh Đào tự hỏi lòng, mình thật sự thương tâm sao? Nếu không thương tâm, thì vì sao rơi lệ?
Hắn đóng cửa Đông Cung, giam Thạch Thúy trong điện Thái tử, lại không hề hỏi ý kiến Anh Đào.
Bệnh củaTử Dương không thấy khá lên, Thạch Hổ liền hạ chỉ đưa hai mươi nữ tử dưới mười ba, có tư sắc, không cần biết đã có hôn ước hay chưa, đưa hết vào hậu cung.
Anh Đào biết việc này, chỉ cười trừ, nhưng mỗi ngày đều sẽ đi đi lại lại phía ngoài Đông Cung.
Nhìn bức tường cao kia, thường ngây ngẩn hồi lâu. Dường như có thể nghe thấy Thạch Thúy ở bên trong nổi giận lôi đình, ném vỡ đồ vật, mắng chửi người.