Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cẩn thận… Hệ thống?

Giang Trạc nhất thời thấy hơi khó hiểu, theo như lời vị thâm niên giả này “Hệ thống” là khái niệm rộng hơn, chứ không đơn thuần ám chỉ hệ thống số .

Cẩn thận hệ thống, sử dụng hệ thống… cẩn thận?

Nhưng không phải hệ thống và ký chủ có quan hệ hợp tác sao? Sổ tay hướng dẫn mà hắn đọc viết rằng, hệ thống và ký chủ là chiến hữu của nhau, dù dưới bất cứ tình huống nào cũng bảo mật thông tin ký chủ.

Ngoài ra còn là cửa hàng tiện lợi di động, quản gia nhỏ tri kỷ, trợ thủ trí năng không gì không làm được… chẳng lẽ không đúng?

Giang Trạc nghĩ không thông, hắn nhìn theo Thịnh Tụng Thời dần đi xa, đi được nửa đường bỗng dừng chân, nhận cuộc gọi.

Không biết đầu bên kia nói gì, bóng dáng thong dong kia hơi cứng người, dường như nghe được thông tin gì bất ngờ lắm, lập tức xoay người đi vào một đường hầm rồi mất hút.

“… Cậu nói cái gì?”

Trong đường hầm nhỏ hẹp, Thịnh Tụng Thời mở thiết bị che chắn.

Hắn tận lực ổn định cảm xúc của mình, tuy nhiên lúc nhắc đến từ ngữ kia vẫn toát ra chút phập phồng rất nhỏ.

“… Nghỉ phép?”

Thanh âm đầu bên kia chẳng khác nào quỷ khóc sói gào.

“Anh Thịnh! Anh Thịnh tin chuẩn trăm phần trăm! Tin buồn!”

“Chủ hệ thống vừa công bố thời gian biểu hệ thống trực ban tháng này, hệ thống số …”

“Nghỉ phép ba ngày!”

Thịnh Tụng Thời: “…”

Hắn hít sâu vài lần, cố gắng một lần nữa lấy lại bình tĩnh, chống tay lên tường bên cạnh.

“Hệ thống số chưa bao giờ nghỉ phép, vì sao bây giờ đột nhiên nghỉ phép?”

Đầu bên kia cũng hoảng lắm rồi.

“Em không biết anh Thịnh! Có phải muốn bảo trì toàn diện không? Em nhớ từ khi trói định với vị kia thì chưa từng nghỉ một ngày!”

Thịnh Tụng Thời: “…”

Sự thật đã thành, hắn dần bình tĩnh lại.

“Mặc kệ như thế nào, hệ thống vắng mặt ba ngày đã là kết cục đã định, chúng ta phải nhanh chóng tính toán cho tốt.

Lập tức giảm bớt biên độ động tác, nghiêm khắc đốc thúc các ký chủ trong kế hoạch, không được để…”

“Quý Ỷ Nguy chú ý.”

Đầu bên kia nhận lệnh, ngắt cuộc gọi, Thịnh Tụng Thời thở dài.

Ba ngày kế tiếp chỉ sợ sẽ vô cùng gian nan.

Bởi vì Quý Ỷ Nguy rất thích hệ thống , hoặc nói là, hệ thống thật sự có thể thu hút sự chú ý của phần tử nguy hiểm Quý Ỷ Nguy.

Thịnh Tụng Thời gần như quên mất nhờ có hệ thống chưa bao giờ nghỉ ngơi, Quý Ỷ Nguy đã duy trì ở ẩn bao nhiêu năm rồi.

Chuyện này nói đến cũng thần kỳ, từ khi trói định với hệ thống , Quý Ỷ Nguy tựa như hoàn toàn hồi tâm đổi tính, không còn ham thích chế tạo phiền toái và hỗn loạn, mà chuyển sang thu thập tích điểm, giúp hệ thống đạt chỉ tiêu chủ hệ thống quy định, hơn nữa còn… mua sổ tay viết kế hoạch quy hoạch phát triển năm dành cho quả cầu meo meo, nhọc lòng y chang mẹ già chăm con trai cưng.

Được an ổn trong thời gian quá lâu, rất nhiều ký chủ đã quên mất Quý Ỷ Nguy điên cuồng đến mức nào.

Với một kẻ được cung kính vinh danh là đại ma vương, Thịnh Tụng Thời vĩnh viễn sẽ không quên.

Không quên Quý Ỷ Nguy đã đạp nát đầu hắn, huyết nhục văng tung tóe, ánh mắt lại thờ ơ nhìn về phía chân trời phương xa.

Quý Ỷ Nguy cô độc, vô cảm, không biết yêu ghét, động cơ hành sự tùy vào hứng thú hoặc không.

Lần đó, Thịnh Tụng Thời và các ký chủ lâu năm khác suýt chút nữa đã chết dưới tay Quý Ỷ Nguy.

Trạng thái tinh thần Quý Ỷ Nguy thật sự không ổn định, có hệ thống thì có những năm tháng bình yên, chứ một khi hệ thống nghỉ phép, rất có thể sẽ…

Bắt đầu tìm trò vui.

Tựa như quay về trước kia.

Trong căn nhà hai tầng khu hải cảng, màn hình hệ thống đang chậm rãi đếm ngược về không, đây là đồng hồ bấm giờ thời gian nồi thịt hầm chín.

Cậu quơ quơ đầu, màn hình đếm ngược tạm thời biến mất, lộ ra hai con mắt dựng đứng, cậu bay tới cửa bếp, kêu Quý Ỷ Nguy chuẩn bị ăn cơm.

“Quý Ỷ Nguy, anh tắm xong chưa? Dọn bàn chưa?”

Cậu gọi hai lần mới nghe anh ậm ừ trả lời, biết ngay là Quý Ỷ Nguy lại làm chuyện xấu, vì thế ló đầu ra khỏi phòng bếp ngó thử.

Chỉ thấy Quý Ỷ Nguy tắm rửa xong rồi, đứng ở cửa phòng tắm xắn ống tay áo sơ mi, nhưng xắn tới xắn lui nếp ống tay áo đều không được như ý, cao thấp mất thẩm mĩ.

Đôi mắt đen hơi nhăn nhó.

“Tam Tam…” Anh đáng thương hề hề, “Xắn không đẹp.”

Hệ thống liếc mắt một cái liền biết chứng ám ảnh cưỡng chế lại tái phát, cậu lắc lư bay tới, duỗi đuôi dài.

Phần cuối cái đuôi máy móc rạn nứt, biến thành móng vuốt nhỏ, gấp ba lần đã xắn xong tay áo cho Quý Ỷ Nguy.

“Nè, thế này không phải được rồi? Anh suốt ngày làm nũng!”

Tuy rằng nói như vậy, xắn ống tay áo hoàn hảo vẫn làm hệ thống rất đắc ý, nếu không phải vỏ ngoài quả cầu kim loại là cố định, chắc bây giờ cậu đã hất cằm vênh mặt khoe khoang.

“Tam Tam lợi hại quá à.”

Quý Ỷ Nguy không hề bủn xỉn lời ca ngợi Tam Tam, hắn dọn dẹp bàn ăn, vào phòng bếp bưng đồ ăn ra, hai người vui vẻ dùng cơm.

Hệ thống vào thương thành của chủ hệ thống.

Thương thành này khác với cái bọn họ dùng để nhập hàng, là loại dành cho ký chủ, chuyên bán đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, chỉ có thể sử dụng khi ở không gian chủ hệ thống.

Mọi khi cậu luôn giúp Quý Ỷ Nguy mua đồ dùng, đôi khi anh cũng sẽ tự mua cho mình vài món, ví dụ như gói bổ sung vị thịt kho tàu.

Thương thành = Cửa hàng mua bán vật phẩm, sàn giao dịch hàng hóa ( vd: Lazada, Shopee…).

Ở đây mỗi thương thành là app khác nhau.

Gói năng lượng bổ sung có hình dạng giống thạch trái cây đóng gói, nhưng không nhiều vị như thạch trái cây.

Đám cầu máy meo meo trong không gian vô hạn đều cần nạp điện, lâu lâu ăn gói bổ sung để bôi trơn linh kiện, tâm tình sung sướng như nhân loại ăn đồ ăn vặt vậy.

Hệ thống đang muốn chốt đơn, đột nhiên bị một bàn tay thon dài chắn mất giao diện thương thành.

Quý Ỷ Nguy tay bưng bát cơm, nói với hệ thống bốn chữ.

“Tôi mời em ăn.”

Hệ thống nở hoa trong lòng.

“Thật hả?!”

“Đương nhiên, tôi chưa bao giờ lừa em.” Quý Ỷ Nguy cười nói.

Chưa đến nửa phút sau, hệ thống nhận được một túi bổ sung từ trên trời rơi xuống.

Quả cầu đen hạnh phúc ôm lấy túi bổ sung, cái đuôi cũng hăng hái vẫy vẫy, “Hút hút hút” uống năng lượng.

Quý Ỷ Nguy trước sau mỉm cười nhìn cậu, cái tai mèo ăn một miếng động đậy một cái, ngắm đến mức quên ăn cơm trên tay.

Quý Ỷ Nguy liếc giao diện thương thành chủ hệ thống đang mở: Gói bổ sung (hương vị mới: thịt kho tàu) mặt hàng cao cấp dán nhãn “hết hàng”, mà trong túi đồ không gian cá nhân của ký chủ Quý Ỷ Nguy, gói bổ sung đủ các loại hương vị đã sớm chồng chất như núi.

Tam Tam thích, mua hết cho Tam Tam.

Hệ thống không biết hành vi phá của quét sạch kệ hàng vô tội vạ Quý Ỷ Nguy, vẫn đang vui vẻ hút gói bổ sung, vội vàng giục Quý Ỷ Nguy mau ăn cơm.

Cơm nước xong, Quý Ỷ Nguy rửa chén lau bàn tưới hoa, còn cậu lắc lư trên sô pha chọn phim điện ảnh tối nay coi, cái đuôi vòng nhiều vòng thành ghế lò xo, bản thân hưởng thụ ngồi ở phía trên.

Cảm giác đại khái như nhân loại rung đùi bắt chéo chân ấy.

Hệ thống dũng cảm chọn một bộ phim chủ đề ma quỷ, rồi chui trốn trong hộp bắp rang bơ run bần bật từ đầu đến cuối phim.

“Tam Tam, em ở trong đó khuấy bắp rang à?” Quý Ỷ Nguy buồn cười, nhìn hộp bắp rang trên đùi anh run rẩy.

Hệ thống đã sợ tới mức meo meo gọi bậy.

“Nhân vật chính đều chết hết mất! Quỷ đáng sợ quá!”

Quý Ỷ Nguy nhướng mày, thế này kêu đáng sợ? Anh nhìn lệ quỷ đột nhiên xuất hiện trên màn hình, đặc biệt là phần cổ mảnh mai, trong nháy mắt đã nghĩ tới không dưới mười phương pháp vặn gãy cổ, hoặc là, nếu anh là quỷ…

Lệ quỷ: “???”

Này anh giai, anh có thấy đối tượng mà anh muốn giết không phù hợp tí nào không hả?

Hệ thống đánh liều ló đầu ra một xíu, vừa lúc gặp gỡ cái mặt quỷ dí sát màn hình, lập tức “méo” một tiếng chui tọt về hộp bắp rang phát run.

Cậu đợi vài giây, cảm thấy hộp bắp không có nắp rất thiếu cảm giác an toàn, bèn dùng đuôi kéo tay Quý Ỷ Nguy, bắt anh che kín đầu mình.

“Quý Ỷ Nguy!” Cậu bị dọa đến nỗi khóc nức nở, “Anh phải bảo vệ tôi nha!”

Đồng tử Quý Ỷ Nguy lập tức co hẹp, lòng bắn pháo hoa đùng đoàng.

Hệ thống tai mèo qua khe hở ngón tay anh run rẩy chui ra, rồi vội rụt về, thút thít hỏi.

“Quý Ỷ Nguy, quỷ đi chưa? Còn quỷ ở đó không?”

Quý Ỷ Nguy trầm ngâm, anh sẽ không lừa Tam Tam, nhưng cứ im lặng như vậy chẳng khác nào đang chần chừ.

Chỉ cần anh còn im lặng, hệ thống sẽ không dám ngoi đầu lên, sợ mình lại bị dọa đến mức gào thét.

Chờ đến khi xem xong phim điện ảnh, đã là đêm khuya.

Hệ thống khôi phục một chút bình tĩnh, dọn dẹp trong ngoài căn nhà một lần nữa, sắp xếp đồ dùng sinh hoạt về vị trí cũ, lúc này mới lưu luyến nói.

“Từ ngày mai tôi bắt đầu nghỉ phép ba ngày.

Quý Ỷ Nguy, anh nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt nhé.”

Ý cười trên mặt Quý Ỷ Nguy vụt tắt, khóe miệng xụ xuống, rầu rĩ “ừ” một tiếng.

“Tôi sẽ ăn mì gói, không đói chết được.”

Hệ thống : “…”

Má ơi đây là câu trả lời cậu sợ phải nghe nhất đất! Lo lắng nhân đôi!

Hệ thống do dự một chút, kiểm tra thời gian, quyết định chờ thêm tí nữa mới đi.

Quý Ỷ Nguy ngẩn ra, vui vẻ hơn một chút.

“Tam Tam, em làm đồ ăn dự trữ cho tôi được không?”

“Được chứ!”

Hệ thống lấy cái đuôi câu lấy tay Quý Ỷ Nguy, kéo anh tới phòng bếp giúp một tay.

Cậu lên kế hoạch làm thật nhiều bánh màn thầu to, giữa miếng bánh đục lỗ xâu thành dây, tròng lên cổ Quý Ỷ Nguy, khi nào đói bụng liền cúi đầu gặm gặm, thế là anh khỏi bị đói chết.

Trong nhà thoang thoảng mùi thơm đồ ăn, thời gian trôi đến giờ, hệ thống bay tới cửa, vẫy đuôi tạm biệt Quý Ỷ Nguy.

“Tôi đi đây.”

Quý Ỷ Nguy nhìn qua khá ổn, cười đáp.

“Ừm.”

Anh nhìn theo quả cầu meo meo xuyên qua hàng rào tre chậm rãi bay xa, bất giác bước lên một bước nhỏ, như thể tâm hồn cũng theo cậu dần bay đi.

Đèn ngoài hiên vẫn sáng như cũ, Quý Ỷ Nguy lại cảm thấy, những tia sáng ấy đang dần dần, dần dần biến mất như cậu.

Bóng tối bao phủ khắp nơi.

Bực bội, lo âu, mất hứng, nhàm chán… Những cảm xúc quen thuộc bắt đầu gặm nhấm tâm trí anh.

Ngón tay Quý Ỷ Nguy giật giật, thời điểm này, đi tìm trò vui đi chế tạo chút hỗn loạn, đều là phương pháp giết thời gian không tồi.

Đột nhiên, quả cầu máy tăng tốc bay ngược về phía anh, lúc ngang qua vành đai xanh thì tiện đuôi bứt vài cọng cây cỏ, sau đó phanh gấp trước mặt Quý Ỷ Nguy.

Quả cầu tròn vo dường như hơi ngại ngùng, nhích đến gần chạm vào trán anh một chút liền lùi về, hai con mắt điện tử cong cong.

“Anh ngoan ngoãn ở nhà ăn bánh nhé.”

“Ăn xong bánh là tôi đã về rồi.”

Bánh do cậu tính toán sức ăn của Quý Ỷ Nguy, năm cái bánh siêu to khổng lồ đủ để anh ăn ba ngày!

Nói xong, cậu càng thêm thẹn thùng, dùng cái đuôi che khuất mặt, “Vèo” bay đi mất, vừa bay vừa bứt lá cây, hồn nhiên không biết rằng mình vừa thả thính người ta.

Đã vài phút trôi qua, Quý Ỷ Nguy vẫn còn đứng ở cửa, ngơ ngẩn giơ tay sờ phần trán bị đụng vào, bỗng thả lỏng cơ mặt.

“Ừm, tôi sẽ ngoan ngoãn.”

Quý Ỷ Nguy vào trong nhà, ngồi xuống trước bàn ăn.

Năm cái bánh cái nào cái nấy to vật vã, mềm xốp đặc ruột, tỏa hương thơm bốn phía, được đặt trên mặt bàn thủy tinh.

Anh ngoan ngoãn cầm lấy một chiếc bánh, ngoan ngoãn đưa đến bên miệng, ngoan ngoãn cắn một miếng.

Ngon.

Ăn nhanh lên.

Ăn hết bánh, Tam Tam sẽ trở lại ngay..

Truyện Chữ Hay