Anh, Đã Lâu Không Gặp!

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cả buổi tối mọi người ăn uống vui vẻ, nói đến đủ loại chuyện thời học sinh, thật hăng hái, về sau đừng nói những người khácD, ngay cả Mạnh Tư Thành trong mắt cũng có chút ướt át.

Tô Hồng Tụ chỉ cúi đầu dùng bữa.

Thời đi học, không có phần của cô, hiện tại như cũ cũng không có phần của cô. Những chuyện kia cách cô rất xa xôi, cho nên cô không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu làm bộ dùng bữa.

Ngược lại Tôn Bách Công chú ý tới Tô Hồng Tụ đang ngồi một bên bị bỏ quên, vì vậy liền hỏi tình hình mấy năm nay của Tô Hồng Tụ. Nhưng Tô Hồng Tụ cảm thấy cuộc sống cô trải qua mấy năm nay rất bình thường không còn gì đáng nói , nói ra cũng thực nhàm chán, vì vậy tùy tiện ứng phó mấy câu.

Cuối cùng thời gian cũng không còn sớm, rượu hết người muốn tản, hai người đàn ông cũng cảm thấy nên đem hai vị nữ sĩ về nhà rồi. Hỏi mới biết, Đàm Tư Tư đang ở nhà người thân, khu Đông Sa, thuộc khu biệt thự hạng sang, vừa đúng cùng chỗ với Mạnh Tư Thành. Vì vậy quyết định Mạnh Tư Thành đưa Đàm Tư Tư về, Tôn Bách Công đưa Tô Hồng Tụ về.

Đàm Tư Tư cười nhìn Mạnh Tư Thành, cười đến ngọt ngào. Tô Hồng Tụ cúi đầu không nói.

Mấy người đi ra nhà hàng, phát hiện bên ngoài trời đang mưa, trong mưa còn xen lẫn vụn băng, đẩy cửa liền có gió lạnh cùng hơi nước ập đến, khiến mọi người không khỏi rùng mình một cái.

Mạnh Tư Thành đã sớm gọi điện thoại cho tài xế đến lái xe, thuận tiện đưa Đàm Tư Tư về nhà, nên tài xế đã sớm đợi ở ngoài cửa rồi. Mà Tôn Bách Công phụ tráchdiendanlequydon.com đưa Tô Hồng Tụ về nhà, sau đó tự bắt xe trở về khách sạn.

Đợi một lúc lâu, Mạnh Tư Thành thấy Tôn Bách Công và Tô Hồng Tụ đã lên taxi, lúc này mới cùng Đàm Tư Tư lên xe.

Trong taxi, Tô Hồng Tụ ngồi ở ghế sau quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngoài cửa xe có những giọt mưa tí tách chảy xuống, khiến tầm mắt có chút mơ hồ.

Nhưng khi nhìn qua cửa xe bị nước mưa làm mờ, cô vẫn thấy được cách đó không xa chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, cùng với bóng hai người cười nói cùng lên xe.

Hai người bọn họ, một người cao lớn đẹp trai tuổi trẻ tài cao, một xinh đẹp tao nhã thong dong, nhìn qua, thật xứng đôi .

Tô Hồng Tụ nhẹ nhàng mấp máy môi, muốn quay đầu đi.

Nhưng đúng lúc này, đang muốn bước vào trong xe Mạnh Tư Thành giống như lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này.

Tô Hồng Tụ cảm thấy đôi mắt sắc bén kia giống như có thể xuyên qua mưa bụi nhìn vào cửa sổ xe, trong lúc cuống quýt thậm chí cô có ý muốn trốn tránh.

Ai ngờ Mạnh Tư Thành cũng chỉ là lơ đãng liếc mắt một cái, ngay sau đó liền quay đầu mỉm cười với Đàm Tư Tư, rồi lên xe.

Cửa xe vừa đóng, cần gạt nước nhẹ nhàng dao động, chiếc xe chậm rãi đi trong mưa.

Trong taxi, ngồi chỗ cạnh tài xế Tôn Bách Công nhìn kính chiếu hậu thấy Tô Hồng Tụ có chút hồn bay phách lạc, mỉm cười có ý xin lỗi nói: "Hồng Tụ, ba người chúng tôi gặp mặt, không tránh được nói nhiều lời, nếu đối với cậu có chút lạnh nhạt, cậu cũng đừng để ý nhé!"

Tô Hồng Tụ vội cười, ngượng ngùng nói: "Tôn Bách Công sao cậu lại nói vậy, tôi thấy mọi người nói chuyện vui vẻ, tôi cũng cảm thấy rất vui."

Tôn Bách Công cười thoải mái nói: "Tô Hồng Tụ à Tô Hồng Tụ, cậu vẫn luôn đáng yêu như thế!"

Tô Hồng Tụ khẽ cúi đầu, mím môi cười nhạt. Đáng yêu? Cái này là đáng yêu ư, Tô Hồng Tụ không biết định nghĩa của Tôn Bách Công về đáng yêu là như thế nào.

Bởi vì trời mưa, nên bị kẹt xe, Tôn Bách Công là người hay nói, anh ta kể một số chuyện đối nhân xử thế mấy năm này ở Bắc Kinh rút ra được, cũng rất thú vị, vì vậy ngay cả tài xế taxi kia cũng chen vào tán gẫu mấy câu.

Cuối cùng đã tới chỗ đường Tô Hồng Tụ ở, lúc này mưa cũng đã tạnh .

Tô Hồng Tụ có ý để Tôn Bách Công ngồi luôn chiếc xe taxi này về, nếu không trời mưa to cũng khó bắt được taxi, ai biết tài xế taxi kia rất thoải máiDĐLQĐ, nói Tôn Bách Công cứ xuống đưa người về, ông ấy ở chỗ này chờ Tôn Bách Công quay lại, ông ấy tiếp tục trở về.

Mùa đông sau cơn mưa, thời tiết rất trong lành ẩm ướt lạnh, hai người xuống xe đi vào lối hẹp kia, lại có chút lạnh.

Tô Hồng Tụ lấy tay lôi kéo chiếc khăn quàng cổ màu hồng của cô và áo khoác ngoài, cô chợt nhớ đến Đàm Tư Tư mặc váy.

Đầu mùa đông, trên đường các cô gái phần lớn bắt đầu ăn mặc kín đáo, nhưng Đàm Tư Tư mặc váy ở mùa đông lại khiên cô cảm thấy cô ấy phóng khoáng và xinh đẹp.

Cúi đầu xem lại bản thân, thời điểm này, Tô Hồng Tụ cảm giác nhìn cô thật bình thường.

Tôn Bách Công đưa Tô Hồng Tụ đến dưới khu nhà, quan sát hoàn cảnh xung quanh, chau mày nói: "Hồng Tụ à, có phải tên nhóc Mạnh Tư Thành kia ngược đãi cậu không ?"

Tô Hồng Tụ hơi ngẩn ra, sao Tôn Bách Công lại nói như thế?

Tôn Bách Công tức giận bất bình nói: "Cậu làm thư ký cho Mạnh Tư Thành, anh ta lại cắt xén tiền lương của cậu, khiến cậu ở nơi chim không đẻ trứng như vậy!"

Tô Hồng Tụ cười: "Anh ấy không có cắt xén tiền lương của tôi, là tự tôi muốn ở khu nhà thuê ít tiền thôi."

Nếu như nói hoàn cảnh của cô bị bại lộ ở trước mặt Mạnh Tư Thành sẽ làm cô lo lắng không yên, nhưng ở trước mặt Tôn Bách Công cô lại không có áp lực chút nào rất tự nhiên.

Tôn Bách Công cười, trong đôi mắt mang theo một tia dịu dàng nói: "Tô Hồng Tụ, tương lai ai cưới được cậu nhất định là người hạnh phúc nhất."

Tô Hồng Tụ cúi đầu cười.

Người cưới được cô sẽ là aiDĐLQĐ? Tương lai của cô đang ở nơi nào?

==Sau khi Tôn Bách Công nhìn Tô Hồng Tụ lên tầng, quay đầu lại đi đến chỗ xe taxi đang chờ. Tô Hồng Tụ có chút mệt mỏi đi vào gian phòng nhỏ của cô, mở đèn, chỉ thấy một phòng lành lạnh.

Cô lên tinh thần đi tắm rửa, rồi lên giường.

Ai ngờ nằm trên giường nửa ngày cũng không cảm thấy buồn ngủ, lăn qua lộn lại khiến giường kêu kẽo kẹt.

Cô chợt nhớ tới trước đó vài ngày Mạnh Tư Thành nói có chuyện muốn cô lên msn qua di động, liền tiện tay lấy điện thoại ở đầu giường, mở ra Internet đăng nhập vào msn.

Danh sách msn của Tô Hồng Tụ cũng không có mấy người, chỉ có mấy bạn học thân thiết lúc học đại học và mấy đồng nghiệp thôi. Bây giờ đã hơn mười hai giờ, tất cả đều không ai lên msn cảDĐLQĐ.

Tô Hồng Tụ không khỏi tự giễu, tại sao lại muốn đăng nhập msn làm gì, cô đang đợi cái gì?

Khi cô đang nàng muốn thoát ra, chợt msn bắn ra một khung tin nhắn, là Mạnh Tư Thành.

"Về đến nhà rồi sao?" hộp thoại màu trắng hiện lên mấy chữ đơn giản.

Tô Hồng Tụ nhìn câu hỏi này, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng rốt cuộc nhớ tới thân phận của cô, vội vàng trả lời: "Về rồi. Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?"

Ai ngờ câu hỏi gửi đi, hộp thoại màu trắng thật lâu cũng không có nhúc nhích bắn ra câu nào nữa.

Đang lúc Tô Hồng Tụ có chút lo lắng, Mạnh Tư Thành trả lời lại: "Tôi vừa đưa Tư Tư về đến nhà, hiện tại mới trở về."

Bây giờ đã hơn mười hai giờ, anh đưa cô ấy về, đưa đến giờ này?

Tô Hồng Tụ cười khổ, cô bắt đầu cảm thấy may mắn là đang nói chuyện với anh qua Internet cô không cần che giấu cảm xúc của mình.

Cô suy nghĩ một chút, châm chước lời nói, mới chậm rãi trả lời: "Vậy thì tốt."

Bên kia im lặng, bỗng nhiên lại nhảy ra một câu: "Bây giờ đang làm gì?"

Tô Hồng Tụ không hiểu, nhưng vẫn vội vàng trả lời: "Đang ngủ."

Bên kia im lặng lần nữa, mới trả lời: "Vậy cô ngủ đi."

Tô Hồng Tụ không thể làm gì khác hơn trả lời: "Vâng."

Cô gửi xong tin nhắn này, không biết làm sao lại không muốn đăng xuất, nên nằm ở trên giường giơ điện thoại di động lên nhìn.

Nhìn chằm chằm biểu tượng hình cái đầu nho nhỏDĐLQĐ, cũng không biết đang chờ đợi cái gì.

Nhưng cái đó hình cái đầu giống như đi ngủ, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Sau đó tay cô giơ điện thoại di động có chút mỏi, liền để điện thoại ở cạnh gối, cách một lát lại cầm lên xem một chút, vẫn không có động tĩnh gì. Đầu nhỏ giống như rất an tĩnh ngồi ở chỗ đó, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tiếp sau đó, cô giống như mơ hồ ngủ thiếp đi, trong giấc mộng, nằm mơ thấy Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn cô, không nói một câu.

Cô muốn nói gì đó với anh, nhưng giống như bị câm, thế nào cũng không nói ra được, trong lòng quýnhDĐLQĐ lên liền tỉnh, sau khi tỉnh lại cô vội vàng cầm điện thoại lên, phát hiện biểu tượng đầu nhỏ đã là màu xám tro ở trạng thái đăng xuất.

Nhìn giờ đã là hai giờ đêm.

Cô lặng lẽ thoát ra msn, tắt Internet.

Một đêm này, Tô Hồng Tụ nằm ở trên giường nửa tỉnh nửa mê, cô không biết rốt cuộc cô có ngủ hay không nữa?

Sáng sớm hôm sauDĐLQĐ, đầu cô đau như nứt, tinh thần uể oải, cầm lên điện thoại di động, cô gọi cho Tôn Kiến Nghiệp.

Tôn Kiến Nghiệp giống như vẫn còn đang ngủ, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Hồng Tụ cười nhẹ nói: "Tôi suy nghĩ xong rồi, chúng ta chính thức xác định làm người yêu được không ?"

Bên kia Tôn Kiến Nghiệp lập tức tỉnh táo, dừng lại một látDĐLQĐ, rồi nói: "Được!"

Truyện Chữ Hay