Trong một thời gian dài, cô đã luôn âm thầm mong đợi, rằng sẽ có một người, có thể
đi tới, nói với cô, cô là đặc biệt, cô là duy nhất, là chính cô, đã đủ tốt rồi.
Cô chưa từng nghĩ, hóa ra Tiền Hằng chính là người đó.
Thành Dao không nghĩ tới, mình với Tiền Hằng rất nhanh liền có cơ hội
sóng vai, mặc dù không phải là kiểu sóng vai cô nghĩ.
Cô mới vừa từ quán cà phê trở lại Quân Hằng, thì Tiền Hằng liền gọi điện
thoại nội bộ bảo cô đến văn phòng một chuyến.
“Ừm. Nghe Bao Duệ nói, em mới đi gặp đương sự vụ kiện trợ giúp pháp lý,
có điều gì cần nói với anh không?”
“Sếp.”
Tiền Hằng lại tránh được ánh mắt của Thành Dao, đối với sự bất đắc dĩ
trong giọng nói của cô thì làm như không thấy: “Anh vừa gọi điện thoại hỏi
trực tiếp người phụ trách tiếp đón đương sự của em ở Trung tâm trợ giúp
pháp lý, anh ta nói với anh mặc dù tình huống vụ kiện đăng ký tương đối đơn
giản, nhưng thực tế …”
“Sếp.” Thành Dao nghiêm túc nhìn về phía Tiền Hằng, ngắt lời anh, “Anh đã
nói, anh hoàn toàn không nhúng tay vào vụ kiện này. Quân tử nhất ngôn tứ
mã nan truy đó.”
“…”
Thành Dao cũng đã nói đến chỗ này rồi, nhưng Tiền Hằng vẫn có thể mặt
không đỏ tim không đập nhanh cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ừm, gần
đây làm việc hơi mệt, ngủ không ngon lắm, cho nên trí nhớ cũng hơi bị ảnh
hưởng, anh đã nói như vậy sao?”
Người bạn này, bạn đâu chỉ từng nói, mà bạn còn mới nói không lâu trước
đây đó?! Anh cho rằng bản thân là cá vàng sao? Trí nhớ chỉ có bảy giây? Giả
bộ cũng giống đấy!
Tiền Hằng vẫn còn cố gắng giữ sự tự tôn: “Cho dù anh đã nói như vậy, thì
với tư cách là sếp, quan tâm đ ến tiến triển của vụ kiện trong tay em một chút
cũng không có vấn đề gì.” Anh nhìn Thành Dao, “Trước mắt em có khó khăn
gì không?”
Thành Dao lanh lẹ nói: “Không có!”
“Thật không có?”
“Thật không có!”
“Không có thì tốt.” Tiền Hằng nghiêm túc nói, “Dù sao kiểu vụ kiện giá trị
nhỏ như vậy, anh cũng không có hứng thú biết.”
Rõ ràng rất muốn biết tình hình tiến triển của vụ kiện, rõ ràng muốn hỏi cô
có gặp khó khăn gì không, nhưng sao lại có người bướng bỉnh như vậy chứ?
“Ừm, đúng rồi, tối nay nhà anh có một bữa cơm, cần phải có mặt, không thể
ở với em.”
Thành Dao ngẩn người, mới ý thức được, Tiền Hằng đang báo cáo lịch trình
với cô.
Cô gật đầu cười, bày tỏ mình biết rồi, sau đó nghiêng đầu một chút: “Sếp
anh còn có chuyện gì không?”
“Không có.” Tiền Hằng mở to hai mắt, “Vậy em còn có gì muốn nói với anh
không?”
“Em?” Thành Dao chỉ chỉ mình, “Em cũng không có.”
“Ừ, vậy em đi đi.”
Chỉ là Thành Dao đi ra văn phòng chưa bao lâu, thì nhận được tin nhắn
WeChat của Tiền Hằng.
“Gần đây anh ngủ không ngon.”
Mặc dù chỉ mấy chữ đơn giản, nhìn cũng giống như một câu nói bình
thường, nhưng Thành Dao có thể đọc được sự tố cáo của Tiền Hằng bên
trong.
Người đàn ông bướng bỉnh này chỉ còn thiếu dán biểu ngữ “Anh đã nói hết
rồi anh ngủ không ngon vậy mà em không hỏi anh tại sao ngủ không ngon
em không quan tâm anh” lên mặt mình…
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thành Dao nổi lòng đùa giỡn, cô vô cùng xấu
xa trả lời: “Vậy có muốn em ngủ với anh hay không?”
Kết quả sau khi gửi những lời này xong, thì như đá chìm biển khơi vậy, bên
Tiền Hằng không có phản hồi. Không bao lâu sau, Thành Dao liền nghe từ chỗ
Bao Duệ, anh đã đi ra ngoài mở phiên tòa rồi.
Dĩ nhiên rất nhanh sau đó, Thành Dao cũng quên mất khúc nhạc đệm này.
Trong tay cô cũng có chuyện cần làm, vụ tranh chấp mượn tiền của Lý Mộng
Đình đã tuyên án, sau khi đương sự bên kia được cô “chỉ điểm”, đã bổ sung
chuỗi chứng cứ lên, không chút nghi ngờ gì, Lý Mộng Đình đã thua phiên sơ
thẩm, bị yêu cầu nhận nghĩa vụ trả lại tiền, còn vụ kiện Thành Dao đại diện
cho Lý Mộng Đình tranh chấp căn nhà lúc còn sống chung, cũng đã lập án.
Toàn bộ đều hoàn thành từng bước tiến hành theo thứ tự, hoàn toàn nằm
trong bàn tay của Thành Dao.
Chỉ là lúc trưa, ba của Thành Dao gọi điện thoại cho cô.
“Dao Dao à.” Ba Thành nói, “Tối nay có rảnh không?”
Bởi vì Tiền Hằng có chuyện, nên cô lại vừa vặn rảnh, Thành Dao gật đầu:
“Dạ có.”
“Tối nay ba mẹ sẽ đến thành phố A, con đi ăn cơm với chúng ta đi.”
Thành Dao không chút nghi ngờ: “Được ạ! Thật lâu rồi không gặp hai
người!”
Nhưng ba Thành lại không có lòng dạ nào thân tình đáp lại Thành Dao, ông
ấy nói thẳng: “Mặc đẹp chút, mặc bộ đồ đắt tiền nhất của con, nhất định phải
làm nổi bật lên sự xinh đẹp của con! Rung động lòng người! Mỹ lệ! Làm toát
lên bộ gen xuất sắc của nhà chúng ta!” Một người vốn keo kiệt như ba Thành
lại đột nhiên rộng rãi nói, “Không có quần áo thích hợp cũng không sao, ba
gửi cho con mấy chục nghìn tệ, con tha hồ mua! Tương lai bố có thể thắng
hay không, sẽ đánh cuộc một lần vào hôm nay!”
Thành Dao mơ hồ: “Sao?”
Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ?
Ba Thành càng nói càng sục sôi: “Con còn nhớ người ngồi cùng bàn hiếm
thấy đó của ba không?”
“Nhớ chứ, sao vậy?”
“Lần trước ba đã đấu một trận với cậu ta trong buổi tụ họp bạn học, kết quả
hai người không phân biệt cao thấp, mỗi người mỗi vẻ, trong khoảng thời
gian ngắn lại không phân thắng thua, như vậy sao được? Giữa ba với cậu ta,
không phải anh chết, thì chính là tôi sống, nhất định phải phân ra thắng
thua, mình hai người bọn ba tỷ thí thì không phân được thắng bại, nên cũng
chỉ còn lại một loại tỷ thí khác thôi!” Ba Thành nâng cao giọng, “Đó chính là
—— so đời sau!”
“…”
Thành Dao không phải là chưa từng nghe nói ngày nay ba mẹ của trẻ em,
bắt đầu từ lúc ở nhà trẻ, đã không nhịn được mà tranh đua con cái của nhau,
hôm nay anh đưa con của anh đi học đàn piano, thì ngày mai tôi sẽ đưa con
của tôi đi kéo đàn violon; năm nay anh đưa con của anh đi Singapore
Malaysia Thái Lan du lịch, thì sang năm tôi sẽ đưa con tôi đi Bắc Âu du lịch…
Chỉ là cô không nghĩ tới, đàn ông trung niên lại có khát khao tranh đua thế
hệ tiếp theo đáng sợ như vậy…
Ba Thành tổng kết trong điện thoại: “Tóm lại, tối nay con đến thì cũng phải
đến, không đến thì cũng phải đến. Ngoài ra, nhất định phải mang giày caogót hơn mười centimet! Phải là kiểu vừa ra sân đã khiến người ta kinh ngạc,
khí chất hoàn toàn áp đảo đối phương! Ba nghe nói con trai của người bạn
hiếm thấy kia, cao tới 187 đấy! Mặc dù con là con gái, nhưng cũng không thể
thua về khí thế quá nhiều!”
“…”
Cúp điện thoại xong, Thành Dao thật sự không nói nên lời, cô không nghĩ
tới, cũng có một ngày, cô lại thành công cụ ngầm đấu đá của ba mình…
*****
Than thở thì than thở, nhưng tâm nguyện của ba Thành đối với người bạn
học này, Thành Dao cũng hiểu rõ, đối với buổi tụ họp này, cô không dám sơ
suất một chút nào, sau khi tan làm, cô chạy về nhà dốc lòng ăn diện cẩn thận,
suy đi nghĩ lại, rồi chọn một chiếc đầm đỏ từng mặt qua một lần vào buổi tiệc
thường niên của công ty luật cũ, phối với áo khoác ngoài màu đen, cùng với
đôi giày cao gót mười centimet, rồi trang điểm trang nhã.
Bình thường khi đi làm Thành Dao đều mặc đồ nghiêm chỉnh, cuối tuần
cũng lựa quần áo rộng thùng thình, hiếm khi có cơ hội mặc chiếc đầm đỏ
này, hôm nay mặc lên người, mới phát hiện đường cong lộ ra quả thực có hơi
rõ ràng, khó trách buổi tiệc thường niên lần trước bị các đồng nghiệp trêu
chọc là “chém thẳng nam”.
Chỉ là một buổi gặp gỡ với đối thủ một mất một còn của ba mà thôi, mặc
như vậy có hơi lấn át, Thành Dao vốn định đổi, nhưng ba Thành trong điện
thoại không ngừng thúc giục cô, Thành Dao nhìn đồng hồ, nghĩ đến giờ cao
điểm kẹt xe, nên cắn răng, dứt khoát mang giày cao gót vào đi.
Địa điểm cho bữa tối được đặt trong một nhà hàng ba sao Michelin vô cùng
sang trọng, là ăn đồ ăn Pháp, ba Thành mời khách, đặt phòng riêng. Lúc
Thành Dao đến, ba cô đã ngồi trong phòng riêng bày thế trận chờ quân địch.
Cho đến lúc này, Thành Dao mới phát hiện, chiếc đầm mà mình mặc, không
hề khoa trương một chút nào, bởi vì ba cô, mới gọi là khoa trương, nếu như
người khác không biết, mà nhìn vào, thì còn tưởng rằng ông ấy đến tham gia
buổi xem mắt với những phú bà trung niên nhà giàu đã ly dị chứ!
Ba Thành còn thận trọng đến chơi quả đầu thịnh hành bây giờ, âu phục
phẳng phiu, nếu nghiêm túc nhìn, thì sẽ còn thấy đã tỉa lông mày, nếu không
phải Thành Dao biết người bạn học kia của ông ấy là đàn ông, thì với dáng
điệu này, cô còn tưởng rằng là đến gặp mối tình đầu ngày xưa…
Thành Dao nói mấy câu với ba Thành, thì nhận được điện thoại của Lâm
Phượng Quyên, cô xoay người ra ngoài phòng riêng nghe điện thoại, trao đổi
một vài chi tiết bằng chứng đơn giản với đối phương, vừa mới cúp điện thoại
chuẩn bị trở về phòng riêng, thì lại đột nhiên nghe được giọng của Tiền
Hằng.
“Thành Dao.”
Thành Dao quay đầu, thì thấy Tiền Hằng đang hơi cau mày, đứng ở sau lưng
cô.
“A? Trùng hợp như vậy?” Thành Dao không hề nghi ngờ gì anh, “Tối nay
anh cũng ăn ở đây sao?”
“Ừ.”
Thành Dao đến gần Tiền Hằng, nhưng Tiền Hằng lại vô thức lùi một bước,
nét mặt của anh có hơi mâu thuẫn, vừa muốn nhìn chằm chằm Thành Dao,
vừa gắng gượng khống chế bản thân dời tầm mắt.
Mặc dù biểu cảm bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại tràn ngập sự lên án: “Anh
mới đi một đêm, em đã ăn mặc thành như vậy đến nhà hàng hẹn người
khác?” Tiền Hằng áp suất thấp nói, “Xem ra thì một đêm anh cũng không đi
được.”
“Không không!” Thành Dao khoát tay lia lịa giải thích, “Không phải như anh
nghĩ đâu! Em là đến ăn với ba em!”
“À, ngoại trừ ba em, thì có người đàn ông khác.”
“Có thì có, chính là bạn học của ba em, còn có con trai của ông ấy, không
còn ai nữa.” Thành Dao thoáng chốc cảm thấy mình giống như ngoại tình bị
bắt gian tại trận vậy, cô cố gắng giải thích, “Anh đừng khẩn trương, đây
tuyệt đối không phải là buổi xem mắt trá hình mà ba em với bạn học của ông
ấy sắp xếp đâu, bởi vì ba em và người bạn học này của ông ấy là đối thủ một
mất một còn. Ba em rất ghét ông ấy, nói ông ấy là một người vô cùng không
bình thường, nếu như đánh người không phải là phạm pháp, thì đã sớm
đánh ông ấy! Hôm nay gọi em tới ăn mặc như vậy, cũng là để đấu con cái!
Đấu cao thấp với con trai của ông ấy!”
Sắc mặt của Tiền Hằng hòa hoãn đi một chút, nhưng giọng nói vẫn lãnh
diễm: “Anh khẩn trương? Tiền Hằng anh cần khẩn trương? Anh chỉ thuận
miệng hỏi một chút thôi.”
“Đúng đúng, anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.” Thành Dao mặt đầy vẻ
hiểu rõ bổ sung nói, “Hơn nữa dựa theo dáng vẻ cực phẩm của người bạn học
này của ba em, thì con trai của ông ấy tuyệt đối cũng là một cực phẩm hiếm
thấy, là kiểu chưa từng thấy hơn năm nghìn năm. Cho dù mắt em bị mù vừa
ý con trai của ông ấy, ba em cũng tuyệt đối không cho phép em gả vào gia
đình cực phẩm đó!” Thành Dao mở to mắt nhìn, chân chó nói, “Huống chi có
anh châu ngọc phía trước, người đàn ông khác ở trong mắt em đều là dong
chi tục phấn! Em sẽ không mù!”
Thành Dao nói xong, thì nhìn đồng hồ: “Ôi, không còn sớm, không nói nữa,
em đi ăn trước đây, liên lạc sau.”
“Thành Dao.”
Kết quả Thành Dao mới với xoay người, thì bị Tiền Hằng kêu lại, anh nâng
gò má lên một chút nghiêm túc nói: “Để khen thưởng ánh mắt của em, anh
cho phép em hôn anh trước khi đi.”
“…”
“Được rồi, phản ứng của em chậm chạp như vậy, thì để anh.”
Thành Dao còn chưa kịp phản ứng, thì Tiền Hằng đã sát lại gần cúi người
cho cô một nụ hôn.
Vừa hôn xong, Tiền Hằng mặt không đỏ tim không đập nhanh liếc nhìn
đồng hồ đeo tay: “Anh cũng nên đi.”
Hai người một trước một sau đi, phòng bao riêng vậy mà lại thuận đường,
Thành Dao đi theo sau lưng Tiền Hằng, mặt cô còn nóng hừng hực, trái tim
vẫn còn đập thình thịch vì nụ hôn bất ngờ vừa nãy.
Chỉ là… chỉ là trái tim của Thành Dao càng đập nhanh kịch liệt hơn…
Đặc biệt khi cô mắt mở to nhìn Tiền Hằng đi vào phòng riêng quen thuộc
của cô…
Chờ… chờ một chút!
Giờ phút này, Thành Dao đột nhiên có một loại dự cảm không ổn mãnh liệt.
Người bạn học không bình thường đó của ba, là họ Tiền sao?
…
Mà gần như là đồng thời, bên trong phòng riêng vang lên giọng nói phẫn nộ
của ba Thành: “Cậu không phải là Tiểu Tiền ăn cơm mềm mặt trắng trước
đây lừa gạt con gái tôi đi Đông Hoàn chuyển gạch nhưng cuối cùng bắt cá hai
tay sao?!”
Tiếp đó vang lên giọng nói phẫn nộ giống vậy của ba Tiền: “Ông đừng có
ngậm máu phun người, con trai của Tiền Triển tôi, cần phải đi Đông Hoàn
chuyển gạch sao?! Thu nhập hằng năm của con trai tôi đều hơn trăm triệu,
còn cần để người khác nuôi sao?! Huống chi con trai tôi đã có bạn gái, là một
cô gái mặt đẹp dáng đẹp, còn theo đuổi con trai tôi rất lâu, con trai tôi mới cố
mà đồng ý đấy!”
“Con trai ông không phải nghiện đóng kịch đó chứ?! Đến chỗ con gái tôi lừa
tiền lừa tình, tin thời sự không phải cũng nói, có vài người thu nhập cao áp
lực quá lớn, cần cách thức trút hết áp lực đặc biệt sao?”
…
Thành Dao gần như là nhắm mắt đi vào, Tiền Hằng dường như cũng kinh
ngạc bởi sự phát triển của chủ nghĩa hiện thực quỷ dị này, đang nhếch môi
đứng tại chỗ.
Thành Dao ho khan một tiếng: “Ba…”
Cô vừa đến, ba Thành liền có sức mạnh: “Dao Dao, con đến đúng lúc lắm,
con nhìn kỹ xem, đây có phải là Tiểu Tiền phụ tình bắt cá hai tay sau lưng
con không?!”
Ba Tiền đang chuẩn bị cãi lại, thì thấy khuôn mặt của Thành Dao, ông có hơi
sửng sốt: “Cháu? Cháu không phải Tiểu Thành yêu con trai bác theo đuổi nó
rất lâu mới theo đuổi được sao???”
“…”
Trong phút chốc Thành Dao có suy nghĩ muốn chạy vào rừng rú, hoặc là ra
cửa hỏi người ta, đường đến nhà hỏa táng, đi như thế nào.
May là vào lúc này, Tiền Hằng rốt cuộc cũng đứng dậy cố gắng cứu vãn tình
hình, anh nhìn ba Thành: “Bác trai, cháu xin giới thiệu bản thân một lần nữa,
cháu là Tiền Hằng, cộng sự của công ty luật Quân Hằng, là sếp của Thành
Dao, cũng là bạn trai của Thành Dao. Trước đó có một vài hiểu lầm, nhưng
tình cảm của cháu và Thành Dao rất tốt.” Tiền Hằng tới kéo tay của Thành
Dao, “Hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của cha mẹ hai bên.”
“…”
Biểu cảm của hai người ba phức tạp quỷ dị, nhìn Thành Dao với Tiền Hằng,
rơi vào khoảng lặng trầm.
Người đầu tiên phản ứng lại là ba Tiền, ông ấy rất có thâm ý nói: “Bọn nhỏ
cũng có duyên phận của bọn nhỏ, người làm ba làm sao có thể can dự chứ?
Huống chi mặc dù ánh mắt của con trai tôi không được tốt lắm, nhưng ánh
mắt trong veo này, đôi mắt nhìn người như ngọn đuốc này, vừa nhìn là biết
gen nhà lão Tiền tôi là nhân trung long phượng [1] rồi, mặc dù là một cô gái
nhỏ, nhưng dũng khí lớn, chủ động theo đuổi tình yêu, tôi rất thưởng thức!”
[1] Nhân trung long phượng (): ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi
bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác.
“…”
Ngay tại lúc Thành Dao cho rằng ba mình sẽ phản đối mãnh liệt, thì ba
Thành lại ho khan một tiếng, trên mặt cũng treo lên nụ cười tính toán: “Tôi
muốn sửa một chút, con gái tôi, không có theo đuổi con trai ông đâu, ngược
lại là con trai ông đã cực nhọc theo đuổi con gái tôi, thậm chí vì con gái tôi,
mà cố tình đi thuê một căn nhà rẻ để có cơ hội ở chung với con gái tôi, vậy
mà cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt [2], lâu ngày sinh tình.”
[2] Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt (): gần quan được ban lộc; nhà ở ven
hồ hưởng trước ánh trăng.
Ba Thành phân tích rõ ràng mạnh lạc: “Tôi thấy con gái tôi vào Quân Hằng,
cũng là do con trai ông làm, còn không phải là xem trọng con gái tôi sao?
Nhưng mà con trai của ông, à, cũng xem như là cha nào con nấy, rõ ràng là
cậu ta muốn ở bên con gái tôi, nhưng lại rất có mưu tính để cho con gái tôi
cho rằng mình rung động trước… Đương nhiên rồi, tôi cũng có thể hiểu cho
Tiểu Tiền, dẫu sao thì con gái của tôi, mị lực khá lớn, Tiểu Tiền không thể
khống chế được, suy nghĩ nhiều biện pháp như vậy, cũng là về tình thì có thể
tha thứ được…”
“Không thể nào, là con gái ông theo đuổi!”
“Là con trai ông theo đuổi!”
…
Hai người ba không ai nhường ai, cuối cùng nổi lên đấu rượu.
Nhưng mà trận đấu rượu này, lại phát triển đến mức kỳ dị ——
Ba Thành ợ rượu: “Tiền Triển ông không dậy nổi hả? Hồi đó lúc học cùng
trường tại sao ông lại đối đầu với tôi? Bây giờ thì sao? Bây giờ còn không
phải như vậy à ha ha ha ha, sau này con trai ông không phải sẽ gọi tôi là ba
à? Ông cũng chưa từng nghĩ tới, ông cũng có ngày hôm nay à?”
…
Thành Dao có chút không nhìn nổi: “Ba, ba say rồi.”
Kết quả ba Thành rất kiên trì: “Ba không có say.” Ông ấy không thèm đếm
xỉa đến sắc mặt của ba Tiền, còn thiếu chống nạnh lên cười ha hả, “Ha ha ha
ha, chuyện hả giận như vậy, ba còn có thể tiếp tục uống đến năm trăm năm
nữa!”
Ba Tiền bất mãn nói: “Ông đừng vui mừng quá sớm, phong thủy luân
chuyển! Ông đừng quên, trước kia ông xin xỏ tôi cho ông chép bài tập thế
nào.”
“Ông có xấu hổ khi nói không?! Tôi đã mời ông ăn nhiều bữa cơm như vậy
rồi, đều là tôi tự mình làm đó!! Ông thậm chí còn không cho tôi chép bài
tập?”
“Tôi là người có nguyên tắc, tuyệt đối không thể dung túng và giúp đỡ hành
động xấu xa sao chép đó, mặc dù không cho ông chép, nhưng mà tôi đã gợi ý
nhiều cách giải bài cho ông như vậy rồi, không nghĩ tới ông lại ngốc như vậy,
tôi chỉ còn thiếu nói đáp án cho ông thôi, kết quả ông lại không giải được.
Chuyện này phải trách chỉ số IQ thấp của chính ông, sao có thể trách móc
tôi?” Ba Tiền cũng uống nhiều, càng nói cũng càng không theo chuẩn mực,
“Nhưng mà bây giờ con gái của ông với con trai của tôi ở bên nhau, chỉ số IQ
của thế hệ sau giao cho nhà Tiền chúng tôi là được! Ông cũng xem như là trở
mình rồi! Cảm ơn tôi đi!”
…
Sau cùng kết quả là, ba Tiền và ba Thành đều không muốn Tiền Hằng và
Thành Dao quấy rầy thời gian lật lại nợ cũ của hai người, cấp tốc đuổi Tiền
Hằng và Thành Dao đi ra ngoài.
Đây là tình cảm không tốt của kẻ thù cái gì chứ? Rõ ràng là thời xanh xuân
quan tâm lẫn nhau, tuổi trẻ tràn đầy sức lực xem đối phương là quân địch
giả không ngừng đối đấu chứ thật ra trong lòng lại tinh tinh tương
tích [3] mà?
[3] Tinh tinh tương tích (): hàm nghĩa chỉ những người có tính cách, chí
thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.
*****
Tiền Hằng kéo tay của Thành Dao, đi trả tiền trước.
Thành Dao kéo ống tay áo của anh: “Không cần, lần này ba em mời.”
Tiền Hằng lành lạnh nhìn Thành Dao: “Ba em không phải đã xem anh là con
trai rồi sao? Dựa vào phần tình cảm này, còn có thể để cho ông ấy trả tiền
sao?”
“…”
“Tối nay có một buổi biểu diễn live heavy metal của ban nhạc nhỏ, ngay tại
một quán bar dưới lòng đất.” Hai người đi ra nhà hàng, Tiền Hằng đột nhiên
giống như lơ đãng mở miệng, anh có hơi mất tự nhiên, “Trước kia em từng
nói thích nhạc heavy metal.”
Mắt của Thành Dao sáng rực lên: “Ban nhạc nào vậy?”
“Red Fish.”
“A! Em rất thích nữa đấy. Chúng ta đi không?” Cặp mắt của Thành Dao đầy
mong đợi nhìn Tiền Hằng chằm chằm.
“Ừ.”
*****
Mặc dù ngoài đường có hơi kẹt xe, nhưng điều này không ảnh hưởng đến
sự phấn khởi và kích động của Thành Dao chút nào, cô ngồi trên xe, líu ríu
nói không ngừng.
Quán bar này thực sự rất ẩn núp, cái gọi là buổi biểu diễn dưới lòng đất,
thật sự chính là ở dưới lòng đất, giống như Alice dạo chơi ở xứ sở thần tiên
vậy. Tiền Hằng với người phụ trách quán bar chỉ đơn giản gật đầu lên tiếng
chào nhau, đối phương rõ ràng là một người quen cũ, sau đó Tiền Hằng và
Thành Dao rất nhanh được dẫn vào một không gian mở, lối vào giống như
hầm trú ẩn, lộ ra cầu thang bên dưới.
Thành Dao rất khó tưởng tượng, đối với tất cả những điều này, Tiền Hằng
lại rất quen cửa quen nẻo, như vào chỗ không người. Cô đi theo anh đi xuống
cầu thang, mới phát hiện dưới lòng đất hoàn toàn là một thế giới mới.
Ánh đèn laser như trên sân khấu, không khí sôi động, âm nhạc rock and roll
heavy metal, đám đông tha hồ giải phóng sự chán chường, mang đến sức
sống mới.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu.
Trên sàn nhảy có đủ các loại yêu ma quỷ quái nhảy disco.
Tiếng gào thét, tiếng kim loại va chạm, nhịp trống nhanh, đủ loại âm thanh
trộn lẫn, đánh thẳng vào màng nhĩ của mỗi người.
Thành Dao nhanh chóng đắm chìm vào trong không khí này.
Hơn hai mươi năm qua, cô quá tuân theo nề nếp cuộc sống cũ, bước theo
nhịp bước của chị, một cuộc sống tuần tự mà tiến, nhưng cho đến giờ phút
này, Thành Dao mới ý thức tới, trong máu của cô, thật ra lại chảy dòng máu
phản loạn.
Cô không phải Thành Tích, cô và Thành Tích không giống nhau, cô là chính
cô.
Khi âm nhạc đạt đến điểm ác liệt nhất, Thành Dao nhìn thẳng về phía Tiền
Hằng, sau đó cô làm một chuyện to gan.
Cô kéo cà vạt của Tiền Hằng qua, không quan tâm đối phương khẽ nhíu mày
và ánh mắt kinh ngạc của anh, hơi nhón chân, dáng vẻ cậy mạnh hôn đối
phương.
Đợi đến lúc cô buông Tiền Hằng ra, Thành Dao mới hơi xấu hổ, may mà dù
mặt cô có đỏ thì cũng có thể giải thích thành bị cái bầu không khí khuấy
động của buổi biểu diễn làm đỏ, cô khẽ quay đầu, làm bộ nhìn về phía sân
khấu: “Ý định ban đầu khi thích nhạc heavy metal của em, chính là muốn
vượt qua cái bóng của chị em, bởi vì chị ấy quá xuất sắc, mọi người luôn
quen so sánh em với chị ấy, chị ấy là kiểu cô gái dịu dàng thông minh hiểu
chuyện, cho nên dường như là em đương nhiên cũng phải trở thành người
như vậy. Trước kia em cũng cho rằng, em và chị ấy giống nhau, chị ấy thích
nhạc piano du dương, em cũng nên thích.” Lông mi của Thành Dao run run,
“Cho đến khi em nghe được nhạc heavy metal…”
“Trước kia em cho rằng em sẽ thích kiểu con trai như Tiết Minh…”
Thành Dao còn chưa nói hết những lời này, thì bị Tiền Hằng ngắt lời một
cách nguy hiểm, khuôn mặt anh như chuẩn bị có giông bão: “Tiết Minh?”
Thành Dao quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía anh: “Cho đến khi em gặp
anh.”
Chữ “anh” của Thành Dao vừa mới nói ra khỏi miệng, thì âm sau đã biến
mất trong nụ hôn của Tiền Hằng.
Lần này, Tiền Hằng đẩy Thành Dao tới bên tường, giữa dàn âm thanh heavy
metal dữ dội, xem như bên cạnh không có người mà hôn Thành Dao.
Nụ hôn này khác hoàn toàn với những nụ hôn trước kia.
Mãnh liệt, mang theo mùi hoocmon mạnh mẽ của đàn ông, giống như cướp
đoạt, giống như đòi hỏi, lại giống như xâm lăng.
Mỗi một tế bào của Tiền Hằng đều đang tuyên thệ quyền chủ động và quyền
sở hữu, anh cắ n môi dưới của Thành Dao, nhẹ nhàng cắn miết, mang theo
d*c vọng, mang theo trêu ghẹo, Thành Dao đột nhiên không thể nào nhìn
thẳng vào ánh mắt đó của anh, cô vô thức giơ tay lên, muốn che kín đôi mắt
của Tiền Hằng. Nhưng tay của cô còn chưa chạm tới mắt của Tiền Hằng, khó
khăn lắm mới đưa đến cạnh mặt của Tiền Hằng, thì bị Tiền Hằng bắt được,
anh buông môi của Thành Dao ra, dịu dàng hôn mười ngón tay của cô.
“Ở trước mặt anh, còn nói đến tên người đàn ông khác?” Tiền Hằng cười
một tiếng, “Xem ra là trách nhiệm của anh rồi. Để cho em mất tập trung.”
Thành Dao chỉ cảm thấy vào giây phút ngón tay của mình chạm đến môi của
Tiền Hằng, có một dòng điện xông ngang đánh thẳng trong cơ thể cô, làm
cho sống lưng cô tê dại, cái loại cảm giác không thể nào nhúc nhích đó, làm
cho cô cảm thấy xa lạ mà có chút bất an, Thành Dao rút tay về, lừa mình dối
người suy nghĩ, nếu không thể che mắt của Tiền Hằng, thì che mắt của cô
thôi.
Nhưng khi cô vừa mới che mắt mình, thì lại bị Tiền Hằng mạnh mẽ bắt
được, sau đó cố định trên tường, buộc Thành Dao phải nhìn thẳng anh.
“Chỉ như vậy đã xấu hổ?”
Thành Dao đỏ mặt, ánh mắt tránh né.
Tiền Hằng cũng không bỏ qua cho cô, ỷ vào khung cảnh huyên náo của buổi
biểu diễn live nhạc heavy metal, Tiền Hằng từng bước ép sát nói: “Không
phải em là thiếu nữ phản nghịch khác với Thành Tích sao? Thiếu nữ phản
nghịch mà dễ dàng xấu hổ như vậy?”
Thành Dao thật sự muốn nhảy lên và chạy mất dạng ngay lập tức, lúc này
Thành Dao mới biết, bình thường Tiền Hằng đã chăm sóc cô nhiều như thế
nào, anh căn bản là không bộc lộ hết sức mạnh, để cho cô yên tâm thoải mái
mà cảm thấy, mình đối với Tiền Hằng, còn có thể đấu một trận.
Nhưng trên thực tế, khi anh không chút kiêng dè mà giải phóng hoocmon
của bản thân, Thành Dao chỉ có thể vứt mũ vứt vũ khí mà thất bại bỏ trốn.
Tiền Hằng vẫn không biết điều đó, mà sát lại gần tai của Thành Dao, giọng
nói khàn khàn có hơi mất tự nhiên: “Còn nữa, là ai nói, tối nay còn phải ngủ
với anh?”
Thành Dao thật sự cảm thấy bản thân sắp bùng nổ rồi.
Cũng vào lúc này, Tiền Hằng cúi người hôn cô lần nữa, anh mạnh mẽ đẩy
lưỡi của mình vào, lần theo miệng của Thành Dao, đuổi theo đầu lưỡi của cô.
Cho đến khi Thành Dao sắp không thể hít thở được, anh mới buông cô ra.
“Bất kể em là thiếu nữ phản nghịch, hay là cô học sinh cấp ba nghe lời hiểu
chuyện, em cũng là em.” Tiền Hằng cười cười, “Được anh thích em.”
Chỉ một câu nói như vậy, nhưng Thành Dao lại cảm thấy, những cảm xúc
mất mát, tủi thân tối tăm khó mà nói rõ khi bị so sánh với Thành Tích, toàn
bộ đều bị quét sạch, phóng thích ra ngoài.
Trong một thời gian dài, cô đã luôn âm thầm mong đợi, rằng sẽ có một
người, có thể đi tới, nói với cô, cô là đặc biệt, cô là duy nhất, là chính cô, đã
đủ tốt rồi.
Cô chưa từng nghĩ, hóa ra Tiền Hằng chính là người đó.