Type: Lê Huyền
Ngày trước anh sợ cái chết, nhưng bây giờ một chút cũng không thấy sợ.
Đúng lúc thay phiên nhau nghỉ ngơi, người thầy vỗ vai anh đang trầm tư, giọng nói xuyên qua mấy lớp khẩu trang, nhắc anh đi nghỉ.
“Vâng”, anh trả lời.
Trong phòng nghỉ không chỉ có một mình anh, mấy người đồng nghiệp khác đang dựa vào ghế hoặc nằm hoặc ngồi, anh bước tới tủ quần áo, lấy điện thoại ra, bất ngờ nhìn thấy một tin nhắn trong đó: “Quy tắc khử trùng em đã học nhẩm lần, tiếc là mới tìm thấy bảy chỗ sai thôi”.
Nhìn tin nhắn đơn giản này, Hạ Đông Giá mỉm cười. Mới cởi bộ quần áo ra, trán anh đã lấm tấm mồ hôi, anh lấy khăn bông vừa lau vừa trả lời tin nhắn: “Phải là mười lăm chỗ, trình độ này còn muốn tôi cho em đậu môn thí nghiệm, đùa hay sao?”.
Nghĩ ngợi rồi anh xóa đi những lời đó, lại viết: “Chính xác mười lắm chỗ, lúc ra tôi sẽ kiểm tra”.
Anh không muốn nói những lời sến xúa như anh sẽ bảo trọng, anh chỉ muốn thông qua câu này để nói cô biết, anh vẫn đang ổn.
Bệnh viện, không phải chiến trường, nhưng lại y hệt chiến trường, cuộc sống căng thẳng không cho phép anh tốn tâm tư để viết câu chữ, chi có thể dùng những từ ngữ những lời ngắn gọn để nói cô biết rằng, anh vẫn còn sống.
Điều này đối với Trần Khinh đã là đủ lắm rồi.
Trần Khinh bỗng có một suy nghĩ bồng bột rằng cô cũng nên làm gì đó, Hạ Đông Giá nỗ lực như vậy, cô không thể bị anh bỏ quá xa.
Nhưng hạng mục tham dự cuộc thi khó làm hơn cô nghĩ, quan trọng nhất là cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nghĩ ngợi rồi, cô đi đến thư viện.
Cũng may thư viện vẫn mở cửa trong kỳ nghỉ hè, chỉ là không mở điều hòa, mùi gỗ từ sách hòa vào nhau khiến người ta thấy nóng bức, khó thở.
Cầm quạt giấy trong tay quạt quạt phành phạch mà vẫn không mát, cô dứt khoát đặt xuống, tiếp tục lật mục sách.
Sách cô mang đến khá nhiều, nhưng lại không sử dụng được bao nhiêu.
Cô tìm được môt chương trong mục tham khảo của một quyển sách, thầm nghĩ có lẽ là dùng được.
Nhiều sách thế này, tìm mãi vẫn không tìm ra, cô hơi buồn bã quay về chỗ ngồi, kinh ngạc phát hiện trên bàn đang có một quyển sách đã làm cô tìm mãi, không chỉ thế mà bên cạnh còn có thêm một chai nước khoáng lạnh.
Ai để đó nhỉ?
Cô nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra ngoài cô thì không có ai khác.
Cô lẩm bẩm “Lạ quá”, cầm sách lên đến quầy để đăng ký, còn chai nước khoáng cô không có thói quen lấy đồ không phải của mình.
Khi đã chắc chắn sách có thể mượn được, cô rời khỏi thư viện.
Gần chạng vạng, trời bỗng u ám. Trần Khinh chạy chậm mấy bước những vẫn gặp mưa to trước khi về tới kí túc.
Nước mưa “ào ào ào” men theo mái nhà rơi xuống, Trần Khinh đứng trong siêu thị nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẩm tính xem cơn mưa này còn kéo dài bao lâu. Trong siêu thị có ô, nhưng cô lại không muốn mua, cô có ô, nhưng nó trong phòng mà thôi.
Chú cửa hành hút thuốc đã “bla bla” dụ dỗ cô mua ô ba lần rồi, cô lắc đầu, trong lòng có phần ngượng ngập, không thể tiếp tục tránh mưa ở đây được nữa.
Đang suy nghĩ thì cánh cửa kính của siêu thị mở “cạch” một tiếng, rồi một âm thanh “cộc” vang lên, một chiếc ô rơi xuống cạnh chân cô.Manh giấy bị mưa thấm ướt dính trên cán ô, dòng chữ xiêu vẹo viết: “Cho Trần Khinh”.
Cô cầm lấy, ngớ ra một lúc mới lập tực chạy ra ngoài.
“Diệp Lý! Diệp Lý, câu đứng lại!”
Bóng người mới rời đi chạy rất nhanh, bỏ cô lại tít đằng xa, Cô cố gắng đuổi theo, nhưng bất lực là cơ thể quá nặng nề, đường trơn mưa to, chạy được mấy trăm mét, cuối cùng cô mệt quá phải dừng lại.
“Diệp Lý, cậu đi theo tôi không phải là muốn tôi phát hiện ra cậu hả? Tôi phát hiện ra rồi, đừng chạy nữa, ra đi!”
Con đường phí trước trống trải, hạt mưa to rơi xuống làm bắn những giọt nước dưới đường, trời đất yên tình đến mức chỉ có thể có tiếng mưa.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức Trần Khinh tưởng là ban nãy cô nhìn lầm, tưởng rằng người đó không phải Diệp Lý, thì nam sinh kỳ cục đó tốt cuộc cũng bước ra từ sau gốc cây, Nước mưa thấm ướt tóc tai quần áo cậu, cậu ngẩn cao đầu nhìn Trần Khinh, trong ánh mắt “kiêu ngạo” còn chút thê thảm: “Cuối cùng biết là tôi rồi hả!”.
Cậu làm phiền nhiều như thế, lắp mạng cho cô, ngồi xổm dưới chân tường phòng ký túc của cô mà huýt sáo, giúp cô tìm sách, mang nước cho cô, mà cô lại chẳng phát hiện ra cậu!
“Bà chủ quán trà sửa nói cậu đi Tân Cướng rồi.” Trần Khinh bất lực giải thích, còn về tiếng huýt sáo, cô cứ nghĩ là cô trùng gì đó sao mà kêu khó nghe quá.
“Bà ấy nói gì thì cậu tin cái đó hả? Tiền đã giúp cậu lắp mạng rồi, tôi làm gì còn tiền đi Tân Cương nữa!”
Chưa từng thấy ai thật thà như vậy, Diệp Lý nhìn Trần Khình, cơn giận ôm trong bụng mất ngày nay lại chẳng thể nào phát tác được.
“Trần Khinh, cho dù tôi làm sai điều gì, cậu cũng không được nói những lời như không muốn gặp tôi nữa!”
“Ừ”, sau đó cô cũng hối hận, đi tìm cậu, chỉ là cậu bỏ đi trước rồi.
“Họ là bạn cậu, tôi cũng là bạn cậu, tôi muốn được đối xử bình đẳng”.
“Ừ”, chỉ là bên Đại A hơi khó, cô phải làm sao đây?
Đang suy nghĩ thì cô nghe thấy Diệp Lý nói tiếp: “Huống hồ là quan hệ của tôi và cậu chắc hơn là bạn bè một chút, dù sao cậu cũng là đối tượng trao nụ hôn đầu của tôi”.
……
Sự ngượng ngập chầm chập phát tán theo bầu không khí im lặng, cuối cùng bị tiếng ho khẽ phá tan.
Trần Khinh sờ miệng: “Cái này … không thể nào đâu?”.
“Làm sao không thể?” Trần Khinh phủ nhân khiến Diệp Lý nổi cáu, cậu nhảy chổm lên, chỉ vào miệng, “Chỗ này, tôi dùng chỗ này để hôn cậu đấy”.
“Biết rồi…” Trần Khinh khoát tay, hôn mà, chắc chắn là dùng miệng rồi, cũng không đến nỗi dùng mông chứ.
“Thế nên Trần Khinh này, cậu cần tôi chịu trách nhiệm với cậu, tôi không phải …ừ, không phải không thể suy xét.” Diệp Lý ấp úng nói, không muốn Trân Khinh lại dễ dàng trả lời về chuyện cậu đã băn khoăn trong lòng bấy lâu nay.
Khoát tay, Trần Khình lắc đầu lìa lịa: “Không cần không cần, của tôi cũng chẳng phải là nụ hôn đầu, không cân cậu chịu trách nhiệm đâu”.
Cơn mưa trút từng hạt nặng nề xuống mặt đường, Diệp Lý bị Trần Khinh kéo đi tránh mưa, trong đầu cậu mù mờ, cô … không phải nụ hôn đầu?
“Cậu cho ai hả? Hạ Đông Giá à?” Cậu mở to mắt, không tin điều mình nghe thấy.
“Không phải, cậy ấy họ Hoàng, không phải họ Hạ.” Như nhớ lại một chuyện thú vị, nụ cười xuất hiện trên khóe môi cô.
“Hả?” Lại không phải Hạ Đông Giá. Cứ nghĩ đến chuyện cậu không phải nụ hôn đầu của Trần Khinh là Diệp Lý lại thấy buồn bã trong giây lát, nhưng nghĩ đến Hạ Đông Chí thì cậu lại thấy vui.
“Diệp Lý, sao bỗng dưng cậu vui vẻ thế?”
“Không có gì”, cậu nín cười, sống chết không nói là cậu vui vì sự công hiếm có này.
Trần Khinh vốn có ý muốn cầu đừng để tâm đến chuyện nụ hôn đầu này bỗng dưng có phần không hiểu nổi nữa.
“Diệp Lý, có thể cười khẽ được không? Hơi đáng sợ đó.”
“Ha ha ha, không thế …” Theo đó là tiếng cười không thể kiềm chế, rồi một tiếng hắt xì to rõ buột ra, “Hắt xì”.
“Diệp Lý, cậu không sao chứ?”
“Không sao, thể chất tôi rất khỏe mà!” Chỉ vào cơ bắp trên tay, cậu nháy mắt vẻ khoa trương.
Nhưng có lẽ ngay cả Diệp Lý cũng không ngờ rằng vào buổi tối hôm đó, cậu sốt độ , bị Trần Khình ép đến bệnh viện để xét nghiệm.
Cậu không thích không khí bệnh viện, đặc biệt là không khí lúc này, mỗi một người đi qua đều mang khẩu trang không ai nói chuyện, cho dù có nói cũng rất ngắn gọn, đơn giản.
“Trần Khinh đâu?” Từ lúc vào bệnh viên,Trần Khinh đã bị đưa đi, cậu vỗ mép bàn chất vấn. Đối phương không nghe thấy, rồi bỗng dưng hỏi: “Gần đây đã đi đến những nơi nào,ngoài sốt ra còn có biểu hiện nào khác không?”.
“Tôi hỏi chị cô gái đưa tôi vào đây đâu?! Chị có nghe thấy không?”
“Sốt thế này mà còn sức gào thét, cũng khỏe đó chứ. Ở lại bệnh viện quan sát một ngày, đợi kết quả xét nghiệm ra rồi tính, đừng chạy lung tung, cũng không được rời khỏi phòng quan sát.”
“Tôi chỉ mắc mưa một chút nên sốt mà thôi, các anh chị dựa vào đâu mà giam giữ tôi?” Diệp Lý tức đến mức mắt tối sầm lại, cậu tưởng lần này vẫn thư mấy lần trước, bị người ta phớt lờ, ngờ đâu bác sĩ lại ngẩng đầu lên và trả lời cậu.
“Dựa vào đâu à? Lúc dịch Sars xảy ra, bao nhiêu bệnh nhân bị sốt như cậu cũng mắng chúng tôi bằng những lời lẽ giống cậu, kết quả thì sao? Chết hàng trăm người. Nếu cậu cho rằng chết mấy trăm người không nhiều thì tôi nói cho cậu biết, vì đưa cậu đến đây mà bạn cậu bây giờ đang phải xét nghiệm, vì điều trị hóa nghiệm cho cậu mà những người “dựa vào đâu giam giữ cậu” là chúng tôi có khả năng bị sẽ bị sốt đấy. Bệnh viện không phải ngục tù, càng không có ai rảnh rỗi trông chừng cậu, nếu những lời tôi vừa nói cậu nghe lọt một câu thì đứng lên ngay cho tôi, đến phòng quan sát ngoan ngoãn đợi ở đó, chưa đến giờ đừng ra ngoài.”
Diệp Lý bị nói đến á khẩu, ngó người rụt rè đứng lên: “Có phải bác sĩ nào cũng hung dữ thế không?”.
Cậu nhớ đến Hạ Đông Giá, trong lòng đã hiểu nguyên nhân trước đây Trần Khinh tức giận, nhưng lại không muốn thừa nhận rằng Hạ Đông Giá cũng là một người vĩ đại.
Không khí trong phòng quan sát không tốt hơn lúc nãy là bao, gian phòng độc lập tuy không bức bối khó chịu, nhưng cậu vẫn không muốn ở lại đây.
Cầm điện thoại, cậu nhắn tin cho Trần Khinh. Tin trả lời đến rất ngắn nhanh, giọng Trần Khinh nhẹ nhõm, thoải mái hơn cậu nghĩ.
“Không sao là tốt.” Cậu bấm bàn phím rất nhanh, “Trần Khinh, họ nói tôi có khả năng lây cho cậu, đúng không?”.
“Không phải đâu, tôi không có sốt, chỉ là đề phòng thôi,cần quan sát đế chắc chắn hơn.”
Cậu yên lòng, nhưng lại lập tức căng thẳng: “Nếu lỡ như?”.
“Nếu có chuyện đó thì bác sĩ của chúng ta rất cừ, bệnh khó chữa nào cũng chữa được.”
Nhắc đến bác sĩ, Diệp Lý bĩu môi, tiếp tục nhắn tin: “Cậu không biết cô bác sĩ lúc nãy hung dữ thế nào đâu.”
Bên kia im lặng hồi lâu.
“Trần Khinh, sao không nói gì nữa, bị sốt hả? Hay là khó chịu trong người?”
“Không phải. Diệp lý, tôi cũng mới biết là cô bác sĩ khám cho cậu, chồng cô ấy là đồng nghiệp của Hạ Đông Giá, vừa mới qua đời.”
Diệp Lý bỗng không biết phải trả lời thế nào.
Trước kia Diệp Lan nói cậu rất ấu trĩ, cậu không thất thế, Trần Khinh nói cậu ích kỷ, cậu cũng không thừa nhận, nhưng lúc này cậu cảm thấy những điều họ nói đêu là sự thật, cậu thực sự có phần không hiểu chuyện.
Đàn ông mà khóc thì đúng là khó tin, nhưng cậu muốn khóc rồi.
Thời gian quan sát trở nên dài dằng dặc vì cảm xúc này, cuối cùng khi buổi ban mai nữa lại ló dạng, cậu rời khỏi phòng cách ly.
Trần Khinh đứng đằng xa, giọng nói nghe xa vời: “Còn sốt không?”.
“Không sốt nữa.” Cậu lắc đầu, “Trần Khinh này, đợi họ Hạ kia được ra ngoài, tôi quyết định đối xử tốt với anh ta”.
“Hả?”
Cô nhìn Diệp Lý, sửng sốt vì chuyển biến này của cậu, Diệp Lý thế này chắn chắn là không bị sốt cao đó chứ?
Ngày tháng Diệp Lý trông đợi Hạ Đông Giá xong việc cuối cùng cũng không tới nhanh như mong muốn, bệnh dịch khó xử lý hơn tưởng tượng rất nhiều.
Lại làm việc liên tục gần mười bảy tiếng đồng hồ nữa, Hạ Đông Giá cất bước nặng nè quay về phòng nghỉ.
Đúng vào hôm nay, lại một đồng nghiệp bị chuẩn đoán lây nhiễm, đã vào phòng bệnh rồi.
Người đồng nghiệp từng sánh vai cùng anh chiến đấu đã thành bệnh nhân mà anh phải cứu chữa, cảm giác đó thê lương, bất lực vô cùng.
Anh bước đi loạng choạng, sức cùng lực kiệt ngồi xuống sô pha, mệt mỏi lấy điện thoại ra, hộp tin nhắn vẫn đầy ắp đủ mọi tin hỏi han quan tâm, anh lại không có hứng thú trả lời, gồm cả Trần Khinh.
“Bên phòng thí nghiệm đang nghiên cứu thuốc kháng bệnh, hơn nữa đã mấy ngày rồi không có người chết.” Anh nhắm mắt lẩm bẩm, “Không có người chết” đối với anh là tin tốt duy nhất có thể giúp anh gắng gượng tiếp tục.
Nhưng ngươi y học đều biết, những người còn sống trong dịch bệnh Sars thì cơ thể lại chịu đựng mọi hành hạ của hậu di chứng, đối với họ thì sống không bằng chết.
Anh cũng sẽ bị lây nhiễm chăng?
Anh cũng sẽ nằm trên giường bệnh, nhìn các đồng nghiệp đeo khẩu trang, mặc quần áo bảo hộ đi qua đi lại trước mặt anh, cho anh sử dụng đủ mọi loại thuốc tiêm phòng không biết có hiệu quả hay không ư?
Một ngày nào đó, anh cũng sẽ nhìn đồng nghiệp bất lực lắc đầu với anh, bảo anh lặng lẽ chờ chết sao?
Suy nghĩ quá nhiều, đầu óc rối loạn chiếm lấy anh.
Anh vò đầu, thầm nghĩ: Nghĩ nhiều làm gì? Bây giờ chẳng phải còn sống hay sao? Còn sống là phải tiếp tục làm nữa chứ.
Mỉm cười, anh lại cầm điện thoại lên. Trong hộp tin nhắn tìm thấy mục của Trần Khinh, khi bấm vài chữ ngắn gọn xong, anh nhắm mắt ngủ, thực sự quá mệt mỏi rồi.
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên một lúc mà Trần Khinh vẫn đờ đẫn nhìn điện thoại.
“Anh ta chết rồi hả? Hay là bị lây bệnh rồi?” Chờ đợi trong mấy ngày, thần kinh của Diệp Lý cũng không còn thô như trước nữa, cậu giật lấy điện thoại, đến khi nhìn kỹ nội dung tin nhắn thì bỗng nổi giận, “Cứ tưởng thế nào chứ, hóa là ra là nhắn cậu còn bao nhiêu lần đọc nhầm quy tắc khử trùng mà? Sao làm như mất hồn vậy? Dọa chết ông đây này”.
“Anh ấy nói tôi còn thiếu hai mươi ba lần nữa”.
“Thế hả, rồi sao?” Diệp Lý chớp mắt, tỏ ra không hiểu vì vẻ mặt sắp chết của Trần Khinh.
“Mấy hôm trước tôi nói với anh ấy đã đọc nhẩm xong hết rồi.”
“… Không chừng là anh ta nhớ nhầm thì sao?”
“Cậu nghĩ anh ấy là kiểu người dễ dàng nhớ nhầm hay sao?”
Nhớ đến bộ dạng xấu xa khi nói năng bình thường của Hạ Đông Giá, Diệp Lý lắc đầu: “Thật sự không giống”.
Thế nên anh ấy bây giờ nhất định rất mệt mỏi, rất khó khăn. Nhưng cô tin mọi thứ sẽ tốt đẹp, Hạ Đông Giá cũng sẽ bình an vô sự.
Niềm tin là thứ mà có lúc thật sự rất quan trọng, đã không nhớ rõ là ngày thứ bao nhiêu bị phong tỏa để kháng bệnh rồi, cuối cùng kháng vi rút đã được nghiên cứu thành công, khi xác nhận bệnh nhân cuối cùng trong khu đã ổn định, Hạ Đông Giá nhận được thông báo rằng bệnh cách ly đã hủy bỏ, có thể về nhà rồi.
“Cuối cùng” là cảm giác gì nhỉ?
Đai khái chính không cần ngắm bầu trời xanh qua ô cửa sổ nữa, ngửi được hương vị của gió, nhìn thấy cây cối hoa lá đang bay lượn trong không trung.
Đứng ở cổng bệnh viện, anh vẫy tay với cô mập đứng đằng xa, tiếp đó là cau mày.
“Không phải à em đã tuyệt giao với cậu ta rồi sao?” Chỉ vào Diệp Lý đứng cạnh Trần Khinh, Hạ Đông Giá hừ mũi hỏi.
Diệp LÝ vốn đang suy nghĩ xem có nên nói mấy câu tán dương Hạ Đông Giá hay không, nghe anh nói thế lập tức trở mặt ngay.
Học theo bộ dạng của Hạ Đông Giá, cậu hừ mũi: “Anh không hy sinh anh hùng trong đó hả?”.
“Không phải đã hứa sống với nhau yên ổn rồi à?” Trần Khinh day day huyệt thái dương, cảm thấy đau đầu.
“Tôi chưa bao giờ nói nhé!”
Hạ Đông Giá nhìn Diệp Lý đang nhảy chồm chồm lên, gật đầu thấu hiểu: “Tôi tin cậu dạng người nói một đằng làm một nẻo”.
“Anh …”
Mặc kệ Diệp Lý, Hạ Đông Giá quay sang nhìn Trần Khình: “Còn nhớ câu trước đây em hỏi tôi không?”.
Dự cảm bỗng nhiên trở nên không tốt lành khiến tim Trần Khinh bắt đầu đập nhanh, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Quên rồi”.
“Không sao, tôi nhớ. Em hỏi tôi là sự yêu mến của tôi với em là thật sự yêu mến hay chỉ là thói quen, lúc đó tôi không trả lời đươc, bây giờ tôi vẫn không trả lời được.”
Tim cô hơi trùng xuống, cảm thấy hụt hẫng.
Cúi đầu, cô “Ừm” một tiếng.
“Tôi đối với em không thể nào là tình yêu sét đánh, khi tôi sống một cuộc sống bình ổn, mỗi lần em xuất hiện trong giấc mơ của tôi đều là ngô nghê ngốc nghếch đuổi theo tôi, tôi rất không thích em như thế, rất phiền, khiến tôi rất khổ sở, là người đàn ông bình thường đều mong muốn bạn gái mình xinh đẹp thon thả, chí ít cũng không giống như em. Tôi từng không chỉ một lần mong em biến mất khỏi cuộc đời tôi, tôi tưởng như thế tôi sẽ không phiền nữa. Nhưng chính trong những ngày bị cách ly điều trị, tôi lại cứ nhớ đến em, nghĩ đến sự kiên trì của em, nghĩ đến sự cố chấp của em, cho dù em có tin hay không, chính em là người đã cổ vũ tôi đi đến ngày hôm nay. Thế nên, tôi muốn nói gì, em dã hiểu rồi chứ?”
Nói hơi nhiều nên gương mặt Hạ Đông Chí hơi ửng đỏ.
“Vâng, hiểu. Ý anh là anh đã hiểu ra anh quan tâm, cũng thích em, phải không?”
“Coi như là thế.” Đá bay hòn đá cạnh chân, Hạ Đông Giá nhìn trời, “Thế nên, ở cạnh nhau nhé, thế nào?”.
Chưa bao giờ nghĩ sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng này nên Diệp Lý đỏ bừng mặt, không biết phải ngăn cản thế nào, Trần Khinh làm sao có thể hẹn hò với Hạ Đông Giá chứ? Cô phải là của cậu, nụ hôn đầu của cô cũng là của cậu mà.
Sau đó nhớ ngay đến chuyện nụ hôn đầu của cô không phải là cậu, Diệp Lý nghiến răng, có lẽ nói chuyện này ra cũng có thể chọc tức được Hạ Đông Giá.
Cậu đang định nói thì không ngờ Trần Khinh đã lên tiếng trước một bước: “Không được đâu”.
“Tại sao?”
Hạ Đông Giá và Diệp Lý cùng nhìn Trần Khình.
“Bố em đã nói, con người là bình đẳng, em theo đuổi anh lâu như thế, em cũng muốn được bình đẳng.”
“Kiểu bình đẳng này là thế nào?” Suy nghĩ một lúc, Hạ Đông Giá vẫn không dám chắc chắn.
“Ý cô ấy là cô ấy theo đuổi anh lâu như vậy, bây giờ anh cũng phải theo đuổi cô ấy, như thế mới công bằng.” Diệp Lý trừng mắt nhìn Hạ Đông Giá, thầm nghĩ người này đang hiểu rõ mà giả vờ hồ đồ hay sao? Ý đơn giản như thế mà không hiểu? Cùng lúc, cậu cũng cảm thấy một người khác khiến cậu không vui. “Trần Khinh, anh ta có chỗ nào tốt? Chỗ nào tốt hơn tôi chứ?”
Trần Khinh gãi đầu, không biết trả lời từ đâu.
Gió thổi tung, cắt ngang suy nghĩ của cả hai. Giọng Hạ Đông Giá lẫn trong gió: “Nhưng mà … theo đuổi thế nào?” Xưa nay đều người ta theo đuổi Hạ Đông Giá, dù là Hằng Chu thì anh cũng chưa từng vắt cận tâm tư để nghĩ xem theo đuổi thế nào.
Theo đuổi con gái thì anh không hiểu, anh luôn cho rằng anh không cần hiểu.
Ba giây sau, trong đám bụi mừ mịt, Diệp Lý cười lăn ra đất, tay đấm xuống đất không giữ chút hình tượng nào, miệng còn kêu gào vui vẻ trên nổi đau kẻ khác: “Hạ Đông Giá, không phải chứ…”.
Không phải chưa từng theo đuổi ai chứ?
Ai mà không có lần đầu tiên?
Không biết thì có thế học mà?
Nhìn Diệp Lý như bị lên cơn, Hạ Đông Giá hơi nhíu mày, ấm ức ném mấy chữ: “Chưa từng theo đuổi dù sao cũng tốt hơn là theo đuổi người ta mà không được”.
Đến khi Hạ Đông Giá đi xa rồi, Diệp Lý mới phản ứng kịp, hóa ra Hạ Đông Giá nói cậu.
“Shit, tôi đối với Trần Khinh căn bản chưa từng nghiêm túc theo đuổi mà?”
Cậu bực bội nhất là bị Hạ Đông Giá so sánh, đang tức đến nỗi bốc khói thì lại nghe thấy giọng nói u ám phía sau lưng của Trần Khinh: “Ồ…”.
Câu nói đó rất sâu xa, cậu thấy sống lưng run lẩy bẩy.
“Hạ Đông Giá, anh chính xác là khắc tinh của tôi.” Hòn đá vụ ven đường liên tục bị đá bay, làm bốc lên những làn khói bụi nhỏ.
Cậu cúi đầu, hậm hực không vui nhìn xuống dưới chân, thầm nhớ lại trước đây sao lại nảy sinh suy nghĩ sẽ đối xử tốt trở lại với Hạ Đông Giá nhỉ?
Về đêm, ánh đèn đường kéo dài bóng người, theo bước chân lảo đào, sau lưng Diệp Lý là một khoảng nặng nề.
Mới nãy đây, cậu về phòng ký túc lại cãi nhau mấy câu với Hạ Đông Giá, ấm ức chạy ra ngoài.
“Chỉ là một nơi ở thôi mà? Không có anh, chả lẽ ngay cả một nơi ở mà tôi cũng không có?” Khó chịu nhất là bộ dạng xấu xa xem như mọi chuyện là nghiễm nhiên của Hạ Đông Giá, Diệp Lý định tối nay sẽ đến cửa hàng đĩa ở tạm một đêm.
Mới đi vòng qua căn nhà hai tầng xây bằng gạch đỏ của nhà tắm công cộng, thậm chí còn chưa nhìn thấy tấm bạt phủ màu vàng của cửa hàng đĩa. Gần đó, hai bóng dáng mờ nhờ đang chửi mắng nhau ồn ào không dứt.
Quan sát kỹ một lúc, cậu nhận ra giọng nữ trong đó lại là người mà cậu qurn biết.
“Đại A, cái thằng này mày muốn làm gì?” Chạy lại gần, đứng che chắn trước mặt Đại A, Diệp Lý nheo mắt quan sát người đối diện, ánh sáng yếu yếu, chỉ nhìn rõ là một gương mặt con trai.
Đối phương cũng nhận ra sự cố ý của Diệp Lý nên ngừng quấy phá. Người đó tay chống nạnh, cằm hất về phía Diệp Lý, hỏi Đại A: “Người này là ai”.
“Không liên quan đến cậu.”
Sợ Diệp Lý bị cuốn vào, Đại A đẩy Diệp Lý mấy cái liên tiếp, muốn đuổi cậu đi những ngặt nổi Diệp Lý cứng đầu đã đoán chắc là Đại A gặp phiền phức, sống chết cũng không chịu đi.
“Nếu đã không liên quan thì còn không mau đi đi.” Nóng nảy làm động tác xua đuổi, anh chàng kia không đếm xỉa tới Diệp Lý nữa, quay lưng trừng Đại A, “Sao, lúc cuối tuần tôi hỏi em có muốn lam bạn gái tôi không, bây giờ phải có câu trả lời rồi chứ?”.
Hình xăm sọ người trên cổ tay anh ta trở nên đáng sợ dưới bóng đèn và bóng cây nhập nhòa, trong tích tắc, Đại A gần như đã buông xuôi mà đồng ý, với điều kiện không có Diệp Lý ở đó.
“Cô ấy không thể làm bạn gái anh được”, Diệp Lý hừ một tiếng.
“Tại sao?” Giọng đàn ông bị phản ứng bất ngờ lập tức cao hẳn, xướng ngón tay bị bẻ “lắc rắc”, anh ta thậm chí còn tiến lên một bước dọa dẫm, khí thế đàn áp Diệp Lý.
“Không tại sao cả”, Diệp LÝ không biết sợ là gì, gân cổ lên, “Trước kia cô ấy từng tỏ tình với tôi, tôi đang suy nghĩ, quyết định đồng ý rồi.”
Vì câu này mà bốn bề im ắng, Đại A cúi đầu, bàn tay xiết chặt, móng tay bấm vào lòng ban tay.
Rất đau.
Không phải mơ.
Thậm chí cô không biết mình đã được kéo ra chỗ sáng như thế nào, trong đầu chỉ có câu nói “Tôi quyết định đồng ý” của Diệp Lý.
Còn nhớ lần đầu làm quen với cậu vẫn là lần Trần Khinh cấp cứu cho người ta, suýt thì bị đuổi học, cô đã đánh nhau với Diêm Sảng vì dám nói xấu Trần Khinh, cup học đi tìm bạn, trên đường gặp Diệp Lý đang cãi nhau với bố.
Khoẳng khắc đó, cô đã quên mất Trần Khinh, chạy về phía Diệp Lý.
Đã từng có lúc, cô hối hận vì sự dũng cảm ban đầu, nếu cô không dũng cảm chạy tới, có lẽ không chi sẻ bí mật của Diệp Lý, có lẽ sẽ không rung động.
Bây giờ cô lại mừng thầm vì cô đã chạy tới, vì nếu không có dũng khí ấy thì sẽ không có giây phút này.
“Diệp Lý, cậu nói thật chứ?” Cô cúi đầu, gắng sức để giọng nói dịu dàng thêm. Tiếc rằng kết quả sự việc không hề như cô nghĩ, mọi viễn cảnh tươi đẹp cô lại lần nữa bị dập tắt trong một câu nói nhẹ bỗng của Diệp Lý.
“Đương nhiên là không phải, tôi đã nói là không thích cậu rồi mà? Nhưng neeys không nói thế thì tên kia làm sao bỏ đi…”
Một cái tát rõ kêu, rồi cô gái bỏ chạy, để lại anh chàng đứng ôm mặt, cảm giác gò má nóng rát.
“Sao lại đánh tôi chứ!” Diệp Lý không hiểu nổi cô nàng kia đang nghĩ gì, nhổ ra một cái, nước bọt lẫn máu tươi roi xuống cạnh chân.
Có lẽ cô nàng vốn không cần cậu giúp? Là cậu lo chuyện thiên hạ?
Càng nghĩ càng thấy mình ngu ngốc, cậu đi mấy vòng liên, cuối cùng bực tức đi tới cửa hàng nhỏ ở gần đó.
Cậu cho rằng Đại A là cô gái phức tạp, thần kinh, thậm chí bất thường, điều mà cậu không hiểu chính là cảm xúc của Đại A là phản ứng bình thường của bất kỳ cô gái nào đang rơi vào lưới tình nhưng không thể có được?
Trần Khinh ngồi trên ghế, làm thống kê số liệu. Phần mềm Excel này cô nhìn Đại A từng làm, rõ ràng chỉ mấy thao tác đơn giản là có thể có được số liệu thống kê cần có, nhưng sao đến lượt cô làm thì không được?
Đang gãi đầu thì cửa “ầm” một tiếng như bị ai đó đâm sầm vào. “Đại A?” Chưa kịp mừng vì bạn quay lại thì hàng nước mắt trên mặt Đại A đã làm cô im bặt.
“Sao thế, Đại A, có người bắt nạt cậu hả? Hay là cãi nhau với ai?”
“Trần Mạn Mạn…” Mắt Đại A đỏ hoe, nấc nghẹn, “Diệp Lý là kẻ khốn nạn nhất thế giới, không nạn nhất nhất!”.
Trần Khinh thấy da đầu tê liệt, mắt bất giác liếc nhìn máy tính, Đường dây mạng màu xám đi theo mép giường ra ngoài cửa sổ, cô đang đấu tranh tâm lý dữ dội xem co nên nói cho Đại A biết không.
Nuốt nước bọt, cô kéo Đại A ngồi xuống hỏi: “Cậu ấy sao lại chọc giận cậu nữa?’
Đại A chỉ khóc nức nở, không nói cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trần Khinh đoán mãi cuối cùng cũng không có được kết luận, đành ôm lấy Đại A, lặng lẽ vỗ về.
Sự thật trở về của Đại A cuối cùng đã kết thúc kỳ nghỉ cô đơn của Trần Khinh, nhung vẫn không ai nói chuyện với cô.
Đêm tối yên tĩnh, Trần Khinh nhìn lên trần nhà, cô biết Đại A chưa ngủ nhưng lại không dám lên tiếng phá tan sự im lặng này.
Điện thoại cạnh gối sáng lên, cô cầm lên xem, tư thế nằm thẳng mà đọc này khiến mắt cô cay nhức, cô chớp mặt trong tầm nhìn mơ hồ, ngôn ngữ của Hạ Đông Giá vẫn bỡn cợt như trước: “Cô bạn cùng phòng của em về rồi? Gặp mặt Diệp Lý rồi? Nói những gì mà thằng nhóc đó nữa đêm quay về như lên cơn, muốn ngủ cũng không được?”.
Có thể tưởng tượng ra Hạ Đông Giá đang nhắn tin với bộ dạng cau mày nhăn mặt thế nào, cô chớp mắt, giữa Đại A và Diệp Lý xảy ra chuyện gì cũng là điều mà cô muốn biết mà.
Nhất thời không biết trả lời ra sao, cô đành thẫn thờ nhìn màn hình.
Không ngờ là tin nhắn thứ hai lại tới nhanh như thế.
“Có những chuyện, không nói ra thì tốt hơn, không muốn cắt đứt tình bạn với Đại A gì đó thì đừng làm chuyện ngốc nghếch, hễ có tâm tư là cái gì cũng nói ra.”
Cô hiểu ý anh, đó cũng là điểm khiến cô băn khoăn, quãng thời gian nghỉ hè cô không cắt đứt qua lại với Diệp Lý như Đại A nói, nhưng cô không nghĩ rằng điều là lại phạm lỗi lầm gì lớn.
“Bạn em không nhỏ mọn thế đâu”, cô trả lời, lại hơi tức giận vì những lời Hạ Đông Giá nói.
“Tùy em.” Nhắn tin xong, Hạ Đông Giá mấy máy môi: “Ngốc nghếch.”
Đó vốn là chỗ tiến thoái lưỡng nan, nói và không nói đều có ưu điểm riêng, chỉ là nhỏ hay lớn mà thôi. Người con gái rộng lượng đến mấy cũng có lúc hẹp hòi, anh nghĩ che giấu thì sẽ là lựa chọn tốt hơn.
Nhưng mặc kệ, xảy ra chuyện gì thì anh sẽ đứng cạnh cô.
“Diệp Lý, không phải cậu nói cậu đi sai hướng hả? Chẳng phải cậu không muốn về phòng hay sao? Thế thì tại sao lại chiếm phòng tắm hai tiếng đồng hồ?”
Không ai trả lời.
Hừ một tiếng, Hạ Đông Giá lại tập trung sự chú ý vào màn hinh máy tính. Trên một diễn đàn nào đó, vấn đề anh hỏi rất nhanh đã có hồi đáp.
Nicknam “Tôi là một con gà nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ” trả lời: “Trời, đầu của chủ topic không bị hỏng chứ? Một đứa mập tám mươi ký căn bản không nên hỏi theo đuổi thế nào, con gái mập thì phải tránh thật xa chứ?”>
Nickname “Lương tâm ăn một vạn bát mì nưm tệ bảo đảm sẽ là sợ mì sống” trả lời: “Chủ topic đăng hình lên không? Tuyệt đối là một đứa xấu xí”.
Nickname “Thăng què không ăn cơm” trả lời: “Nếu chủ topic có ngoại hình bình thường thì cô nàng này phải theo đuổi mới đúng chứ?”.
Màn hình tinh thế sáng lóa chiếu vào mí mắt giật giât của anh, đọc thêm mấy câu nữa, anh dứt khoát tắt máy.
Anh nghĩ thế nào mà lại đi hỏi những người đó chứ?
Vẫn là tự ra tay thì cơm no áo ấm, tự nghĩ cách là cách tốt nhất.
Yến Bắc đã thoát khỏi bệnh dịch, ga tàu trạm xe đều đông nghẹt người.
Trần Khinh tay giơ tấm bảng, đứng ở cửa ga đón sinh viên năm nhất nhập học muộn. Thời gian trôi qua như chớp mắt, cô đã lên năm hai rồi. Cứ như chỉ mới hôm qua, cô vác hành lí đến Yến Bắc để theo đuổi Hạ Đông Giá.
Nhắc đến Hạ Đông Giá, khéo môi cô liền thoánh nở nụ cười.
Cô muốn để Hạ Đông Giá theo đuổi cô, nhưng mấy hôm vừa qua bên đó chẳng có ý tứ gì cả. Cô không phải là lo anh sẽ không tới, chỉ tò mò Hạ Đông Giá sẽ theo đuổi như thế nào.
Đang suy nghĩ thì từ đằng xa, hành khách đã lũ lượt từ cổng đi xa.
Rất nhanh, có mấy bạn xách hành lý nhìn thấy tấm bảng trong tat Trần Khinh, liền chạy nhanh đến chỗ cô.
Trần Khinh lại giơ cao tấm bảng hơn, muốn để nhiều người nhìn thấy. Không ngờ tay chưa kịp cầm chắc chắn thì tấm bảng đã vuột khỏi tay.
Cô quay lại nhìn nam sinh đi cùng, nhìn tấm bảng trong tay cậu ta, nghe cậu ta nói: “Bác sĩ Hạ đã nói, không được để cậu giơ tấm bảng quá hai phút, không được giơ quá cao, sẽ mệt, bác sĩ Hạ nói, hành lý sinh viên mới không được để cậu cầm, thầy còn nói…”.
“Đừng nói nữa!”
Cậu bạn thực sự không nói gì nữa.
Vì đã làm hết.
Trần Khinh muốn giúp sinh viên mới xách hành lý thì lúc nào cũng có người giành lấy trước, đi nhanh đến nỗi không cho cô cơ hội đuổi theo.
Cô muốn chỉ dẫn mọi người, đưa sinh viên mới đến chiếc xe lớn của trường, thì lại có người giành dẫn các em gái đi trước, nhìn mọi người bận rộn, cô rất hụt hẫng.
Đúng lúc đó có người ôm một thùng nước khoáng đến, Trần Khinh phấn chấn: “Để mình phát nước cho”.
Thời tiết nóng nực, đứng dưới ánh nắng rất dễ bị say nắng. Vừa cảm phục trường thu xếp chu đáo, cô vừa cầm chai nước lên.
“Cậu làm gì vậy?” Bạn học ngăn cô lại.
“Phát nước”, cô chớp mắt, thầm nghĩ phát nước thì cũng không mệt đến chết, Hạ Đông Giá không đến nỗi cả việc này cũng hạn chế cô chứ?
“Không phải, không phải”, bạn học lắc đầu lia lịa, “Nước này không phải để phát đâu”.
“Thế để làm gì?”
“Cho cậu uống đó, Thầy Hạ mua, nói là cô mập đặc biệt dễ bị say nắng, bảo tôi trông chừng cậu uống>”
Say nắng? Nhìn thùng nước khoáng Nông Phu mười hai chai, Trần Khinh thật sự có cảm giác váng cất như bị say nắng.
Hạ Đông Giá, anh nghĩ thế nào vậy?
Không thể nói là toàn trường, nhưng ít nhất cả khoa lâm sàng đều biết là Hạ Đông Giá đang theo đuổi Trần Khinh.
Cô gái mập chưa từng được ai chú ý nhất thời nổi tiếng đi đến dâu cũng để lại sau lưng vô số ánh mắt theo dõi.
Điều đó khiến cô rất khó thích ứng.
Các bạn cô lại rất vui mừng.
Tất Ca ngồi trong phòng, chia cho bạn bè đặc sản quê nhà cô mang đến, gương mặt khó che giấu nụ cười, trong đó có sự khâm phục Trần Khinh, mà cũng có niềm vui nữa. Lúc còn ở quêm thành tích thi cuối kỳ đã được công bố trên trang web của trường, Tất Ca với thành tích đứng đầu ba môn đã đứng hạng nhất toàn khóa.
“Tuy là so ngang hàng nhưng tớ có tự tin lần sau tuyệ đối sẽ được hạng nhất đúng nghĩa”, đưa một quả dưa có hình thù quái lạ ra, Tất Ca rút trong túi áo ba trăm tệ, “Này, cho cậu”.
“Gì thế?” Trần Khinh đang khổ sở vì chuyện đón tân sinh viên buổi sáng, ủ rũ ngồi dựa vào ghế, nhìn Tất Ca và tiền trong tay cô với vẻ không hiểu.
“Tiền lắp mạng ấy.” Tất Ca làu bàu, “Nói cho cậu biết, Trần Mạn Mạn, cậu có bao tiền bọn tớ biết, tớ và Đại A đã bàn bạc rồi, dù sao một sợi dây mạng cả phòng đều dùng, tiền mạng chia đều, còn máy tính thì học kỳ này nhà tớ sẽ mua tạm thời cứ sử dụng ké của Đại A, Còn cậu ấy…” Ánh mắt liếc nhìn chỗ của Dân Bản Địa, Tất Ca lắc đầu, “Không thế chơi chung với cậu ấy nổi, cứ tính ba chúng ta thôi.”
Tất Ca đương nhiên không biết tiền mạng là của Diệp Lý, Trần Khinh thì biết.
Nghĩ ngợi một lúc, cô nhận tiền, nói, “Được”.
Trận dịch bệnh đã khiến thời gian nhập học kéo dài đến cuối tháng Chín, thời tiết chưa kịp chuyển sang mát mẻ, tieenesng ve sầu rên rỉ ngoài cửa số như đang gào thét “Nóng quá, nóng quá”, Trần Khinh cầm tiền của Tất Ca, định đưa cho Diệp Lý.
Tiện thể, cô cũng muốn nói chuyện với Hạ Đông Giá.
Bóng cây lay động trên con đường râm mát, bước chấn cô bỗng khựng lại, nhìn hai người đang khoác tay, sánh vai nhau từ đằng xa, cô ngẩn người, hỏi Đại A: “Đại A, cậu ấy là ai vậy?”
“Trần Mạn Mạn, cậu lại đât.” Đại A cười tươi như hoa, chỉ vào nam sinh bên cạnh: “Đây là trình Dã, bạn trai tớ.”
Hả? Nhìn Đại A rồi lại nhìn người đứng cạnh cô nàng, Trần Khinh nhìn nam sinh có làn da sạm đen, thầm nghĩ sắp biến thiên rồi chăng? Mới mấy ngày thôi mà, Đại A đã có bạn trai rồi sao? Hơn nữa cậu bạn trai này là người cô chưa từng gặp.
“Em không hỏi bạn e người đó từ đâu chui ra hả?” Nữa tiếng sau, Hạ Đông Giá mặc áo blouse trắng cầm hai ly nước, đi đến chiếc ghế dài cạnh bãi cỏ.
Gió thoang thoảng, mùi thuốc thuốc sát trùng rất nhẹ trên người Hạ Đông Giá vãn khá dễ ngửi.
Trần Khinh đón lấy ly nước, gật đầu: “Muốn hỏi lắm nhưng cậu ấy nói họ còn có việc, bỏ mặc em mà đi trước rồi”.
“Ồ. Trần Khinh này, em thích anh bao lâu rồi?”
Chủ đề xoay chuyển hơi nhanh, Trần Khinh chớp mắt, gò má đỏ ửng.
“Hơn hai… hai năm…”, cô ấp úng.
“Trong lúc đó, có phải anh chưa từng gật đầu? Không cần tra lời, anh đúng là chưa từng gật đầu.” Anh ngửa mặt lên, vè mặt hà khắc nhưng lại không thể ghét nổi,”Nhưng em vẫn kiên trì lâu như thế. Điều đó có nghĩa là gì? Con gái ngốc nghếch thì có, nhưng ngốc như em thì chẳng có mấy người.”
Nói gì thế, anh đang định nói gì? Ngọn lửa nho nhỏ trong lòng Trần Khinh bùng cháy, cô ghét nhất là nhắc lại chuyện cũ. Chưa kịp mở miệng nói thì đã bị lòng tay rất lớn bịt lại. Giọng nói sâu cay lại vang lên: “Nhưng cô gái nào có tâm lý, sinh lý bình thường một khi đã nảy sinh tình cảm với một chàng trai thì nhất thời sẽ không buông bỏ được, người bạn chung phòng của em chắc là mọi mặt đều bình thường chứ?”.
“Tất nhiên rồi.”
“Thế nên, cô ấy không thể từ bỏ Diệp Lý nhanh như vậy được, làm thế đa phần là do ấm ức thôi, trẻ con quá!’
Anh gần như cùng một suy nghĩ với cô, Trần Khinh bỗng trầm tư, vậy thì phải làm sao?
“Ban nãy em đi tìm Diệp Lý để làm gì?”
“Trả tiền.” Nói đến đây, Trần Khinh sờ tiền trong túi, Diệp Lý không có mặt, đương nhiên tiền cũng không trả được.
“Đưa tiền cho anh đi.” Hạ Đông Giá chìa tay, ngón tay ngoắc ngoắc cô.
“Để làm gì?”
“Làm gì hả? Bây giờ anh đang theo đuổi em, đổi lại anh, anh qua lại với một nữ sinh từng có ý với anh, em sẽ làm thế nào? Đương nhiêu là cắt đứt mọi cơ hội gặp mặt của anh và cô ta mà không cần lí do rồi.”
Trên đời này làm gì có nhiều sự đương nhiên như vậy, nhưng Hạ Đông Giá nói gì, làm gì, cô cũng cảm thấy đương nhiên phải thế, rằng Hạ Đông Giá nên làm thế.
Đương nhiên là không bao gồm chuyện anh mang nước cho cô ở khắp nơi, cả lúc đi học.
“Được thôi, anh sẽ kiềm chế.” Anh nói.
Chỉ là sau đó Trần Khinh biết được Hạ Đông Giá cầm tiền cô trả cho Diệp Lý, lại mua một đống đĩa “trả” cho cậu, thì cô làm sao có thể trông mong Hạ Đông Giá sẽ “kiềm chế” chứ?
Hạ Đông Giá nói, thanh niên tinh lực dồi dào, tìm chút việc để làm thì sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa, bán đĩa là chuyện chính, đưa cậu tiền thì cậu sẽ tiêu xài phung phí, cưa gái, không tốt đâu.
Nghĩ ngợi xong, Trần Khinh đành nói “Được thôi”.
Nhưng cố không biết phải làm sao ứng phó với chuyện của Đại A thế nào.
Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh là sinh nhật của Đại A, Trần Khinh vốn tưởng cô nàng sẽ mừng sinh nhật với Trình Dã nên định đến thư viện tự học, nhưng lại bất ngời nhận được điện thoại của Đại A.
Qua điện thoại một giọng đàn ông quát thô lỗ với Trần Khinh mây lần, lúc này cô mới nghe rõ đối phương là bảo vệ quá bar, Đại A uống say, không những đập đồ trong quá người ta còn đánh nhau nữa.
“Vâng, vâng, tôi sẽ đến đó ngay.” Đáp một tiếng xong, cô cúp máy.Lúc chạy ra ngoài, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô: “Ông chủ quán bar này thật là tốt, đổi lại trong tình huống này, Đại A có lẽ không bị bắt vào đồn cảnh sát thì cũng bị đánh một trận rồi”.
Suy nghĩ thế nên cô chạy càng nhanh hơn.
Bảng hiệu quán bar “Lam môi chi dạ” sáng không lên mấy nổi bật trên con phố đầy quán bar đèn xanh đèn đỏ, nhìn mấy chiếc xe sang đậu khiêm tốn trước cửa, bước chân Trần Khinh ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi ngay sau đó, cô lại đi nhanh hơn.