Chi đứng dậy nấu cơm, tay cứ chạm vào bụng, nước mắt lăn dài trên má, cô cũng không hiểu cảm xúc lúc này của mình nữa.
Bao năm, cô ngóng trông con để thấy niềm hạnh phúc trong mắt Tuấn mà chỉ là vô vọng.
Vậy mà, thật trớ trêu, khi họ đã đường ai nấy đi thì cô lại có con.
Điều Chi lo sợ, thấp thỏm là đứa bé có lẽ sẽ không phải con của Tuấn.
Từ lúc biết anh qua lại với Huệ, gần như cô lảng tránh anh.
Sau khi đã kí đơn thì họ chỉ yêu nhau một lần.
Ba năm, ngày nào cũng chăm chỉ mà không đậu thì làm sao lần duy nhất ấy lại có kết quả được.
Cô sợ đứa bé là con của Tùng, dù say rượu không biết gì nhưng Tùng đã xác nhận chuyện ấy có xảy ra.
Sau đêm ấy, cô hoảng loạn nên chẳng nghĩ đến việc ngăn ngừa hậu quả nữa.
Một phụ nữ khó có con như cô thì có bao giờ biết đến biện pháp tránh thai.
Yêu Tùng hai năm nhưng chưa bao giờ họ vượt quá giới hạn nên cô cũng mù tịt luôn.
Ngồi ăn cơm, miệng cứ đắng ngắt, nuốt không trôi vì tâm trạng rối bời.
Bụng dạ cồn cào, Chi lại vào nôn sạch những gì vừa ăn.
Nghĩ đến đứa bé, cô lại tiếp tục ngồi ăn, dù có nôn ra thì cô cũng sẽ ăn tiếp.
Dù chưa biết đứa bé là con ai nhưng cô vẫn muốn có con, đứa trẻ là của cô – một mình cô mà thôi.
Sáng hôm sau, Chi xin đi làm muộn để đi khám.
Cô vào bệnh viện Vinmec, đăng kí khám thai.
Nằm siêu âm, nghe bác sĩ tư vấn, chỉ đứa bé mới hình thành như hạt đậu, nước mắt hạnh phúc của Chi lăn dài trên má.
Con của cô đã được gần tám tuần rồi.
Vì lần đầu mang thai nên cô chăm chú lắng nghe, ghi lại lời căn dặn cũng như tư vấn của bác sĩ.
Ra về, cô ghé vào tiệm bán đồ ăn bà bầu mua bánh và sữa.
Cô muốn ăn đủ chất theo tư vấn của bác sĩ để đứa trẻ khỏe mạnh.
Vừa ra khỏi cửa hàng, Chi gặp Tuấn đi ra từ một quán café.
Đứng bên kia đường, anh nhìn thấy cô liền vẫy tay ý bảo cô đợi.
Chi gật đầu nhưng lại vội vàng cất đồ mới mua lên xe, cô không muốn Tuấn biết mình đang mang thai.
- Em mua gì ở đây vậy?
Tuấn vừa sang, nhìn vào bên trong cửa hàng, ánh mắt nghi ngờ, liếc xuống bụng Chi.
Chi bình thản mỉm cười, ánh mắt vờ như lạ lẫm:
- À, em mua hộ thôi.
Anh đi đâu giờ này?
Nhìn thấy điệu bộ bình thản của Chi, Tuấn gạt ngay nghi ngờ vốn có.
Anh thấy mình thật vô lí khi nghĩ Chi mang thai.
Làm sao cô ấy có thai được khi anh...Nghe thấy tiếng Chi gọi lần thứ hai rồi, anh mới giật mình.
- Sáng nay anh có hẹn với đối tác thôi.
Nếu em không bận thì ngồi nói chuyện một lúc được không?
Chi mỉm cười, lắc đầu từ chối:
- Đến giờ em phải về làm việc rồi, gặp lại anh sau nhé!
Quay lưng đi, Chi chợt nhớ ra điều gì, bèn quay lại:
- Dạo này sức khỏe anh không tốt hay sao mà nhìn anh xanh xao vậy? Cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé!
- Cảm ơn em.
Chi bước về phía xe mình, nhìn qua gương vẫn thấy anh đứng đó nhìn theo, trong lòng cô không khỏi khó chịu, phiền não.
Sau khi sinh, nếu đứa bé là con Tuấn thì cô sẽ mang con về cho anh gặp mặt, dù biết có thể khi ấy, anh đã cưới Huệ rồi.
Càng lúc Chi nghén càng nặng, cô bỏ hẳn việc ăn dưới căng tin công ty mà tự mang đồ đi ăn vào bữa trưa.
Cô giấu thư kí pha sữa trong phòng, có bầu nên cơ thể thay đổi nhiều.
Trước kia, Chi không bao giờ ăn vặt nhưng bây giờ, miệng cô không ngừng ăn.
Cứ vừa làm việc vừa ăn bánh hoặc hoa quả.
Cô còn ép nước hoa quả mang đi uống.
Mới được ba tháng mà Chi béo lên trông thấy.
Cô thay toàn bộ quần áo cũ sang mặc đồ rộng hơn, những chiếc váy ôm body được xếp gọn vào một chỗ, toàn bộ tủ quần áo được thay bằng váy suông.
Thư kí Hà có thắc mắc nhưng cô chỉ nói trời nóng nên mặc như vậy cho mát.
Cũng thật may, bụng của Chi cũng khá gọn, chỉ hơi nhô lên một xíu, so với những người béo thì không hề to hơn.
Gần đây, Tùng thấy Chi thay đổi phong cách thì khá lạ lẫm.
Dáng Chi đẹp nên cô hay mặc những bộ đồ tôn dáng vóc của mình nhưng bây giờ, anh lại thấy cô chuyển sang phong cách giấu body.
Anh có hỏi thư kí Hà nhưng con bé cũng chỉ trả lời qua loa, bản thân con bé chỉ thấy Chi thay đổi ăn mặc còn không thấy điều gì khác lạ.
Tùng để ý Chi hơn, cô không xuất hiện ở nơi đông người, làm việc không uống café mà chỉ uống nước lọc.
Có lúc trong cuộc họp, anh thấy cô khẽ nhăn mặt mỏi lưng, một tay xoa lưng còn tay kia ôm bụng.
Nhìn Chi béo hơn, mặt tròn hơn, da dẻ cứ trắng hồng.
Trước kia yêu Chi, cô để ý vóc dáng lắm, thường xuyên chỉ ăn đủ chất cho sức khỏe mà không ăn cho béo nhưng bây giờ thì cô đang béo lên nhiều.
Tùng xuống phòng Chi nhưng không cho thư kí báo.
Anh gõ cửa phòng nhưng phải mất một lúc rất lâu thì Chi mới mở cửa.
Nhìn thấy anh, cô khá lúng túng, liếc mắt nhìn vào phòng, đập vào mắt anh là hộp sữa có hình bà bầu trên bàn.
Có lẽ Chi đang pha sữa dở, không muốn làm cô khó xử nên anh mỉm cười:
- Anh xuống báo em cuối tuần này đi công tác nhé! Chúng ta vào Thành phố Hồ Chí Minh tuyển nhân sự cho cơ sở sắp mở.
- Dạ vâng ạ..