“Anh đã sẵn sàng để về nhà chưa?”
Aristide quay ra khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của vợ.
Edentết gọn mái tóc nâu dày của nàng theo kiểu Pháp để cho anh có thể dễ dàng quan sát gương mặt nàng. Tuy nhiên, bề ngoài được chau truốt cẩn trọng của nàng và cả ánh nhìn thăm dò chả nói gì với anh về suy nghĩ của nàng cũng như tại sao nàng lại tới đây để thấy anh ra viện thay vì nhờ anh trai của anh.
Tối qua nàng cũng gọi cho anh, có vẻ như chỉ để anh chúc bé Theo ngủ ngon, nhưng lại hỏi anh thế nào và tỏ ra thành thật quan tâm tới câu trả lời. Nàng cũng không vội cụp máy khi anh trò chuyện xong với con, và muốn biết bác sỹ đã nói gì.
Aristide không muốn nói về việc thăm bệnh của bác sỹ Lewis, thay vào đó lại chuyển qua nói về cuộc khẩu chiến giữaEdenvà Kassandra. Khi anh nói rằng hành động của nàng làm anh bực mình biết bao nhiêu, giọng của vợ anh bỗng trờ nên lạnh như băng. Nàng vội cụp máy ngay sau một lời tạm biệt gượng gạo.
Anh đã không mong chờ cô sẽ xuất hiện tại phòng bệnh của anh sáng nay.
Nàng dường như không có ý định bỏ áo khoác ra, mà đứng nguyên tại cửa, như thể sẽ bỏ đi ngay lập tức nếu anh làm gì sai. Dù nàng có là diễn viên tốt nhất, hay ẩn bên dưới là sự hám lợi đã dẫn đến cuộc hôn nhân này đi chăng nữa, thì nàng vẫn rất dễ bị tổn thương theo cách không ngờ đến.
“Anh đã sẵn sàng cả tiếng đồng hồ rồi”.
Nàng đưa tay ôm ngực và nghiêng cằm đi ở góc độ phòng vệ. “Em xin lỗi đã để anh phải chờ. Bác sỹ nói là h.”
Hành động ấy như nói rằng, Đừng động vào tôi… tránh xa tôi ra.
Thái độ rũ bỏ đó rõ ràng làm tổn thương anh, nhất là khi anh đã trăn trở cả sáng nay về mối quan hệ thân mật ngấm ngầm giữa vợ anh và tay bác sỹ. Aristide nhận thấy mình băng qua phòng rồi kéo nàng vào vòng tay mình trước khi anh kịp nghĩ về điều đó.
Anh có thể không nhớ nàng, nhưng người phụ nữ này là vợ anh, và chả có lý do gì để cô xa lánh anh như thể anh là người hạ đẳng.
Nàng thở hổn hển khi hai người chạm nhau. “Anh làm gì vậy?”
Nàng không còn tỏ ra điềm nhiên như vài giây trước đó nữa và điều này làm anh thỏa mãn kỳ lạ.
Anh ghé sát môi nàng. “Chào đón vợ anh”
Nàng hé miệng và anh đặt môi mình vào đó. Anh như thể bị thôi miên bởi đôi mắt xám đang mở to và từ từ nhắm lại, hàng lông mi đen dày phủ xuống gò má nhợt nhạt của nàng. Anh cũng nhắm mắt lại, để cho cảm xúc dẫn đường.
Môi họ gắn kết với nhau hoàn hảo, điều mà anh chưa từng trải qua với bất kỳ người phụ nữ nào khác và nàng thật ngọt ngào như kẹo giáng sinh. Không giống như vợ của kẻ bần hàn với hình ảnh tiền trong mắt.
Môi nàng run rẩy dưới môi anh và anh hôn nàng thật sâu, đòi hỏi sở hữu một cách hoàn toàn bản năng. Nàng để anh làm thế, toàn thân nàng giờ cũng run rẩy khi anh khám phá sự ấm áp của đôi môi nàng.
Anh vòng tay xiết chặt eo nàng và để nàng tựa sát vào anh, sự tiếp xúc đó làm anh rùng mình. Cảm giác ngây ngất đó cũng giống như khi vòng tay nàng quấn quanh cổ anh và môi nàng lướt nhẹ, ngập ngừng lấn lướt môi anh. Anh không hề nhận thức được ảnh hưởng của những đụng chạm nhỏ nhưng anh đã đẩy nàng xuống giường và yêu đương ngọt ngào nhất với người vợ bị lãng quên của mình.
Sự thật thì nỗi đau song hành với nhu cầu đi theo hứa hẹn của đôi môi mềm mại đang chống lại anh
Anh ngừng hôn nàng. “Em có vị giống như anh biết.”
“Vậy sao?”, giọng nàng đầy hi vọng, anh bắt đầu thấy day dứt vì đã lãng quên nàng.
“Rõ ràng cơ thể anh biết em cho dù tâm trí anh không biết.”
Nàng nhăn mặt như thể lời nói của anh làm nàng tổn thương và có thể chúng đã thực sự làm nàng tổn thương.
“Anh thích nó.”
Nàng buông tay đang quàng cổ anh, đẩy vào ngực anh như muốn anh buông nàng ra. “Phải. Tình dục chưa bao giờ là vấn đề của chúng ta.”
Lần này đến lượt anh nhăn mặt. Nàng nói như thể đó là điều duy nhất họ làm đúng và không phải tất cả đều là lỗi của nàng. Anh không có cách nào phủ nhận điều này, nhưng niềm kiêu hãnh trong anh làm khả năng này trở thành nỗi đau.
Anh buông nàng ra. Nàng bước ra xa và, nhìn xuống, chỉnh lại áo khoác. Anh nhìn nàng với chút lảng tránh, cũng cần thời gian để bình tĩnh lại. Anh không thể nhớ một nụ hôn đơn giản lại đánh gục mọi giác quan của anh như thế. Nếu sự thân mật của họ thường xuyên bùng nổ như vậy thì cuộc hôn nhân đã có nhiều ý nghĩa hơn với anh.
Cả sự ra đời của con trai anh cũng vậy.
“Anh cứ tưởng sáng nay Sebastian sẽ tới.”
“Cậu ấy đang chờ ngoài xe.”
“Anh không nghĩ là em sẽ tới,” anh giải thích.
“Em không nói với gia đình anh về chuyện chúng ta cãi nhau ngày hôm qua”.
“Vậy họ nghĩ em đóng vai trò là nữ chủ nhân?”
“Phải.”
“Sao không nói cho họ biết?”
Nàng nhìn anh, và nói với giọng mỉa mai. “Anh muốn em nói với mọi người về những rắc rối riêng tư của chúng ta?”
Nàng nói đúng. Anh hiếm khi cho mọi người biết những vấn đề riêng tư của mình ngay cả với mẹ và anh trai. Anh lúng túng khi nhận ra rằng trong khi anh chẳng hiểu gì về nàng thì nàng lại biết những điều về anh mà ngay cả bạn thân nhất của anh cũng không biết.
“Không.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
“Tức là em đang làm những gì em cho rằng anh muốn?”
“Không hẳn vậy. Hôm qua, em hoàn toàn không quan tâm tới suy nghĩ của anh.”
Anh không biết tại sao, nhưng anh không tin lời nàng. “Vậy sao?”
“Không.” Nàng cau mày với anh như một vị thần ác và anh dường như muốn biến mất như làn khói. “Em không tin khi bác sỹ nói rằng anh đang lo lắng và cũng nhờ anh ấy đi theo em để đưa cái khoác.”
“Anh ta thật là tốt bụng. Đó là ý kiến của anh ta,” Aristide nói, cảm thấy day dứt cả khó chịu vì nàng nói đúng rằng anh không phải là người quan tâm tới sự thoải mái của nàng.
Anh còn căm ghét hơn nữa cảm giác tội lỗi mà sự thật đó làm dấy lên trong anh.
Nàng ngoảnh mặt đi, nhưng anh vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt bị tổn thương của nàng. “Em cũng đã nghĩ vậy.”
“Vậy, tại sao em không nói với người nhà anh là anh làm em vô cùng tức giận?”
“Em không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để làm họ bối rối hơn nữa”. Nàng lấy một hơi thật sâu và quay mặt về phía anh lần nữa, lần này gương mặt nàng đanh lại như đá cẩm thạch.
Nếu sau khi hôn anh môi nàng không còn đỏ nữa thì anh không chắc chuyện đó đã xảy ra.
“Gia đình Kouros anh đã đặt rất nhiều hy vọng vào cuộc nhân và quan hệ gia đình bền vững. Nếu mẹ và anh trai anh biết là chúng ta đang có vấn đề thì sẽ làm họ lo lắng thêm và em nghĩ lúc này không nên làm họ lo lắng hơn nữa. Họ đã đủ buồn vì vụ tai nạn và việc anh bị mất trí nhớ rồi.”
“Có phải em đang nói rằng chúng ta nên một vở kịch của một đôi vợ chồng hạnh phúc, đang yêu đương thắm thiết trước mặt họ?” Nếu như anh hiểu cô rõ đúng như một người vợ hiểu chồng, thì cô cần biết rằng, dù anh là người vô cùng kín đáo, anh cũng không bao giờ dối gạt người nhà.
“Điều đó là không thể, nhưng em hi vọng anh có thể giữ tình hình căng thẳng này đằng sau những cánh cửa đóng kín. Cũng không nên để thằng bé có cảm giác là bố mẹ chúng ghét nhau. Mấy ngày nay cũng đã vất vả với nó rồi.
“Tất nhiên, nhưng có phải em có ý là chúng ta sẽ tiếp tục cãi nhau?”
“Điều đó là không thể tránh khỏi trong tình thế hiện tại”
“Điều đó không có vẻ gì là chúng ta có một cuộc hôn nhân hòa thuận”
“Ngược lại. Một trong những lý do em yêu cầu anh giữ kín chuyện này là vì cả người nhà anh và con trai chúng ta đều không quen với việc chứng kiến chúng ta cãi vã. Cho tới tận chuyến đi tới New York lần này, chúng ta đã rất hòa thuận, nhưng vào lúc này sự chịu đựng của em đã tới hạn rồi. Em thậm chí còn có lúc nghĩ rằng nó không hề tồn tại.
“Đó là điều anh đang băn khoăn đấy?”
“Em sẽ nói về điều này khi anh hồi phục trí nhớ.”
“Em khẳng định rằng anh sẽ thách thứ sức chịu đựng của em à? Cô ấy nói như thể chồng của cô đến từ địa ngục và hình ảnh đó của anh thật là không chấp nhận được.
“Chừng nào mà Kassandra Helios còn xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, cô ta sẽ tìm mọi cách để chia rẽ chúng ta. Em sẽ không tiếp tục lơ đi âm mưu đó và, vì thế, chúng ta chắc chắn sẽ còn cãi nhau. Chỉ đơn giản thế thôi.”
“Cô ấy là nhân viên dài hạn và là bạn anh. Em không được nói về cô ấy như vậy với anh.”
“Trong khi đó, em là người vợ duy nhất của anh… đó là điều không thể thay đổi, dù anh có nhớ hay không.”
Trước khi anh kịp phản ứng lại trước sự cáo buộc ngấm ngầm trong lời nói của nàng, thì cô y tá ca sáng đã đi vào cùng với chiếc xe lăn.
“Cái đó để làm gì?” anh hỏi.
“Theo quy định của bệnh viện,” cô y tá nói với một nụ cười tán tỉnh làm vợ anh bĩu dài môi bất bình. “Anh sẽ được đưa xuống cầu thang.”
Sự chế giễu và khiêu khích bừng lên trong mắt Eden, nhưng nàng không nói gì. Nàng biết rõ là anh không thích phải để người khác đẩy mình trên xe lăn và nhận thấy tình thế khó khăn đó quá lố bịch với sở thích của anh . Nàng rõ ràng cũng chẳng bận tâm đến thói kiêu căng của anh bị hạ thấp đi vài bậc.
Aristide lườm vợ rồi đến ả y tá dạn dĩ dám tán tỉnh một người đàn ông đã có gia đình. Ả ta làm anh phát ói vì cái vẻ e lệ mỗi sáng.
“Được thôi, cứ lôi cái đó theo cô khi dìu tôi xuống, nhưng tôi sẽ không ngồi vào đó.” Anh vội vàng ra khỏi phòng thoát khỏi phản ứng lo lắng của ả y tá và tiếng cười giễu cợt của vợ.
Eden ngồi ghế sau trên chiếc xe Mercedes và lắng nghe Aristide và Sebastian bàn chuyện kinh doanh trên đường về khách sạn Aristide vẫn nhớ mọi chuyện như anh đã từng thế. Đó là bằng chứng rõ ràng là anh nhớ mọi người và mọi thứ nhưng không nhớ nàng, điều đó càng làm cô thấy đau khổ. Nỗi đau đó lớn dần lên như đám mây khổng lồ sau một vụ nổ hạt nhân… không thể kiểm soát nổi và cứ lớn lên mãi không thôi.
Cho dù anh thể hiện sự gắn bó rất tự nhiên trước mặt anh trai và nhân viên trong bệnh viện mà anh đã coi thường vẫn làm nàng đau đớn. Anh mở cửa xe và giúp nàng vào xe dù sự thật là anh ngày càng kém kiên nhẫn. Điều này giúp anh thể hiện rõ hơn vai trò làm chồng của mình với những nhân viên trong bệnh viện và cả với Sebastian.
Biết rằng anh làm thế chỉ vì lòng tự tôn của anh hơn là những khát khao khác, nhưng những động chạm vô tình vẫn làm nàng ngộp thở. Môi nàng vẫn đang nóng ran sau nụ hôn của anh, nhưng nàng không quá ngớ ngẩn để nghĩ ra còn có lý do cá nhân nào khác
Nàng biết ý nghĩa của nụ hôn đó và nó chẳng liên quan gì tới một tình yêu vĩnh cửu, hay thậm chí là sự công nhận tối thiểu rằng điều đó diễn ra ở mức độ sâu sắc hơn một đầu óc tỉnh táo. Nàng ước gì nàng có thể tin vào điều đó, nhưng nàng đã sống đủ lâu trong thế giới mộng ảo về chồng mình.
Sự thật là cho dù ở một vài khía cạnh Aristide là người rất hiện đại nhưng anh vẫn là người theo truyền thống khi họ đến với nhau. Anh cũng là người đàn ông cầu tiến và coi trọng quyền lực sẵn sàng theo đuổi và chinh phục một cách mù quáng. Anh có thể không nhớ nàng, nhưng anh biết nàng là vợ anh. Nghĩa là anh muốn cô thoải mái hơn với anh.
Nàng biết thái độ hờ hững vào giây phút lòng ham muốn hiện rõ trong mắt anh là một sai lầm. Nhưng nàng tức giận khi bị chỉ trích vì Kassandra, mà không một lần được đòi hỏi cho bản thân nàng. Eden không phải là người khắc nghiệt. Aristide đã từng biết điều đó.
Tự nhủ với mình rằng anh ấy không nhớ gì chẳng có tác dụng. Anh ấy sẽ không buộc tội nàng vì những điều xảy ra trong lần gặp đâu tiên và gần như xa lạ.
Vì vậy, nàng đã giữ vẻ xa cách khi tới phòng bệnh của anh, và ngay lập tức hối hận về thái độ của mình. Chỉ từ lúc đó, nàng không thể tránh khỏi bản năng tự nhiên của anh là chứng minh anh là chồng cô. Anh đã hôn nàng, và nàng đã chìm trong đó như mọi lần, một lần nữa cho thấy cô hầu như không thể tự bảo về mình trước những gì liên quan tới anh.
Phát hiện đó không lấy gì làm dễ chịu.
Phillipa vừa ôm Aristide vừa khóc. “Nhìn thấy con ra viện thế này thật tốt, con trai bé nhỏ của ta”.
“Không còn bé nhỏ nữa đâu mẹ”
“Vẫn luôn là như vậy… cho tới ngày ta qua đời”
Edenkhông thể nhịn được cười… nàng đã chứng kiến cảnh này rất nhiều lần trước đó. “Con cá là Aristide vô cùng vui mừng khi thoát khỏi cái bệnh viện đó. Tất cả chúng ta đều biết rõ là Aristide rất ghét bị giam cầm dưới bất kỳ hình thức nào”
Aristide nhìn nàng, có nét mặt có gì đó rất lạ.
Rachel cười rạng rỡ và ôm chặt lấy ông chồng cao lớn. “nó là đặc điểm của những quý ông nhà Kouros.”
“Một ngoại lệ đáng kể, agape mou (=my love)” Sebastian cúi xuống và hôn nhẹ lên trán cô. “Em có nghĩ vậy không?”
“Gì vậy?”Edenvừa cười vừa hỏi với đôi vợ chồng, nỗi ghen tỵ nhói lên trong ngực nàng.
Sebastian vừa nhìn nàng vừa kéo vợ lại gần. “Sao, đám cưới, tất nhiên rồi.”
Nụ cười trên môiEdenbiến mất và nàng nhận thấy Aristide cũng vậy.
“Eden, con khỏe chứ?
Nàng cố nở một nụ cười với mẹ chồng. “Vâng, con khỏe ạ”
“Thật tốt vì đã đưa được chồng con ra viện, phải không?”
“Vâng.”
Sau đó Phillippa nhăn mặt như thể bây giờ bà chỉ biết rằng vì Eden có Aristide “ở nhà” thì không giống với vì những người khác.
Tiếng nói chuyện một mình của Theo vọng từ phòng khác choEdenbiết Theo đã tỉnh giấc sau khi chợp mặt được một lát. Nàng vỗ về cậu bé bằng những lời xin lỗi để đưa cậu ra khỏi không khí đột ngột căng thẳng.
Theo đang ngồi trong cũi. Những ngón tay mũm mĩm của bé đang cầm con khủng long màu tím yêu thích của mình, còn bé thì luyên thuyên với chú thú bông.
Được thừa hưởng vóc người cao lớn từ bố, cậu con trai của nàng giờ thật là mũm mĩm vàEdenvừa nựng vừa nhấc bổng bé lên. “Con quả là một cậu bé to lớn.”
Bé níu lấy áo nàng và cố đứng trong vòng tay của nàng “Mẹ… Mẹ… Mẹ…”
Vốn từ của bé chả được nhiều nhặn cho lắm, nhưng bé biết dùng những từ bé biết.
Để giữ cậu bé khỏi phải đứng không vững, nàng ôm chặt lấy con và hôn lên đôi má mềm mại của nó. “Người đàn ông bé nhỏ của Mommy thế nào rồi? Humm? Con tôi ngoan quá.”
Nàng hôn con lần nữa và cậu bé vòng tay ôm cổ nàng.
“Mẹ,” bé gọi với niềm vui sướng trẻ thơ hiện rõ.
Nàng cười thật rạng rỡ khi thấy con gọi tên mình. Đây là ngươi đàn ông duy nhất nàng không bao giờ phải băn khoăn về tình yêu dành cho nàng. Tình yêu của cha nàng và của Aristide có thể không chân thành và không thể là nguồn vui quý báu nhường này.
“Bỉm của con có bị ướt không, con yêu?” Nàng hỏi và đặt bé lên bàn thay đồ.
Nàng đã xoay xở để lấy được lọ PJ xuống mà không gặp phải rắc rối nào, nhưng sau đó cậu bé hét lên và xoay người với niềm vui sướng được thoát khỏi tấm lót. “Da…da…da…”
Giọng cười khùng khục của Aristide cho nàng biết sự hiện diện của anh ngay sát phía sau và chỉ một giây sau cơ thể to lớn của anh đã rất gần, hơi ấm của anh bao bọc lấy nàng.
Anh rướn người qua nàng để xoa má con trai. “Chào con, agape mou.”
Theo lại hét lên và xoay người về hướng anh. Aristide đặt tay lên cơ thể nhỏ bé khỏe mạnh và giữ cho cậu bé nằm yên, nói chuyện với Theo bằng tiếng Hi Lạp trong khiEdenhoàn thành việc thay tã. Thật là giống với rất nhiều lần trước đó, trong giây lát, giống như là anh chưa bao giờ bị mất trí nhớ.
Sau đó, anh lùi lại để nàng bế bé dậy và cảm giác gần gũi lại biến mất.
“Để anh bế con”. Nàng gật đầu và đưa con cho anh, hơi thở nghẹn ngào nỗi đau khi chồng nàng cẩn thận tránh không chạm vào nàng.
Aristide bước vào phòng ngủ, lau khô tóc bằng chiếc khăn và đứng khựng lại. “Em ngủ ở đây à?”
Edenkéo chăn che bộ đồ ngủ. Nàng mới mua bộ này, giống như bộ đồ ngủ nàng mặc khi ở bệnh viện. Nàng đã không mặc đồ ngủ đi ngủ từ khi trở thành người yêu của anh, nhưng không mặc gì đi ngủ với một người đàn ông không nhớ gì về mình làm cho cô có cảm giác bị tổn thương quá sức.
“Thế em nên ngủ ở đâu?” nàng bối rối hỏi.
“Chẳng phải em nên ngủ trong phòng Theo sao? Như em đã nói trong bệnh viện, thằng bé đã trải qua quá nhiều điều không hay trong tuần vừa qua.”
“Em đã ngủ trong phòng với con từ đêm trước và thằng bé ổn. Đó không phải là điều Theo lưu tâm. Cậu bé ngủ rất say. “Bên cạnh đó, mẹ anh và Vincent đang ngủ ở đó còn anh thì ở đây’
“Thằng bé sẽ thấy yên tâm hơn nếu tỉnh giấc giữa đêm mà thấy có em ở đó”
“Theo đã không tỉnh giấc vào ban đêm từ khi nó tháng.”
“Nhưng đây là trường hợp đặc biệt”
“Giờ thì không phải như vậy”
“Bởi vì anh đã ra viện?”
“Bởi vì em đã ở đó vài ngày. Theo đã quen với việc bố nó không có nhà”.
Aristide nhăn mặt. “Anh bận việc mà”
“Công việc với anh lúc nào cũng trên hết. Em biết”
“Và em không thích vậy?”
“Phụ nữ muốn gì?” Nàng thở dài, không muốn khơi ra chuyện gì không thể giải quyết được vào lúc này. “Nghe này, những vấn đề đó không có ý nghĩa gì vào lúc này.
“Nó liên quan tới cuộc hôn nhân của chúng ta… Anh không cho rằng chuyện đó không có ý nghĩa gì.”
“Anh thậm chí còn không nhớ là mình đã lấy vợ.”
“Điều đó không đủ để anh chối bỏ trách nhiệm làm chồng.”
“Nghe này… thật lãng phí thời gian để tranh cãi về những gì anh không nhớ. Anh không có ý định tin những lời em nói về quá khứ mà.”
Anh đã làm mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn.
Anh nhún vai, xác nhận điều nàng phỏng đoán.
Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện lúc đó, có lẽ nó đã xuất hiện từ trước rồi, nhưng nàng thậm chí đã không cân nhắc tới. “Có phải anh khó xử khi ngủ cùng với người lạ? Tất nhiên là có rồi. Em thật ngốc đã không nghĩ tới điều này từ trước. Em sẽ sang phòng ngủ dành cho khách.”
Đừng có ngớ ngẩn thế. Em là vợ anh”
“Nhưng vẫn là người lạ”
Anh không nói gì, nhưng sự im lặng của anh là câu trả lời nàng cần.
Nàng không thể tin được là mình lại ngu ngốc mà leo lên giường ngủ của hai người như thể không có chuyện gì xảy ra. Nàng sửng sốt vì anh coi nàng như một người quê mùa đến mức không nhận ra câu hỏi của anh có thể là vỏ bọc của cảm giác bị tổn thương. Aristide thà bị đun trong dầu sôi còn hơn là phải thừa nhận điểm yếu của mình.
Nàng ra khỏi giường trong sự im lặng nặng nề, cố gắng để nỗi đau do sự khước từ này thể hiện trên gương mặt. Dù sao, tình cảnh này cũng không phải là lỗi của anh và cũng đã đến lúc nàng dừng việc đối xử với anh như thể anh cố ý lãng quên. Có thể anh quên nàng vì trong tiềm thức anh muốn thế, nhưng anh không có cách nào để tai nạn đó không xảy ra.
Anh níu tay nàng lại trước khi nàng ra khỏi phòng. “Người lạ hay không, em là vợ anh. Em phải ngủ cùng anh.”
“Không sao đâu, Aristide. Thật mà”.
Như em đã nói, chúng ta không muốn làm gia đình anh phải lo lắng. Mẹ anh sẽ không vui khi thấy em thức dậy trong một phòng khác.
Anh có lý. “Em sẽ thức dậy trước bà.”
“Chúc may mắn. Thậm chí anh còn không thể đấy.”
Đúng như vậy. Phillippa ngủ ít hơn các con trai bà. Trong suy nghĩ củaEden, điều đó thật phi thường. Nàng ngoái nhìn lại phía sau qua vai mình. Chiếc giường rất lớn.
Họ có thể ngủ cả đêm mà không hề chạm vào nhau. “Nếu như anh chắc rằng anh không thấy quá khó chịu.”
“Em nói như thể anh là trai tân nhút nhát vậy.” Và đó là cách cuối cùng anh nhìn nhận về mình.
Nàng cười lớn. “Em không thể tưởng tưởng ra điều gì khác ngoài sự thật đó.”
Nàng quay người lại và khẽ thở hổn hển khi anh tháo khăn quàng ra và leo lên giường.
Ý nghĩ được ngủ cùng trên một chiếc giường lớn như thế với anh mà không được với tay chạm vào anh giống như là một sự tra tấn hơn là một giấc ngủ thư thái.
Nàng vòng qua phía bên kia giường và chui vào trong chăn. Nàng nằm sát mép giường phía đối diện, cảm thấy cô đơn hơn cả khi Aristide vắng nhà trong lần đi công tác dài ngày.
Dù vậy, nàng dần rơi vào giấc ngủ chập chờn.
Vài lần trong đêm nàng dịch dần ra phía mép giường anh nằm, thức dậy lúc rạng sáng khi cơ thể anh bao bọc lấy cơ thể nàng.
Nàng biết nàng nên dịch ra xa, sẽ thật xấu hổ nếu như anh tỉnh dậy và thấy nàng đang ở bên phía giường anh, nhưng cảm giác thật hạnh phúc, thật an toàn, nên nàng vẫn cứ như vậy. Nàng nằm im dường như không thở, không muốn bị mất đi một góc nhỏ của thiên đường trong chuỗi ngày chỉ có thể tưởng tượng ra khi đang ở địa ngục.
Nàng nhích lên phía trước từng chút một để có thể hít hà mùi hương của anh và nhận thấy bản thân như quay trở lại với cảm giác được hôn trong khoảng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời mà không hề có chút cảnh báo nào