Edit: TranGemy
Bây giờ chỉ có thể hỏi đường thôi, chúng tôi đi theo xe trâu từ từ đi đến thôn của các người dân địa phương, dân bản xứ đương nhiên sẽ không biết nói tiếng Anh, hoa chân múa tay cả nửa ngày, mới có một ông lão chỉ chỉ vào một ngọn núi phía xa.
Cũng may không khí trong núi khá mát mẻ, mà dáng vẻ Úc An Thừa vẫn còn bừng bừng tinh thần, đã đến nước này rồi, tôi cũng không muốn khuyên anh bỏ cuộc nữa, đành đi theo anh tới ngọn núi kia.
Đi một hồi lâu nhưng cũng không thấy có dấu vết con người sinh sống, hơi nước thì càng ngày càng đậm đặc, tôi chỉ sợ rất nhanh sẽ có một trận mưa lớn, vốn đang muốn khuyên Úc An Thừa quay trở lại, thì mơ hồ thấy phía trước hình như có một ngôi nhà.
Tôi vỗ vỗ vào bả vai Úc An Thừa để anh dừng lại, hơi nước ở đây quá nồng, đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ cửa chính của ngôi nhà, màn cửa là một tấm vải lanh đầy màu sắc, phía dưới còn treo vài vật nhỏ sáng sáng.
Tôi lại gần nhìn kỹ, hẳn là vài thứ đồ trang trí cũ bằng bạc, sáng bóng nhưng cũng đã in dấu hằn của thời gian, có điều dù cũ kỹ nhưng vẫn rất đẹp đẽ ấm áp lòng người.
Tôi không nhúc nhích, vội vàng vàng ngoắc ngoắc tay gọi Úc An Thừa đang đậu xe tới đây.
Anh cũng hít một hơi, ánh mắt như bị đóng băng vì thu hút.
Chúng tôi không hẹn mà gặp cùng duỗi tay về phía một đôi nhẫn bằng bạc cũ kỹ, bên trên khắc những hoa văn lạ mắt, mang lại vẻ đẹp huyền bí mà mỹ lệ.
Tôi gọi một tiếng, lát sau một bà lão gầy gầy lưng còng có mái tóc trắng xóa đi ra, chúng tôi vội vàng hoa chân múa tay với bà muốn hỏi giá chiếc nhẫn kia.
Nhưng cho dù chúng tôi có tỏ ra cầu khẩn tha thiết thế nào, bà cũng chỉ lắc đầu, rất nhiều lần rồi tôi mới hiểu, đây là đồ đạc nhà bà, chứ không phải để bán.
Tôi chán nản kéo kéo Úc An Thừa: “Thôi vậy, đây là đồ nhà người ta, không có bán.”
Úc An Thừa cũng có vẻ thất vọng, lôi kéo tay tôi rồi ra dấu tay hỏi: “Thật sự thích không?”
Tôi nhếch miệng cười khổ: “Không phải của mình, dù sao cũng không phải của mình, dù thích hay không đi nữa cũng có ích gì đâu.”
Tay tôi đột nhiên bị siết chặt, còn chưa kịp phản ứng ra sao, Úc An Thừa đang đứng bỗng dưng quỳ một chân sau xuống trước mặt tôi, anh hôn lên mu bàn tay tôi một cái, rồi xoay đầu nhìn bà lão kia, lại chỉ chỉ vào chiếc nhẫn, rồi chỉ vào tôi, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu và hi vọng.
Bà lão rõ ràng là sững sờ một lát, sau đó rất nhanh hiểu ra, ánh mắt bà hiện lên nét cười, rồi tháo cặp nhẫn khỏi màn cửa, rất trân trọng đặt nó vào trong tay Úc An Thừa.
Úc An Thừa làm theo phong tục người bản xứ, chắp tay trước ngực, rồi thành kính quỳ lạy trước mặt bà cụ để ngỏ ý cảm ơn, sau đó, mới nhẹ nhàng đeo một chiếc nhẫn nhỏ hơn dành cho nữ vào ngón áp út của tôi.
Chất liệu bạc lạnh lẽo trượt qua các đốt ngón tay, bao trọn lấy ngón tay tôi, lại như dịu dàng mà ấm áp bao quanh con tim tôi vậy.
Có hơi lớn, tôi sợ bị rơi ra nên cong cong ngón tay lại để bảo vệ nó.
Úc An Thừa đưa cho tôi chiếc nhẫn còn lại, ánh mắt anh mang theo sự khẩn thiết và trông đợi, cuối cùng cũng làm một chút băn khoăn còn lại trong lòng tôi hoàn toàn tan rã.
Tôi đỡ lấy anh, cúi đầu, chăm chú lồng chiếc nhẫn kia vào ngón tay anh.
Tôi đã hoàn toàn không còn nhớ khoảnh khắc khi chúng tôi trao nhẫn cho nhau trong hôn lễ nữa, bởi vì khi đó không chút để tâm, cho nên căn bản không biết như thế nào là quý trọng.
Mà hôm nay, giờ khắc này, tôi mới chính thức trở thành vợ anh.
Cầm tay nhau, ở bên nhau đến bạc đầu, ốm đau sướng khổ có nhau, quý trọng lẫn nhau.
Dù thế nào bà lão cũng không chịu nhận tiền của chúng tôi, hơn nữa còn mỉm cười đưa chúng tôi đến tận cửa, tôi ngồi ở phía sau không ngừng đưa tay vẫy về phía bà, chỉ chớp mắt sau, bà lão và ngôi nhà của bà, nhanh chóng biến mất trong mảng hơi nước dày đặc trên núi.
Mà cơn mưa lại nói tới là tới, xung quanh cũng chẳng có chỗ trú mưa, tôi cởi áo khoác trên người ra rồi choàng lên đầu Úc An Thừa, thật may mắn lại thấy phía trước có một thôn làng nhỏ thanh tịnh, chúng tôi nhanh chóng tìm một ngôi nhà gỗ không có người ở ven đường vào trú tạm.
Ngôi nhà chắc chắn và sạch sẽ, bên trong có để một số chai lọ cũ, nhà không bị dột nhưng ánh sáng cũng không chiếu được vào bao nhiêu.
Vừa đúng lúc có thể nghỉ ngơi một chút, tôi và Úc An Thừa bèn ngồi dưới đất dùng thủ ngữ nói chuyện phiếm.
“Anh thật đáng ngạc nhiên đấy, biết uống rượu, biết bơi, còn biết chơi mô tô nữa.”
“Mô tô là bị người ta ép học cùng.” Anh cũng không kiêng dè nói: “Còn không phải vì con nhóc kia sao! Chỉ có cô ấy, mới dám chơi với tôi mấy thứ này.”
Tôi hiểu anh đang nói tới Huệ Điềm Nhi, lại nhớ lần trước ở vườn trà, cũng chính là Huệ Điềm Nhi nhất định muốn ngồi thuyền đi chơi.
Úc An Thừa bởi vì vấn đề sức khỏe, nhất định từ nhỏ đã phải chịu nhiều gò bó, nhưng trong lòng anh, lại vẫn muốn hưởng thụ những thú vui như những người bình thường khác. Chỉ có Huệ Điềm Nhi là dám cùng anh làm những việc kích thích đối với anh mà nói là rất nguy hiểm.
Nói vậy xem ra, Huệ Điềm Nhi không chỉ là người đã cứu mạng anh, hơn nữa, cũng là người hiểu anh nhất.
Trong lòng tôi không tự chủ được mà dâng lên một hồi ghen tuông, tôi siết chặt ngón áp út của anh, liều mạng phát tiết sự tức giận lên cái nhẫn trên tay anh.
Anh bị đau, vẻ mặt nhăn nhó nhìn tôi hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi làm bộ cường điệu nói: “Đang tính làm sao để giữ anh chặt một chút? Chặt một chút, chặt một chút nữa!”
Anh chỉ hơi sửng sốt rồi cười xòa, đầu mày cuối mắt chỉ còn lại hình ảnh chiếc nhẫn đẹp đẽ sáng bóng.
Anh nắm lại tay tôi, giơ lên giữa không trung cùng với tay anh.
Những vệt sáng bên ngoài le lói hắt qua cửa sổ, chiếu lên những hoa văn được chạm khắc uyển chuyển trên hai chiếc nhẫn.
Anh hài lòng ra dấu tay: “Rốt cuộc, cũng tìm thấy thứ thích hợp nhất.”
Tôi nhớ tới cái nhẫn cưới trước kia, chợt cảm thấy có chút oán giận: “Thì ra là chiếc nhẫn, tại sao anh lại bỏ xuống?”
“Không phải anh chọn.” Anh cau mày lắc đầu: “Thẩm mỹ của lão Đông quá kém.”
Vậy cũng đúng, cái thế giới này, có thể cùng lúc thực sự yêu thích một điều gì đó giống nhau thật sự quá khó, cho nên, mới càng cảm thấy trân quý.
Tôi nắm lại tay anh, tỉ mỉ quan sát cái nhẫn thêm lần nữa.
Trên tay bỗng truyền đến cảm giác không đúng, tôi nhìn lại một cái rồi kêu lên: “Ai nha!”
Có thể là do đã quá xa xưa, trên mặt chiếc nhẫn của anh có một đoạn nhỏ hoa văn bị gãy rời, trên đường cong của chiếc nhẫn lộ ra một lỗ hổng.
Tôi chỉ cho anh thấy, điệu bộ tiếc nuối: “Bị đứt rồi, tiếc quá không được hoàn hảo!”
Anh chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, lại nắm tay tôi lắc lắc một cái: “Không trọn vẹn thì làm sao? Chỉ cần anh thích, thì đều cảm thấy xinh đẹp.”
Trong ánh sáng mờ mờ, tôi nhìn thấy trong mắt anh là yên bình và tĩnh lặng, như thể ánh sáng chiếu đến từ phía chân trời xa xôi vậy.
Tôi có cảm giác như thể một loài côn trùng nhỏ ngủ đông trong bóng tối của bùn đất, rốt cuộc cũng có thể lộ lên mặt đất, gột rửa, đắm mình trong ánh sáng trong lành và tinh khiết dưới bầu trời ấm áp.
Đột nhiên một tiếng sấm nặng nề làm rung chuyển mặt đất, như thể phát nổ ngay bên cạnh chúng tôi vậy.
Tôi bị giật mình vội ôm lấy anh, mái tóc ướt nước theo gương mặt trượt xuống cổ, áo khoác cũng ướt, trên người chỉ còn lại một cái áo sơ mi, tôi run rẩy co lại trong lồng ngực anh.
Anh dùng tay xoa tóc tôi, giúp tôi vắt khô nước trên tóc, lại nâng mặt tôi lên, lau đi những giọt nước mắt trên đó.
Cả người tôi ướt nẹp, anh nhìn tôi làm dấu tay hỏi: “Lạnh không?”
Tôi lắc đầu, nhưng lại không thế khống chế được cơ thể đang run rẩy lên từng hồi.
Anh nghiêng người tới gần tôi hơn: “Chúng ta, cùng nhau sưởi ấm.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng ra sao, nhiệt độ từ môi và lưỡi anh đã lưu loát dò tới môi tôi.
Vừa tiếp xúc, nhiệt độ trong cơ thể như bừng tỉnh, tôi nhanh chóng dùng đầu lưỡi mình đáp lại anh.
Môi anh trượt xuống lướt tới cổ tôi, tay từ thắt lưng lần theo vạt áo, nhẹ nhàng giải phóng vật cản ở ngực tôi.
Theo bản năng, cổ họng tôi phát ra tiếng nói đục ngầu: “Không......"
Nhưng hơi nóng của anh đã áp tới trên ngực tôi, mân mê trên từng vết sẹo, đầy trân quý, yêu thương, môi anh nhẹ nhàng thổi khí nóng lên đó rồi lại dịu dàng mơn man.
Như thể đó không phải những vết sẹo xấu xí, mà là những đóa hoa xinh đẹp nở rộ trước ngực tôi.
Tôi cắn răng gắt gao nghiêng đầu sang một bên, một giọt nước từ khóe mắt trượt xuống.
Anh lau đi giọt nước mắt của tôi, vùi trong ngực tôi, mỉm cười ra dấu tay với tôi: “Sẽ không đau đớn nữa.”
Trong tiếng sấm càng ngày càng vang lên nhiều hơn, tôi ở dưới thân thể anh như hóa thành đống bùn nhão, mà anh là suối nguồn của thiên đường, linh hồn của tôi được tắm trong dòng nước tinh khiết của anh, được hoàn toàn rửa sạch biến thành vô số những hạt cát bụi. Sau đó, mỗi một phân tử cùng dung hợp chặt chẽ tại cùng một chỗ với anh, khi thì anh nhu hòa mà khao khát luận động, khi thì chuyển thành trằn trọc vuốt ve, trong anh có tôi, trong tôi có anh.
Tiếng sấm sớm đã nhanh chóng giảm đi, không gian xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại anh và tôi vẫn còn không ngừng thở dốc. Anh khẽ ho mấy tiếng, tôi vội vàng giúp anh mặc lại quần áo.
Đột nhiên “Loảng xoảng” mấy tiếng, một chồng những chai lọ trong góc bị rớt xuống, tôi sợ đến hết hồn.
Úc An Thừa cũng nhìn thấy, ngạc nhiên ra dấu tay: “Chúng ta có nhiệt lượng lớn như vậy sao?”
:Đoạn này An Thừa ý hỏi hai người này abcxyz đến mức làm đổ được đồ sao, hí hí......
Tôi xấu hổ ôm chặt lấy anh: “Dù sao nhiệt lượng như vậy là đủ rồi!”
Trong những chai kia có chất lỏng chảy ra, trong nháy mắt mùi thơm tinh khiết lan tràn khắp căn nhà gỗ.
Tôi và Úc An Thừa cùng vui mừng ngạc nhiên nhìn đối phương: Là rượu nếp!
Không ngờ đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào.
Anh nhặt lên một cái chai không bị vỡ trên mặt đất, cẩn thận nếm thử hai ngụm, rồi ra dấu ngón tay cái với tôi.
Tôi cũng đi lên nhấp một ngụm nhỏ, tôi không hiểu về rượu, chỉ cảm thấy hương vị thơm ngọt giống như đã từng thấy ở rượu của Úc thị.
“Ngon như vậy, chúng ta tìm người đến mua chứ?” Tôi hỏi anh.
Anh lắc lắc đầu một cái, móc ra mấy tờ tiền mặt rồi dùng một mảnh ngói chặn lại, coi như tiền mua vò rượu này.
“Mùi vị ngon như vậy, không mang về một chút nếm thử tiếp sao?” Tôi cảm thấy tiếc rẻ thay anh.
Anh cười cười, chỉ vào đầu mình: “Ở đây.”
Hai tay tôi bưng lấy mặt anh, dùng sức hôn chụt một một cái: “Thật là đứa trẻ thiên tài!”
Khi chúng tôi đi ra khỏi nhà gỗ thì trời đã hoàn toàn sáng trong, nếu như không phải ánh sáng mặt trời chiếu lên những vũng nước hắt lên ánh sáng rực rỡ, tôi còn tưởng rằng hoàn toàn không có trận mưa vừa rồi nữa chứ.
Còn những tiếng sấm kinh hoàng có thể khiến tôi hằng đêm giật mình tỉnh giấc, cũng như thể chưa bao giờ làm phiền tới tôi vậy.
Cảnh tượng trước mắt đã trở nên rất rõ ràng, nơi này có một bên là vùng thung lũng, một bên là mấy gian nhà gỗ kia, đoán chừng đều là nơi trữ rượu của người dân trong làng, còn nhà dân vẫn còn thấp thoáng ở trong rừng cây phía xa.
Chúng tôi không đi vào trong nữa, thung lũng bên kia đã là một mảnh hoàng hôn, áng mây đỏ rực như có lửa cháy, có một cánh chim tôi không biết tên vừa xẹt qua, tiếng kêu từ từ vang vọng trong thung lũng.
Tôi lôi kéo Úc An Thừa, kêu lên một tiếng thật to về phía thung lũng: “An thừa ——"
Vách núi bên kia đáp lại tôi bằng một vòng tròn những tiếng âm vang rải rác: “An thừa ——. An thừa ——. An thừa ——........"
Tôi lại dùng sức hét lên: "Em yêu anh ——"
Vô số tiếng vọng “Em yêu anh ——" dội lại những gợn sóng đẩy lên nhau, như những con sóng tấp nập vỗ vào bờ biển.
Người tôi yêu đang lặng lẽ mỉm cười nhìn bầu trời trong thung lũng, anh không nghe thấy lời của tôi.
Hét đủ rồi, tôi xoay người đối mặt với anh, trịnh trọng đưa tay ra làm thủ thể: “Em yêu anh.”
Anh gật đầu: “Anh nghe thấy rồi.”
Tôi biết, cả trời đất đã nghe thấy rồi, trái tim anh ở gần tôi như vậy, sao có thể không nghe thấy chứ?
Lúc xuống núi là tôi lái xe, chúng tôi đi theo đường cũ trở về, hơn nữa chúng tôi cũng bàn bạc với nhau, sau khi tìm thấy ngôi nhà của bà cụ đã cho chúng tôi đôi nhẫn bạc, thì sẽ len lén để tiền ở trước cửa.
Con đường xuống núi cũng vậy, dày đặc sương mù giống như khi lên núi, làm cảnh vật nhìn cũng không rõ lắm, tôi cố ý giảm tốc độ đi chậm lại, nhưng không thể nào tìm ra được ngôi nhà kia.
Quả thật có nhìn thấy vài ngôi nhà cũng treo màn cửa là những tấm vải lanh màu sắc, nhưng lại không có những trang sức bằng bạc xinh đẹp như lúc trước chúng tôi thấy.
Đi đến tận chân núi cũng không thấy.
Úc An Thừa khẳng định đường chúng tôi đi lên và đi về là giống nhau, bởi vì không nghe được, nên anh đặc biệt giỏi dùng mắt quan sát, dọc đường đi anh cũng nhớ kỹ các ký hiệu cảnh vật trên đường, duy chỉ có ngôi nhà kia, thực sự không nhìn thấy lần thứ hai.
Nhưng hai chiếc nhẫn kia, vẫn đang lồng trên ngón tay chúng tôi một cách không thể chân thực hơn được.
Tôi đưa chiếc nhẫn về phía ánh sáng mặt trời cuối cùng mà suy nghĩ, ánh sáng quấn quít trên vô số những hoa văn sáng bóng mê ly, giống như là ảo ảnh.
Có lẽ, mọi chuyện đều là ý trời.