Anh, Đã Lâu Không Gặp!

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Mạnh Tư Thành tỉnh lại lần nữa, đã hơn mười giờ, anh nhìn bốn phía phát hiện không thấy Tô Hồng Tụ đâu, đang muốn xuống giường, lại nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, theo sau chính là giọng nói của dì QuáchDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn: "Tiên sinh, anh đã dậy chưa?"

Mạnh Tư Thành hắng giọng một cái rồi nói : "Vào đi." Cửa bị đẩy ra, dì Quách cầm khay thức ăn đi tới, phía trên đặt một chén cháo loãng đang bốc hơi nóng.

Dì Quách nhìn sắc mặt của Mạnh Tư Thành một chút, cười nói: "Mạnh tiên sinh, ngủ một giấc dậy, xem ra tinh thần của anh tốt lên rất nhiều rồi, nhân lúc cháo còn nóng tranh thủ ăn đi."

Mạnh Tư Thành ngửi được mùi cháo xông vào mũi, cảm thấy anh cũng hơi đói, liền nhận lấy bát cháo, vừa ăn vừa hỏi: "Dì Quách, lúc dì đến đây có nhìn thấy một vị tiểu thư hay không?"

Dì Quách mỉm cười trả lờiDĐLQĐ: "Tiên sinh, có phải anh hỏi vị tiểu thư mặc áo màu trắng đúng không? Sáng nay tôi vừa đến cô ấy đã vội vàng rời đi, trước khi đi còn dặn dò tôi chờ anh tỉnh lại đem cháo bưng lên cho anh đấy!"

Mạnh Tư Thành nghe nói như thế, trong lòng cảm thấy ấm áp, mặc dù vẫn còn có chút khó hiểu tại sao Tô Hồng Tụ đi mà không chào tạm biệt , nhưng nghĩ tới dáng vẻ vội vàng của cô vì anh bị bệnh, khóe môi vẫn không tự chủ được tràn ra một nụ cười .

Bất luận thế nào, thật ra cô có để ý đến anh, đúng không?

Dì Quách nhìn vị tiên sinh rất ít khi mỉm cười thế nhưng lộ ra một nụ cười như vậy, đã trải qua chuyện đời bà tự nhiên nhìn ra được tiên sinh và vị tiểu thư bà gặp sáng sớm hôm nay có gì đó. Trên đời này nếu có cái gì có thể khiến một người không thích cười lại cười thành như vậy, cũng chỉ có tình yêu đi.

Sau khi Mạnh Tư Thành ăn xong cháo, cảm giác tinh thần của anh tốt lên rất nhiều, đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ không, lúc này chợt nhận được điện thoại của Quách Tứ gọi đến, bộ dạng hơi nóng nảy, nói chỗ anh ta có chuyện quan trọng anh phải đến ngay, anh mà không tới anh ta sẽ bị phá sản, nếu như vậy anh ta sẽ không chịu nổi.

Mạnh Tư Thành biết từ trước đến nay Quách Tứ nói chuyện khoa trương, cũng không quá để ý, nhưng nhìn bộ dạng anh ta lo lắng như vậy, anh vẫn cầm lên chìa khóa xe đi xuống tầng. Đến nơi vừa nhìn, quả nhiên không phải là chuyện quan trọng gì, lại phải bồi mấy vị ở trên tỉnh ăn cơm!

Mạnh Tư Thành có chút dở khóc dở cười , nhưng đã đến rồi nều bây giờ rút lui thì không lịch sự, vì vậy đành ngồi xuống lần lượt bồi rượu nói chuyện xã giao, lúc thích hợp còn phải vỗ tay nịnh bợ lôi kéo quan hệ , những thứ này tự nhiên cũng không thiếu được.

Đợi đến Mạnh Tư Thành được tự do, thì đêm đã khuya, anh lái xe không biết thế nào lái đến chỗ gần khu trọ của Tô Hồng TụDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn. Đem xe dừng lại, một người dọc theo ngõ nhỏ âm u đi đến dưới khu nhà trọ của Tô Hồng TụDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn, lại thấy cửa sổ phòng cô vẫn sáng đèn, hơi mờ mờ, nhưng lại cảm thấy có mùi vị ấm áp.

Mạnh Tư Thành lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, qua một lúc lâu, điện thoại mới được bắt máy, đầu kia truyền đến giọng nói của Tô Hồng Tụ có chút khàn khàn : "A lô, Mạnh tổng à."

Mạnh Tư Thành nhẹ "Khụ" một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Đã ngủ chưa?"

Đầu bên kia Tô Hồng Tụ im lặng một lúc, giọng cô hơi buồn buồn nói: "Vẫn chưa ."

Mạnh Tư Thành là dạng người nào, tự nhiên nghe được giọng nói của cô có vấn đề bèn hỏi: "Cô làm sao vậy, chẳng lẽ cũng ngã bệnh rồi?"

Bên kia Tô Hồng Tụ vội vàng nói: "Tôi không có ngã bệnh."

Mạnh Tư Thành càng nghi ngờ, nhíu mày hỏi: "Vậy cô có chuyện gì sao, giọng nói nghe sa sút như vậy."

Tô Hồng Tụ do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: "Thật sự tôi không có việc gì, chỉ hơi mệt một chút thôi."

Mạnh Tư Thành nghĩ đến hôm qua cô bận rộn chăm sóc anh một đêm, đoán chừng cô không được ngủ tốtDĐLQĐ, nhất thời trong lòng anh cảm thấy hơi đau, giọng cũng nhu hòa hơn nói: "Vậy cô sớm nghỉ ngơi một chút đi, nếu như mệt, ngày mai không cần phải đi làm, cứ ở nhà mà ngủ bù, biết không?"

Tô Hồng Tụ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa.

Mạnh Tư Thành nghe tiếng hít thở như có như không ở đầu điện thoại bên kia, ngẩng đầu nhìn ánh đèn ôn hòa chiếu ra từ ô cửa sổ nhỏ, không muốn cúp điện thoại.

Đêm khuya mùa đông vừa yên tĩnh lại lạnh lẽo, tay Mạnh Tư Thành từ từ trở nên cứng ngắc, nhưng anh vẫn giơ điện thoại, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ đó, trong lòng lại có một tia ấm áp.

Đầu điện thoại bên kia Tô Hồng Tụ do dự mở miệng nói: "Mạnh Tư Thành. . . . . ." giọng cô khe khẽ gọi tên anh, rồi dừng lại, giống như có gì đó muốn nói nhưng không nói ra được.

Mạnh Tư Thanh chợt cảm thấy đau lòng, cái loại cảm giác mong đợi nhưng lại không có được, đối mặt với người mà bản thân ngày nhớ đêm mong nhưng lại không thể không cố ý chậm lại bước chân của mình.

Thế nhưng anh lại còn nở nụ cười nhàn nhạt, êm ái hỏi: "Tô Hồng Tụ, sao vậy, cô có gì muốn hỏi tôi à ?" Anh cảm thấy giọng nói dịu dàng của anh đang phiêu tán trong bầu trời đêm lành lạnh này, anh nhìn lên ô cửa sổ đóDĐLQĐ, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của cô.

Cô muốn hỏi anh cái gì không ?

Bên kia Tô Hồng Tụ nghĩ lại câu hỏi của anh, cô cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói: "Mạnh Tư Thành, Dạo này Đàm Tư Tư có khỏe không ?"

Mạnh Tư Thành nghe cô hỏi vậy, nhất thời cảm xúc đang bị treo ngược lên của anh từ từ chìm dần xuống đáy cốc , trong lòng cảm giác thất vọng lan tràn nói: "Cô muốn hỏi tôi điều này sao?"

Tô Hồng Tụ nói thêm: "Bạn học cũ mà, lần trước gặp mặt, cũng không có xin số điện thoại, tôi thấy quan hệ giữa anh và cô ấy không tệ, nên thuận tiện hỏi một chút."

Trong lòng Mạnh Tư Thành cũng không biết cảm xúc bây giờ của anh là gì nữa, liền tùy tiện nói: "Cô ấy có thể có cái gì không tốt, dĩ nhiên là rất tốt."

Tô Hồng Tụ "Ừ" một tiếng, bên kia giống như truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, sau đó mới nghe được giọng của cô nói: "Thời gian không sớm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi."

Mạnh Tư Thành không muốn cúp điện thoại, nhưng nghĩ tới sức khỏe của cô nên đi nghỉ ngơi nàng một chút, dặn dò nói: "Chúc ngủ ngon, ngày mai không cần phải đi làm."

Tô Hồng Tụ giống như không yên lòng, nói đồng ý rồi cúp điện thoại luôn.

Mạnh Tư Thành kinh ngạc nhìn điện thoại đã bị cúp máy một lúc lâu, rồi mới đi về. Buổi đêm trăng sáng ánh sao thưa thớt, xung quanh yên tĩnh , lúc này anh mới có cảm giác cả người mệt mỏi, xem ra vừa khỏi bệnh anh cũng nên về nghỉ ngơi.

Lúc Mạnh Tư Thành về đến nhà, đã sắp đến mười hai giờ rồi, anh đi tắm xong liền muốn lên giường ngủ, lại đúng lúc thấy tấm hình đặt trên tủ đầu giường.

Anh cầm lên vừa nhìn, là ảnh chụp chung của anh và Đàm Tư Tư lúc tốt nghiệp đại học. Chợt anh nhớ tới câu hỏi khác thường vừa rồi của Tô Hồng Tụ, một suy đoán khiến trong lòng anh cảm thấy ngọt ngào.

Cô đến chăm sóc anh, nhất định đã nhìn thấy tấm hình này? Chẳng lẽ vì cô nhìn thấy tấm hình này nên mới vội vàng rời đi? Mà đêm nay cô hỏi về Đàm Tư Tư là có ý gì đây ?

Trong đầu Mạnh Tư Thành nhớ lại lúc Đàm Tư Tư xuất hiện thì vẻ mặt của Tô Hồng Tụ rất rối rắm, anh càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của anh là chính xác.

Chẳng lẽ Tô Hồng Tụ đang ghen ?

Vì nhìn thấy tấm hình này nên cô mới vội vàng rời đi, cũng vì thấy tấm hình này cô mới đột nhiên hỏi về Đàm Tư Tư, có lẽ cô đang thử dò xét quan hệ giữa anh và Đàm Tư Tư là gì?

Nghĩ đến khả năng này, Mạnh Tư Thành có cảm giác như mở cờ trong bụng.

Thì ra cô có quan tâm đến anh, khi cô nghe nói anh ngã bệnh liền vội vã chạy đến, cô nhìn thấy tấm hình này liền nổi lên hiểu lầm, rõ rang thể hiện cô có quan tâm đến anh, vì quan tâm nên mới ghen!

Cảm xúc hưng phấn đó từ từ truyền khắp toàn thân Mạnh Tư Thành, nghĩ đến dáng vẻ ghen tuông của cô, anh không nhịn được cười lên.

Bé ngốc, em đang ăn loại dấm gì đây a! Có biết hay không, vị trí của em trong lòng anh quan trọng thế nào không?

Mạnh Tư Thành nằm trên giường, trong đầu nhớ lại dáng vẻ Tô Hồng Tụ ngượng ngùng cúi đầu, còn có dáng vẻ lúc cô đỏ mặt. Anh đang thầm cười trong lòng, tự nhủ, cô bé này, anh đã bỏ lỡ rất nhiều lần, lần này, bất luận như thế nào anh cũng không muốn bỏ lỡ lần nữa.

Ngày mai, nhất định anh phải đi tìm cô, chọn một nơi ấm áp xinh đẹp, nói cho cô biết cảm xúc của anh đối với cô nhiều năm qua.

Còn tối nay, anh cứ để cho cô ăn một chút dấm chua đi! Mạnh Tư Thành mang theo nụ cười vui vẻ, từ từ chìm vào giấc mơ đẹp.

Sáng hôm sau, Mạnh Tư Thành đến làm ở công ty DMC, lúc Tô Hồng Tụ nhìn thấy anh, khẽ run lên, ngay sau đó nhìn vào vị trí của anh.

Mạnh Tư Thành càng thêm chắc chắn, cô đang ghen, một lần nữa xác nhận lại chuyện này, cảm xúc của Mạnh Tư Thành rất tốt. Anh cười nhẹ nói: "Buổi trưa hôm nay, cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi."

Bình thường thỉnh thoảng Mạnh Tư Thành sẽ dẫn cô ra bên ngoài ăn trưa, Tô Hồng Tụ nghe cũng không có gì kinh ngạc, lại nhìn dáng vẻ của anh vừa nói bên môi còn mang theo nụ cười, cô nghĩ chắc anh đang có chuyện vui, nên cũng không hỏi nhiều.

Buổi trưa, Mạnh Tư Thành dẫn cô đến một nhà hàng kiểu Nhật gần đó, điều này khiến cô hơi cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chỉ tò mò một chút mà thôi, dù sao suy nghĩ của Mạnh Tư Thành cho tới bây giờ cô chưa bao giờ đoán được.

Nhà hàng ăn kiểu Nhật, có những căn phòng ăn nhỏ được thiết kế tinh xảo, bên trong có chiếu Tatami và trang trí mang phong cách đậm chất Nhật Bản, còn có phục vụ mặc ki-mô-nô mang thức ăn lên.

Tô Hồng Tụ đối với đồ ăn Nhật đều không có cảm giác, nhưng sau khi đi ăn cùng Mạnh Tư Thành một hai lần, cũng có thể ăn ra được mùi vị của một số món ví dụ như miếng cá sống… . Chỉ là hiện tại cô đã hiểu ra cảm xúc của mình đối với Mạnh Tư Thành, nhưng lại khiến cô tuyệt vọng, cô quyết tâm muốn chôn dấu tình cảm này xuống, vì vậy buồn bực ăn uống, cái gì mà tôm da hổ món gì mà bạch tuộc còn có hàu Bắc Cực, cô hoàn toàn không biết mùi vị của nó ra sao.

Mạnh Tư Thành càng thêm xác định tâm tư của Tô Hồng Tụ, vì vậy trong lòng anh đối với lời chuẩn bị nói ra nắm chắc hơn vài phần. Anh bắt đầu cảm thấy người đang ở trước mắt anh không cách nào nắm bắt được này, rốt cuộc đang ở trong lòng bàn tay của anh, có lẽ chỉ cần anh nói rõ ràng với cô, chỉ cần vươn tay ra cầm lấy, thì cô sẽ ở trong lòng bàn tay của anh.

Anh nhìn dáng vẻ Tô Hồng Tụ đang cúi đầu cẩn thận ăn một con hàu, bộ dáng kia giống như một con sóc đáng yêu, Mạnh Tư Thành cảm thấy trong lòng anh một cỗ dòng nước ấm áp ngày càng dâng lên, anh mỉm cười nhìn cô.

Tô Hồng Tụ tự nói với bản thân không cần để ý đến nhất cử nhất động của người này, nhưng bị một người nhìn chằm chằm như vậy vẫn có cảm giác, liền ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy đôi mắt kia đang mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt kia, chứa sự dịu dàng vô hạn.

Tô Hồng Tụ cảm thấy tình cảnh này hơi quái dị, hai người ngồi trong một phong bao yên tĩnh, ánh mắt anh nhìn cô sẽ làm cho người ta hiểu lầm, người không biết nhất định sẽ nghĩ rằng giữa anh và cô có tình cảm gì đó. Nhưng, giữa bọn họ, không phải là quan hệ bạn học cũ, thì là quan hệ giữa giám đốc và nhân viên sao?

Lúc cô đang suy nghĩ, lại thấy Mạnh Tư Thành chợt vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm qua khóe môi cô, nhất thời như có dòng điện tê dại chạy khắp toàn thân cô, khiến mặt cô đỏ bừng.

Bộ dáng cô luống cuống, được Mạnh Tư Thành thu hết vào trong mắt, anh cười nhàn nhạt nói: "Bên miệng cô dính đồ ăn."

Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn khăn giấy lúc nãy vừa lau qua môi cô, quả nhiên có chút dấu vết mờ mờ, cô nghĩ chắc lúc nãy ăn cái gì không chú ý, để bị dính vào khóe môi .

Trên mặt cô nóng lên, Bộ dạng lúc nãy của cô, nhất định rất xấu đúng không? Nhưng cho dù như vậy, anh chỉ cần nhắc nhở một câu thôi, cần gì phải có động tác. . . . . . thân mật như vậy? Động tác như thế, có lẽ chỉ có người rất thân với nhau mới làm thôi.

Tô Hồng Tụ cúi đầu, không dám nhìn Mạnh Tư Thành, nhưng Mạnh Tư Thành giống như không chút nào nhận thấy được hành vi của anh có cái gì không đúng, để khăn giấy xuống, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Cô làm sao vậy, sao mặt lại đỏ như vậy?"

Nhất thời Tô Hồng Tụ cảm thấy trước mắt cô có một cỗ hơi thở nóng bỏng, dường như khiến cô không cách nào thở được, cũng không biết nên để tay ở đâu nữa. Cô hơi hoảng hốt đứng dậy, cà lăm nói: "Tôi không sao, tôi, tôi muốn đi toilet." Nói xong cô như chạy trối chết đi ra khỏi phòng bao.

Nụ cười bên môi của Mạnh Tư Thành càng sâu, tại sao từ trước đến nay anh không phát hiện ra, ở trước mặt anh Tô Hồng Tụ rất dễ bị khẩn trương. Cô, tựa như một con cừu nhỏ, với suy nghĩ trong sáng khiến người ta vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì.

Mạnh Tư Thành, trước kia cái gì đã che đi cặp mắt của anh, che lại lòng của anh? Chẳng lẽ lâm vào trong tình yêu, thậm chí ngay cả một điều đơn giản như vậy anh cũng không nhận thấy được?

Mạnh Tư Thành suy nghĩ về Tô Hồng Tụ , rồi cảm thấy lời nói lát nữa anh định nói với cô nắm chắc hơn rồi, thậm chí anh bắt đầu phỏng đoán, nếu như anh nói ra tình cảm thầm mến nhiều năm nay của anh, cô sẽ có biểu hiện gì? Kinh ngạc, không dám tinDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn, sau đó là vui mừngDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn? Cuối cùng sẽ là ngượng ngùng đồng ý sao? Nghĩ đến đây, Mạnh Tư Thành mong đợi nhìn ra bên ngoài, anh nghĩ, đợi cô đi vào, anh sẽ phải rèn sắt khi còn nóng, nói ra tình cảm nhiều năm qua trong lòng anh.

Lúc Mạnh Tư Thành đang nghĩ thì trong phòng chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Tô Hồng Tụ để ở trên bàn.

Anh tiện tay cầm điện thoại di động lênDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn, lại thấy một cái tên: Tôn Kiến Nghiệp.

Truyện Chữ Hay