Anh Cũng Có Ngày Này

chương 88-1: “là người đàn ông của em.”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cả một đường Tiền Hằng dùng áo khoác dài bọc Thành Dao, ôm cô về khách sạn, cô vẫn còn không biết mình đã làm gì, bĩu môi lầm bầm nói khẽ cọ cọ ngực của Tiền Hằng, làm cho Tiền Hằng vừa bực mình vừa buồn cười.

Đến khách sạn, Tiền Hằng không tìm được thẻ phòng trên người Thành Dao, lại không yên tâm để cô ở một mình, nên chỉ có thể đưa cô vào phòng mình. Sau khi sắp xếp cho Thành Dao xong, Tiền Hằng bắt đầu gọi điện thoại cho quầy lễ tân. Thành Dao cần một chút trà giải rượu.

Thành Dao chỉ cảm thấy đầu đau tới nổ tung, cả người cô đều mơ mơ màng màng, rõ ràng một phút trước còn ở quán rượu uống rượu với Bao Duệ và Đàm Dĩnh, nhưng một phút sau lại thấy Tiền Hằng, lại một phút nữa, quán rượu đâu không thấy, mà thấy mình ở trong khách sạn.

Trong thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt, một ngày không gặp như cách ba thu. Bây giờ Thành Dao mới biết, câu nói này đúng biết bao. Lần du lịch nhóm Nhật Bản này, cho dù hai người lén lén lút lút ở bên nhau, thì cái loại uống rượu độc giải khát [1] đến ranh giới thì dừng này, lại làm cho Thành Dao càng nhớ Tiền Hằng.

[1] Uống rượu độc giải khát: ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mà không tính đến hậu quả mai sau. ---ĐỌC FULL TẠI

Sau khi uống say, sự tự chủ của con người sẽ giảm xuống, cảm xúc nguyên thủy nhất trong lòng sẽ bị khuếch đại, Thành Dao chóng mặt nằm ở trên giường, mở mắt ra thấy bóng người của Tiền Hằng, theo bản năng ôm lấy anh, giờ phút này trong lòng cô không có ý gì khác, chỉ muốn dính vào anh giống như kẹo dẻo vậy, mỗi một phút mỗi một giây, đều muốn ở chung với anh.

Chỉ là Tiền Hằng dường như không phải nghĩ như vậy, lúc ban đầu, anh còn để cho Thành Dao dính người, không lâu sau, cơ thể anh bắt đầu căng cứng, Thành Dao lại cọ cọ muốn ôm muốn hôn, nhưng bị Tiền Hằng hơi kháng cự đẩy ra.

Thành Dao say rượu đến không còn lý trí, cô chỉ cảm thấy tủi thân và không vui. Tiền Hằng càng đẩy cô ra, thì cô càng bổ nhào về phía ngực anh.

Cô mơ mơ màng màng, thề sẽ không từ bỏ nếu không đạt được mục đích quấn chặt lấy anh.

“Thành, Dao!”

Nhưng đối với sự nhiệt tình của cô, thì Tiền Hằng dường như là tức giận, anh gần như nghiến răng nghiến lợi gọi tên Thành Dao, sau đó, có chút thô lỗ mà đẩy cô ra.

Thành Dao sau khi uống say thì mềm nhũn vô lực, khi Tiền Hằng đẩy một cái như vậy, cô liền bị đẩy xuống đất, may mà thảm của khách sạn dày mềm mại, nhưng Thành Dao bị đối xử như vậy thì có hơi mờ mịt, cô sững sờ ngồi dưới đất, đôi mắt ướt át mơ màng nhìn về phía Tiền Hằng, cô hơi cắn môi, dưới động tác của cô đôi môi ấy trông giống như một bông hồng bị vò nhăn, cô hoàn toàn không có sự đề phòng, dáng vẻ xinh đẹp của cô đã hút hồn người khác, sau khi say rượu Thành Dao trở nên dính người hơn, thích làm nũng, thần thái kiều mị, điều này làm cho khuôn mặt cô trở nên mê hoặc hơn, làm người ta vừa muốn nhìn, vừa không muốn nhìn.

Gần như là vừa mới đẩy Thành Dao ra, Tiền Hằng liền hối hận. Anh bước nhanh tới, muốn đỡ cô dậy.

Thành Dao ngồi dưới đất, sững sờ nhìn Tiền Hằng đi tới đưa tay ra, cô theo bản năng kéo đối phương, muốn đứng lên, nhưng vì say rượu, mà Thành Dao không đứng vững, cô lảo đảo hai cái, rồi lại ngã xuống đất lần nữa, Tiền Hằng không kịp ứng phó, nên chỉ kịp đưa một tay ra bảo vệ Thành Dao, cùng bị ngã xuống đất với cô.

Sau khi Thành Dao dụi mắt ngồi dậy, thì phát hiện Tiền Hằng lại chuẩn bị đứng dậy cách xa cô.

“Anh không thích em sao?” Thành Dao vô cùng tủi thân, cô gần như là không chút suy nghĩ, kéo Tiền Hằng lại, sau đó dùng lực đẩy anh trở lại mặt đất, cậy mạnh không cho anh đứng dậy. Vì để phòng ngừa Tiền Hằng phản kháng, Thành Dao dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, ngồi trên người anh, chế trụ động tác của anh.“Thành, Dao!”

Lần này, giọng của Tiền Hằng đã không còn dùng nghiến răng nghiến lợi để hình dung nữa, anh trông cực kỳ tức giận, ngay cả ánh mắt thư thái trước sau như một kia, cũng đã chuyển thành đỏ. Anh gần như sử dụng tất cả sự nhẫn nại để kiềm chế lửa giận của mình, đôi mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Thành Dao.

“Bây giờ tốt nhất là em đi xuống người anh.” Giọng nói của anh rất kiềm chế, nhưng lại giống như một con rắn độc, Tiền Hằng lại nhìn Thành Dao, “Lập tức.”

“Em không!” Thành Dao sau khi say, thì hoàn toàn buông thả bản thân, cô tùy hứng nói, “Trừ phi anh hôn em một cái.” Cô rất tủi thân, “Không phải khi thấy người mình thích, thì sẽ cảm thấy thật là đáng yêu muốn hôn sao?” Cô tố cáo nói: “Anh không hôn em, anh không thích...”

Thành Dao còn chưa nói hết chữ “em” cuối cùng, thì cô đã bị một thứ khác thu hút sự chú ý, giờ phút này cô vẫn còn ngồi trên người của Tiền Hằng, nhưng lại cảm thấy dưới người có cái gì đó cứng cứng đang chọt vào người cô, chọt mông cô đến khó chịu, cô di chuyển tư thế ngồi một chút, muốn tránh vật thể không rõ đó, nhưng vật kia lại cứ như hình với bóng vậy, bất kể cô di chuyển đến đâu, vật c ứng rắn kia vẫn đi theo cô, hơn nữa theo động tác của cô mà càng ngày càng cứng chọt vào người, cái chạm này làm cho Thành Dao có hơi phiền não mà muốn đứng lên.

Nhưng vào ngay lúc này, người vẫn luôn im lặng kiềm nén gì đó - Tiền Hằng cuối cùng cũng mở miệng---------------------------

“Thành Dao.” Không biết tại, mà giọng nói của anh lại vô cùng ức chế khàn khàn, “Đàn ông bọn anh, thấy người phụ nữ mình thích, sẽ không cảm thấy đáng yêu muốn hôn.”

Thành Dao vẫn còn đang mờ mịt, thì bị Tiền Hằng vốn đang bị đè ở dưới đột ngột đẩy ngã, tình thế thay đổi, giờ phút này, biến thành cô nằm trên thảm, còn Tiền Hằng thì áp chế cô, cúi người ở phía trên cô.

Trong mắt anh dường như chỉ còn lại sự kiềm chế cuối cùng, Thành Dao chưa bao giờ thấy Tiền Hằng như vậy, anh lúc này trông như một con chó sói khát máu, chuẩn bị xé họng con mồi bất cứ lúc nào, Thành Dao theo bản năng chỉ muốn trốn.

Nhưng Tiền Hằng lại không cho cô cơ hội như vậy, anh chế trụ động tác của Thành Dao, tiến sát tới bên tai cô, nhìn chằm chằm mắt cô, dừng một chút: “Bọn anh chỉ cảm thấy, muốn lên.”

Thành Dao còn choáng váng chưa kịp phản ứng lại, thì nụ hôn của Tiền Hằng đã rơi xuống.

Anh gần như tàn bạo nói: “Thành Dao, đây là do em tự tìm.”

Nụ hôn lần này của Tiền Hằng có sự nhiệt tình và mãnh liệt mà Thành Dao chưa bao giờ trải nghiệm, giờ phút này, trong đôi mắt của Tiền Hằng chỉ có con mãnh thú đã được thả ra, là d*c vọng không chút che giấu.

Rượu cồn làm cho cơ thể của Thành Dao nóng lên, mà nụ hôn của Tiền Hằng càng khiến cô nóng hơn, đó là một kiểu nóng hổi khó nhịn xuất phát từ chỗ sâu trong cơ thể.

Xa lạ, khó nhịn, nguy hiểm.

Giọng nói của Thành Dao nghẹn ngào vì bị hôn: “Khó chịu, em nóng quá.”

Cô tủi thân nói, “Vừa nãy còn có vật kỳ quái chọt em.”

“Nếu nóng, thì c ởi quần áo là được.” Giọng nói của Tiền Hằng rất nguy hiểm nhưng lại rất thuyết phục, anh vừa nói như vậy, vừa đưa tay chậm rãi cởi áo khoác của Thành Dao ra, sau đó là áo sơ mi... từng cái từng cái, người sếp anh tuấn có lòng tốt nhiệt tình cởi đồ giúp cho nhân viên của mình, cho đến khi cởi hết quần áo của người nhân viên.

Thành Dao bắt đầu khóc.

“Còn việc khó chịu, thì rất nhanh sẽ hết.” Tiền Hằng cúi người xuống, hôn Thành Dao, “Còn vật kỳ quái...” Anh kéo tay Thành Dao, giữ hạ th ân của mình, “Đây không phải là vật kỳ quái gì, là người đàn ông của em.”

Thành Dao chạm tay vào chỗ đó, vật đó còn cứng đến đáng sợ hơn. Cô cuối cùng cũng kịp phản ứng đây là gì, nhanh chóng rụt tay, mặt đỏ đến nhỏ máu, chỉ có thể xấu hổ nhìn chằm chằm Tiền Hằng: “Anh. anh lưu manh!”

“Còn có lưu manh hơn.”

Tiền Hằng chỉ thấp giọng cười, anh kéo Thành Dao đang muốn chạy trốn lại, ôm cơ thể bóng loáng trắng nõn của cô, nằm trên người cô, nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô: “Để anh làm người đàn ông đầu tiên của em.”

Thành Dao đã không còn nhớ được tối hôm qua mình đã sống sót thế nào. Cô chỉ cảm thấy thời gian dài dằng dặc mà lại rực cháy, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy trong vòng tay của Tiền Hằng, giọng nói cũng đã khàn khàn, chỉ cảm thấy ngay cả lực giơ ngón tay cũng không có.

Từ thảm, một đường đến ghế salon, rồi đến giường, cuối cùng lại vào phòng tắm.

Hôm nay Thành Dao chỉ cảm thấy khó thở, cô chỉ biết là tối hôm qua Tiền Hằng giống như một con chó sói ăn không no, cứ đòi hỏi.

Nhưng chỉ một đêm, mà hộp bao cao su trong hộp quà trước kia, đã được dùng hết rồi. ---ĐỌC FULL TẠI

Lúc ăn sáng, người đầu têu vậy mà vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh, Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao, giọng nói bình tĩnh: “Là em ra tay với anh trước.”

Mặt Thành Dao đỏ rần: “Anh cũng không có lòng tốt, nếu không tại sao lại tiện tay mang đồ vật này.”

Tiền Hằng vẫn còn cây ngay không sợ chết đứng chối: “Vô tình đúng lúc thu dọn hành lý bỏ vào thôi. Huống chi cái đó không phải là em tặng anh sao?” Anh dừng một chút, mất tự nhiên bổ sung một câu, “Lần đầu tiên có thể còn chưa thích ứng được, sau thì thì tốt thôi.”

Sau này?! Còn muốn sau này?!

Người đầu têu lại không ý thức được nội tâm của Thành Dao đang kêu gào, anh hời hợt liếc nhìn Thành Dao, nghiêm túc quan tâm: “Ngoài ra thẻ tập thể dục sẽ được làm.”

“Hả?”

“Thể lực của em có hơi kém.”

Thành Dao thật sự muốn kéo cổ của Tiền Hằng mà hô to, có thể đừng nói chủ đề này bằng cái giọng điệu nghiêm túc đó được không?! Cái gì gọi là thể lực của cô kém, là thể lực của anh quá ma quỷ!

“Hôm nay anh sẽ giúp em xin nghỉ với bên hành chính, hành trình hôm nay không cần tham gia, nghỉ ngơi một chút, anh ở lại khách sạn với em.” Tiền Hằng ăn một miếng trứng ốp la, “Chúng ta cùng nhau ‘tăng ca’.”

Kết quả là như thế này, Thành Dao với Tiền Hằng tách khỏi nhóm, ở lại khách sạn một ngày, chỉ là ban đầu bọn họ đã nói sẽ thật sự tăng ca cùng nhau, nhưng càng về sau thì càng biến chất, Tiền Hằng giống như người “ăn” được một lần thì càng muốn ăn nữa vậy, sau khi ăn Mãn Hán Toàn Tịch [2] xong, thì không thể nào chỉ dựa vào mấy món canh không thịt nhạt nhẽo như hôn môi mà chống đỡ được.

[2] Mãn Hán Toàn Tịch ( ): tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các

món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.

Lúc Thành Dao cúi đầu xem tài liệu vụ kiện, thì ánh mắt nóng bỏng của anh lại bám dính trên người Thành Dao, làm cho Thành Dao không thể không ngừng ngẩng đầu trừng anh. Nhưng trừng mắt cũng không có chút sức mạnh gì, cuối cùng vẫn để Tiền Hằng thắng, đã nói để cho Thành Dao nghỉ ngơi, nhưng rốt cuộc Thành Dao lại cảm thấy so với đi theo nhóm cùng đi du lịch thì còn mệt mỏi hơn...

Rõ ràng vẫn là Tiền Hằng, nhưng không biết tại sao, từ sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Thành Dao lại không dám nhìn thẳng anh, dường như chỉ vừa nghĩ đến hít thở chung một bầu không khí với người đàn ông này thôi, cái quan hệ mập mờ vi diệu này sẽ làm cho Thành Dao khẩn trương đến bất an, thấp thỏm đến hốt hoảng, hai người rõ ràng đang ngồi ngay thẳng, nhưng lại cảm thấy bầu không khí nóng lên...

Thật là.

Cùng ở một phòng, Tiền Hằng hiển nhiên cũng rất khó nhịn, cả một buổi chiều, anh đã tắm hai lần nước lạnh.

Sau đó, chuyến đi Nhật Bản này đối với Thành Dao mà nói, thì ấn tượng về các điểm tham quan đều không sâu, duy chỉ có những nụ hôn trộm mà Tiền Hằng tận dụng mỗi một cơ hội là khó quên. Trên đường phố Osaka, quầy thu tiền của Takashimaya [3], góc phố ăn vặt, dưới vòng đu quay của Universal Studios Nhật Bản.

[3] Takashimaya: là một công ty Nhật Bản, điều hành một chuỗi cửa hàng bách hóa, cung cấp một loạt các sản phẩm, từ váy cưới và quần áo khác đến đồ điện tử và đồ lót.

Bởi vì có hai “chó săn” Bao Duệ và Đàm Dĩnh hết sức trung thành đánh yểm trợ, nên trong nửa sau chuyến đi Nhật Bản, có thể nói là Tiền Hằng vô cùng làm liều, bên ngoài là hoạt động du lịch Nhật Bản nhóm, nhưng lúc không có ai thì là một chuyến du lịch tình yêu mặt đỏ tim đập nhanh.

Cho đến khi trở về Trung Quốc, trở lại cuộc sống bình thường được hai ba ngày, thì Tiền Hằng vẫn còn nhớ đến dư vị. Cũng may hai người đều là người có sự chuyên nghiệp, một khi liên quan đến công việc, thì đều lý trí, tỉnh táo.

Truyện Chữ Hay