Nửa đêm, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Thiên Trường Cửu thì bỗng có người mở cửa bước vào.
Bóng người cao to vạm vỡ đi đến cạnh giường cô và giơ cao lưỡi dao sắc bén.
"Vĩnh biệt"
Rầm!
Con dao chưa kịp xuống thì bị đá văng đi còn tên đó thì bị Nhất Hàn ghì chặt xuống đất.
"Ái chà làm gì vậy anh bạn? Nữa đêm cầm vô phòng bệnh vầy là muốn khám bệnh hay khám nghiệm tử thi?"
"Thằng thả ra!"
Tên ám sát vùng vẫy trong vô vọng vì sức của hắn căn bản không thể địch lại Nhất Hàn.
Tuy cơ thể của anh không to lớn cũng trông không có gì là mạnh khoẻ.
Nhưng một mình Nhất Hàn có thể chấp 20 tên to con lực lưỡng.
"Ngồi uống trà tâm sự mỏng chút đi, làm gì mà gấp vậy?~"
Nghe thấy tiếng động lớn nên Bạch Lộc chạy vào thì thấy Nhất Hàn đang nhởn nhơ ngồi trên người hắn.
Nhìn cảnh tượng ấy anh chỉ biết thở dài bước đến và điểm nguyệt cho hắn bất động sau đó gọi điện cho Hàn Tư Phong.
"Lên đây có bất ngờ cho mày nè"
Một lúc sau Hàn Tư Phong vừa bước vào thì liền bị sốc khi thấy kẻ lạ mặt đang nằm bất động dưới đất.
Càng sốc hơn khi thấy Nhất Hàn và Bạch Lộc ngồi trên sofa cạnh giường của Trường Cửu, bình thản chơi cờ caro.
"Ai đây?"
"Con chuột đi lạc"
Dáng vẻ nhởn nhơ của Nhất Hàn khiến Tư Phong sôi máu.
Anh nắm chặt tay cố bình tỉnh để không lao đến đánh cậu và gặng hỏi.
"Nói tiếng người đi"
"Tên đó định Trường Cửu"
Thấy Tư Phong tức điên rồi, không muốn bệnh viện của mình xảy ra án nên Bạch Lộc liền lên tiếng thay cho Nhất Hàn.
Sau khi nghe cậu nói, Tư Phong liền chạy đến cạnh Trường Cửu vì sợ cô có mệnh hệ gì.
Anh khẽ vén mái tóc của cô, ánh mắt đau lòng nhìn cô gái vẫn còn bất tỉnh trên giường bệnh.
"Yên tâm, chưa làm ra cơm cháo gì thì bị Nhất Hàn xử rồi.
Ủa thắng rồi nè."
"Ủa?"
"Ủa? Đúng rồi mà?"
Bạch Lộc dùng giọng điệu thản nhiên vừa nói vừa chơi và cũng vô tình thắng luôn trận đấu với Nhất Hàn.
Chàng bác sĩ tâm lý ấy hẳn là hoang mang lắm khi không để ý đến đường bút.
Hai người còn đang nhìn lại ván đấu thì Tư Phong liền đi đến và xé rách tờ giấy.
"Bớt xàm, đem tên đó ra xe của tao đi.
Tao phải biết được là kẻ nào dám ám sát cô ấy"
Hai vị bác sĩ ấy đành thở dài và đưa tên ám sát ra xe của Tư Phong.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì hắn đã bị một viên đạn xuyên đầu trước sự ngỡ ngàng của cả ba người.
Dĩ nhiên là Bạch Lộc muốn cứu sống hắn nhưng xuyên đầu thì chỉ có thần tiên giáng thế mới cứu được.
Quay ngược lại một tiếng trước tại nơi ở của Mộc Liên Hoa.
"Cái gì? Con nhỏ đó chưa Lại còn là A Phong truyền máu cho nó?"
Mộc Liên Hoa tức điên liền gạt hết đồ trên bàn xuống.
Rõ ràng Thiên Trường Cửu chỉ là cô vợ thất sủng, là thứ sao lại sống dai như vậy? Nếu cứ như vậy thì Tư Phong chắc chắn sẽ không dám mắt ả ta, sẽ không cho cô đôi mắt của Thiên Trường Cửu.
thì không xứng đáng được sống.
Đúng vậy phải thủ tiêu.
Nói là làm cô quơ tay lấy điện thoại và dùng giọng nói để gọi cho tay sai của mình.
"Tôi cho anh 100 triệu mau Thiên Trường Cửu ngay cho tôi.
Ngay tối nay!"
Thời gian trôi, Mộc Liên Hoa sốt ruột cắn móng tay chờ đợi tin tức.
Bỗng người hầu bên cạnh cô hét lên rằng hắn ta đã bị Nhất Hàn phát hiện.
Không thể được, hắn ta chắc chắn sẽ khai cô là chủ mưu.
Khi đó âm mưu của cô sẽ tan tành, công sức xây dựng hình tượng tiểu bạch thỏ suốt bao năm cũng sẽ tiêu tan.
Không được để hắn nói ra nhưng...
"Chỉ có người mới giữ được bí mật thôi..."
Mộc Liên Hoa nghĩ đến liền cười như điên dại.
Đúng rồi, làm gì còn kẻ nào giữ bí mật tốt hơn người chứ.
Cô lại gọi thêm một cuộc điện thoại.
"Anh là tay bắn tỉa giỏi nhất nhỉ? Tôi cần anh giúp một chuyện"
"Dân chuyên nghiệp phí không rẻ đâu em gái"
"100 triệu?"
"Hơi bèo đó cưng~"
" , 500 triệu làm đi!"
"400 triệu cộng với một đêm của cưng, người quen nên tôi lấy rẻ đó"
"Được thôi~"
Mộc Liên Hoa tắt điện thoại sau đó nằm xuống giường, kêu giúp việc chuẩn bị cho cô bộ đồ nhất.
Nghĩ đến lại tức, nếu như Tư Phong đem cô ta nằm trong căn phòng bình thường thì dễ hơn rồi.
Thế nhưng căn phòng của Thiên Trường Cửu phải đối diện cửa sổ mới có thể nhìn thấy vì giường bệnh cách cửa sổ khá xa, nhưng như thế thì khả năng ám gần như bằng không.
Nếu không mau kết liễu cô ta thì Hàn Tư Phong có khả năng sẽ yêu Trường Cửu mất.
Đang suy nghĩ thì bỗng có người gõ cửa, Mộc Liên Hoa kêu người hầu mở cửa còn bản thân thì nằm trên giường chờ đợi.
"Bé con anh đến rồi, người em kêu đã chầu Diêm Vương.
Đêm nay phải thưởng cho anh đó"
"Tất nhiên~".