Ngày tháng , trời lạnh lẽo.
Hôm đó sáng sớm mới giờ tôi đã lòm còm thức dậy. Tôi âm thầm muốn thu xếp chung quanh một chút, Tiểu Phượng nằm ở trên giường, có lẽ nghe thấy tiếng động nên trằn trọc một hồi rốt cục cũng bò xuống giường, rửa mặt chải đầu xong xuôi cũng đến phụ tôi một tay.
Sau khi đã dọn dẹp đâu vào đó xong xuôi, nó vươn tay vỗ nhẹ đầu tôi, rồi đưa cho tôi một gói quà, nhẹ giọng nói:”Sinh nhật vui vẻ!”
Tôi nhận lấy gói quà từ tay nó, hốc mắt thoáng cái trở nên cay xè. Ánh mắt tôi nhìn sang Tiểu Phượng nhưng miệng lại không thể thốt lên thành lời. Tôi khẳng định nó đã vì tôi ngày đêm cố gắng làm cho xong món quà này, có lẽ ngay cả nước cũng không rãnh mà đi uống.
Tôi mở giấy gói quà ra, bên trong là chiếc ví nhỏ màu xanh, trông thật rất đáng yêu. Tôi “phốc” một cái phóng đi qua, ôm chầm lấy Tiểu Phượng, còn không quên lấy đầu mình cọ cọ vào người nó như một chú chó nhỏ nịnh nọt.
Tiểu Phượng lấy tay vuốt nhẹ lên đầu tôi, biểu tình dường như có chút hoảng hốt vì hành động bất ngờ của tôi. Nhưng tôi cũng rất nhạy cảm phát hiện ánh mắt của nó hôm nay có vẻ luôn xuất thần, hay ngây ngẩn nhìn một nơi xa xăm nào đó, tựa hồ trong lòng đang chất chứa rất nhiều tâm sự.
Tôi nhận thấy hôm nay khí sắc của nó thật sự có mấy phần không giống ngày thường.
“Tiểu Phượng mày cảm thấy trong người không khỏe sao?” Tôi sờ sờ lên tay nó, cảm giác một trận lạnh lẽo truyền tới.
Nó dường như có chút miễn cưỡng nhìn tôi lắc đầu, ra vẻ như mình không sao, chỉ là đang đói bụng mà thôi. Tôi thấy vậy liền xung phong đi mua bữa sáng cho nó, không ngờ liền bị nó kéo trở lại:”Tiểu Mãn, hôm nay là sinh nhật mày, cứ để tao tự mình đi mua là được.”
Tôi nghe xong, cảm thấy trong lòng đặc biệt càng thêm vui vẻ. Đây là lần sinh nhật mà tôi cảm thấy ấm áp nhất từ trước đến nay, trừ bỏ theo thói quen hàng năm đều là về nhà, được ba tôi xem tôi như bảo bối mà đối đãi, tôi không có chút kinh nghiệm nào cùng bạn bè vui vẻ qua ngày sinh nhật của mình cả.
Đám người Diệp Hướng Lăng đã có nói sẽ đến đây cỡ khoảng mười giờ.
Cho nên trước khi họ đến đám người bọn tôi trong ký túc xá nên tranh thủ dọn dẹp một chút, thậm chí Tiểu Phượng tích cực đến nỗi quyết lôi tất cả rác rến mà Tiểu Nhụy cố ý đem dấu dưới gầm giường ra hết không sót chút gì.
Tiểu Phượng một bên đứng đó lớn giọng thét chói tai mà chỉ huy:”Ở đây…. ở đây…. tao nhớ kỹ nơi này lúc trước nó còn giấu rất nhiều gói khoai tây chiên…còn ở đây nữa này…. còn cả mấy cái bao nhựa…”
Tôi bị nó quần vòng vòng giống như một con chuột không khác cũng đành đem hết bản lĩnh vốn có của mình mà lôi ra đủ thứ này nọ chất thành một đống lớn.
“Tiểu Mãn, mày đừng làm nữa dù sao hôm nay cũng là ngày sinh nhật của mày nha!” Quét tước xong xuôi, Tiểu Nhụy tiến đến giúp tôi trở lại ghế ngồi, nó còn tỉ mỉ giúp tôi chỉnh lại lông mày, giúp tôi trang điểm. ”Ai nha mày sao lại không chịu trang điểm gì hết vậy, con gái con đứa sắp gặp soái ca chẳng phải ai nấy cũng đều muốn diện cho xinh đẹp một chút hay sao?”
Tôi nghe nó nói xong, sau đó động tác thuần thục đem phấn tô tô quét quét trét đủ mấy thứ này nọ lên mặt mình, cũng ngồi yên không dám nhúc nhích chờ, cuối cùng nó thoa son cho tôi rồi nói:”Tiểu Mãn, OK!”
Lúc này tôi mới dám hơi cử động, có chút bất đắc dĩ khán nghị:”Không phải là tao không muốn sửa soạn nhưng mà tao sẽ không định làm đậm thế này.”
Từ nhỏ đến lớn tôi là một người có rất đơn giản, ba ba một mình gà trống nuôi con cho nên những gì tốt đẹp nhất ông đều vĩnh viễn muốn dành hết cho tôi. Tôi chỉ việc mỗi ngày ở nhà làm cơm rồi ngồi chờ ông về, chờ mệt xong sẽ ngủ gật, nếu không thì chính là một mình ngồi đó thưởng thức ba ba loay hoay chuẩn bị tốt các tác phẩm nổi tiếng nào đó làm gì có nhiều cơ hội mà tiếp xúc mấy loại trang điểm này nọ chứ.
Đến năm mười hai tuổi, tôi có dịp tham dự tiệc cưới của một người thân, đó cũng chính là lần đầu tiên tôi thoa son. Ba ba khi nhìn thấy tôi xuất hiện thì ngón tay cái liền dựng thẳng lên. Tôi còn cố tình đeo thêm hai cái vòng cổ nhưng ba ba nào còn rãnh mà để mắt tới. Mãi khi đến buổi tiệc, ánh mắt mỗi người đều không ngừng vụng trộm nhìn tôi cười nhạo, chế giễu màu son môi cùng vòng cổ đang đeo trên cổ của tôi.
Tuy rằng nghe thấy ý tứ xấu xa từ những tràng cười của đám người kia truyền đến nhưng tôi vẫn làm bộ như là không nghe thấy. Hai cha con vẫn vui vẻ ăn uống xong xuôi, cuối cùng lại hào hứng tay trong tay cùng nhau trở về nhà.
Nhưng mà kể từ lần đó về sau, tôi đã không còn hứng thú với việc tự mình chải chuốt nữa.
Tiểu Nhụy lặng lẽ vỗ vỗ lên đầu tôi, bàn tay không ngừng lấy phấn vừa dậm lên mặt tôi vừa nói:”Sau này phải tập tành để biết tự mình sửa soạn đi, lúc mày trang điểm lên quả thật nhìn rất đẹp!”
Vừa đến đúng giờ, bảo vệ ký túc xá gọi điện bảo chúng tôi xuống dẫn đám người Diệp Hướng Lăng vào.
Tôi bèn nhận lãnh nhiệm vụ, nhanh chóng đi xuống lầu đón tiếp đám người Diệp Hướng Lăng. Ánh mắt liếc qua nhìn thấy trên tay anh đang cầm hộp đựng bánh ngọt thật to, loay hoay xoay người đứng đó đăng ký. Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun vải nhẹ, bên ngoài khoác một chiếc áo bông màu tím than, bên dưới là chiếc quần bò màu xanh nhạt, cả người anh không ngừng toả ra thư thái an nhàn, thoải mái, nhìn vào càng thân thiện gần gũi hơn nhiều.
Anh vừa ngẩng đầu liền rất vừa vặn cùng tôi chạm mặt. Giờ phút này đây tôi mới phát hiện hôm nay mái tóc của anh dường như đã được chỉnh sửa qua, đã có một chút thay đổi, dường như ngắn hơn so với ngày thường. Mái tóc rất gọn gàng làm cho ngũ quan trên khuôn mặt của anh nhìn vào trông càng thêm tuấn duật khác thường.
“Lại đây!” Anh hướng tôi ngoắc ngoắc ngón tay, cử chỉ thật nhẹ nhàng, lại trông thấy tôi chỉ biết hồ đồ đứng ngốc một bên, bèn thuận tay vỗ vỗ vào cái hộp bánh ngọt vài cái. Động tác anh giống như là đang vẫy một con thú cưng chẳng khác, càng ôn nhu gọi lại một lần:”Hòa Mãn, lại đây!”
Tôi không một tiếng động liền chạy tới, tự động giang tay ra định tiếp nhận bánh ngọt trong tay anh thế nhưng cầm mãi rồi vẫn thấy Diệp bạn thân không có ý định nào là buông tay cả.Tôi bèn ngẩng đầu lên vừa vặn chạm phải ánh mắt Diệp Hướng Lăng đang nhướn mày nhìn tôi.
“A?” Tôi hoang mang la lớn.
“Hừ!” Anh hướng tôi hừ lạnh một tiếng.
Bọn Đường Sâm đang đứng phía sau đều không đang cố nén cười. Bọn họ phỏng chừng là sợ Diệp Hướng Lăng giận chó đánh mèo, không may lại trút lên người bọn họ, nên cả đám đều đứng hơi lệch người sang một bên né tránh.
“Không phải là cho em sao?” Tôi cố níu lấy sợi đây buộc chung quanh hộp bánh, vai hơi rũ xuống có chút thất vọng, rốt cục xác định chính xác một điều Diệp Hướng Lăng hoàn toàn cố ý không buông tay cho tôi cầm lấy.
Anh vươn ra ma trảo, từ từ tiến tới chỗ ngón tay đang cố nắm chặt lấy sợi dây hộp bánh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi nói:”Buông tay!”
Tôi ngượng ngùng rút tay trở về, hơn nữa trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất, rồi lùi lại cách anh một khoảng. Tôi mới lủi thủi bước được hai bước, rốt cục không nhịn được nữa liền tiến vội vài bước đến chắn trước mặt anh, lấy hết can đảm, bộ dạng thật không sợ chết hỏi anh:” Không phải cho em, vậy anh bảo em chạy xuống đây làm gì?”
Diệp Hướng Lăng bị tôi chắn trước mặt, bước chân thoáng cái dừng lại, tay cầm bánh ngọt trừng trừng nhìn tôi. Đột nhiên anh vươn tay ra túm lấy áo tôi:”Em không phải có nhiệm vụ đến đây để đón bọn anh sao, không gọi em thì biết gọi ai chứ?”
Khí thế của anh cường đại như vũ bảo cuồn cuộn thế kia làm cho tôi dù trong lòng đang gào thét nghĩ muốn phản bác nhưng nhất thời cũng sợ hãi, chỉ đành vứt hết mặt mũi lùi lại về sau.
Tôi nuốt nuốt nước bọt, đem những phản bác còn đang nghẹn nơi cổ họng mà nuốt hết vào trong bụng rồi ngoan ngoãn lùi ra bên cạnh anh. Anh lườm tôi một cái, nhưng mới đi được hai bước liền thả chậm lại,có vẻ như đang cố ý chờ tôi.
Bọn người Đường Sâm giờ đây đã đi cách chúng tôi một đoạn khá xa, nhưng tôi tựa hồ vẫn nghe được tiếng cười xấu xa của bọn họ vọng lại cả người liền có chút không được tự nhiên. Diệp Hướng Lăng đang đi bỗng nhiên dừng hẳn bước chân, tôi tránh không được nên cả người liền chúi nhào về phía trước.
Diệp Hướng Lăng bị bộ dạng chật vật này của tôi làm cho phì cười, thở dài một tiếng mắng:”Thật chẳng khác nào như con khỉ nhỏ, xem ra vết thương nơi cổ chân đã tốt lên rồi sao?”
Tôi gật đầu ừ mạnh một tiếng.
Anh hướng tôi hơi nhướng cằm lên:”Ngoan ngoãn đi ra phía sau anh này! Đừng có ở trước mặt anh mà làm loạn này nọ nữa!”
Tôi cố lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh, nghĩ ngợi gì đó một hồi liền dùng ánh nhìn sắc bén bắn về phía anh, bày ra bộ dạng chủ nhà, nói gì thì nói bà đây là người đang nhận nhiệm vụ dẫn đường bọn họ, ai ngờ kết quả khi bị anh dùng ánh mắt lạnh lung của mình trừng lại thì trong lòng thoáng cái trở nên vô cùng phiền muộn, đầu vai xụi lơ như một kẻ bại trận, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.
Thái độ anh thoáng cái rất hài lòng, quay đầu ngắm tôi một cái trong ánh mắt không giấu được nhộn nhạo đầy ý cười. Tôi vừa nhìn thấy cả người liền thất thần, xem chút nữa đã bước hụt chân mà lăn xuống đất ấy chứ.
Bọn người Tiểu Phượng đều đang đợi ở cửa, vừa nhìn thấy Diệp Hướng Lăng, Tiểu Phượng là đứa thứ nhất xung phong chạy tới trước. Nó nhanh chóng đưa tay tiếp bánh ngọt từ Diệp Hướng Lăng, mà Diệp Hướng Lăng bên này cũng nhìn nó ngầm đồng ý gật gật đầu ý nói cám ơn.
Tôi nhìn thấy bộ dạng vui sướng của Tiểu Phượng khi tiếp nhận bánh ngọt từ tay anh thì không hiểu sao trong ngực lại thấy khó chịu vô cùng.
“Thái độ em như vậy là có ý gì? Rất giống một con chó nhỏ đang tức giận a!” Diệp Hướng Lăng vừa quay đầu nhìn tôi, mày anh đã lập tức cau lại.
Tôi tự nhủ mình cố nhịn nhưng vẫn không thể nén xuống, nhỏ giọng chỉ vào chính mình giải thích:”Cái đó…. Hôm nay chính là sinh nhật của em, là của em! Thật đấy!”
Anh cố không phá lên cười, khóe miệng cong cong, tay vỗ vỗ đỉnh đầu tôi rồi sau đó lướt qua người tôi trực tiếp đi nhanh vào ký túc xá.
Tôi ũ rũ một hồi cũng ngoan ngoãn theo sau đám người bọn họ vào trong phòng ký túc xá. Tiểu Phượng cùng đám người Tiểu Nhụy đã sớm ngồi đâu đó ngay ngắn, Quế Lượng và Đường Sâm cũng đã yên ổn lui vào một góc mà thì thầm tâm sự.
Tôi vừa đi vào đã bị ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng của Diệp Hướng Lăng phủ lấy. Lần này xem như tôi cũng có chút kinh nghiệm, ít nhiều cũng biết được ý tứ qua cái nhìn của anh, ý anh chính là: Hòa Mãn, còn không mau ngoan ngoãn lại đây mà chiêu đại bổn thiếu gia!
Tôi kéo theo khuôn mặt xám xịt bước qua, suy nghĩ lại cảm thấy anh đúng là cần tôi chiêu đãi, nếu tôi không làm thực sự có phần quá nhỏ mọn đi, nên đến chỗ ngồi bên cạnh anh, lẳng lặng mà ngồi xuống.
Quả nhiên hành động này của tôi đã thành công lấy được lòng của Diệp bạn thân, vẻ mặt anh rất nhanh đã ôn hòa đi rất nhiều.
Mọi người ngồi chụm một chỗ dần dần cũng thả lỏng, bắt đầu tán gẫu, nói chuyện phiếm. Tiểu Nhụy vốn tính tình hoạt bác, dí dỏm cho nên làm cho mọi người đều cười nghiêng cười ngả, còn phần tôi mặc dù không hiểu gì mấy, nhưng cũng hùa theo “ha ha” vài tiếng, tỏ vẻ làm như đã hiểu
Diệp Hướng Lăng ngồi một bên mỗi khi nghe thấy tiếng cười của tôi, anh đều không ngừng dùng ánh mắt đầy tà mị nhìn tôi, bộ dạng xem chừng rất là cao hứng.
Bầu không khí rất nhanh liền trở nên náo nhiệt nhưng duy chỉ có Tiểu Phượng tâm tình dường như đang rất nặng nề. Nó ngồi thơ thẫn một mình ở chỗ kia, nhìn vào đã biết hồn phách của nó sớm đã bay đến một phương nào đi.
Diệp Hướng Lăng ngồi một hồi bắt đầu có chút hơi mất hứng, ánh mắt đảo qua một lượt trong phòng, khi chạm đến quyển album nơi đầu giường của Tiểu Phượng thì hơi dừng lại.
Tiểu Phượng rất nhanh liền khôi phục lại tinh thần hướng anh cười cười, đưa tay với lấy quyển album đưa cho anh rồi giải thích:”Trong đây có để hình em và Tiểu Mãn, anh muốn cũng có thể nhìn một chút!”
Diệp Hướng Lăng tùy tay đón lấy, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm đồng thời quét về phía tôi.
Anh đem quyển album, bắt đầu nghiêm túc ngồi xem, mở ra trang thứ nhất, đập vào mắt đó chính là tấm ảnh của anh đã gởi cho tôi mấy hôm trước.
Càng lật những trang sau, tôi thấy tay anh thoáng cái siết chặt, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi. Con ngươi giờ đây hoàn toàn chỉ còn mỗi sự lạnh lẽo làm cho người ta nhìn vào càng cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Tôi bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn mình làm cho sợ hãi, trong đầu chấn động một hồi, theo bản năng động vật liền kéo dài khoảng cách với anh một chút.
May mắn anh rất nhanh đã khống chế được cảm xúc của mình, sau đó chỉ lật qua loa xem hết một lượt rồi dùng sức ”ba” một cái đóng lại.
Tuy rằng nét mặt anh không có thêm biểu tình gì khác thường nhưng toàn thân anh vẫn không ngừng tỏa ra hàn khí đậm đặc, cảnh cáo người khác nếu biết khôn chớ mà đến gần. Tôi ngồi cách anh một khoảng, cảm giác cũng thoáng cái rơi vào thất vọng.