Chi ngồi ngắm nhìn con say ngủ, Tùng không nhạy bén chứ cả ba mẹ và cô đều thấy Bon giống Tùng, từ ánh mắt đến nụ cười của con.
Nhiều lần ba mẹ gặng hỏi nhưng cô đều tìm cách lảng tránh.
“ Bon à, hãy tha lỗi cho mẹ nhé! Mẹ sẽ yêu con bù cả tình yêu của ba con nữa.”
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Chi, nhìn thấy số điện thoại của Tuấn, lòng cô vui mừng nhưng giọt nước mắt đã trượt xuống hai bên má:
- Anh Tuấn, em nghe đây… anh đang ở đâu?
- Em khỏe không? Chúng ta gặp nhau được chứ?
Chi lau nước mắt, đứng bật dậy, gật đầu lia lịa:
- Vâng, được, anh ở đâu em sẽ đến ngay.
- Hãy đến nơi anh cầu hôn em được chứ?
- Vâng, em đến ngay.
Chi vội vàng gọi điện cho ba mẹ về trông bé Bon giúp.
Cô kiểm tra sữa dự phòng trong tủ lạnh cho con rồi chuẩn bị cho mình thật tươm tất.
Cô lấy chiếc váy ngày xưa Tuấn thích ra mặc.
Thật may gần đây cô đã giảm được cân nên vẫn mặc vừa nó.
Chi hồi hộp đứng bên nhà thờ, ngó nghiêng tìm Tuấn.
Phải rất lâu sau, Tuấn xuất hiện với nụ cười trên môi.
Anh mặc chiếc áo len cao cổ trắng, quần kaki chạm mắt cá màu be, khoác chiếc áo măng tô sáng màu, đó chẳng phải là quần áo cô mua cho anh.
Tuấn lững thững lại gần Chi, ánh mắt anh vui vẻ, ấm áp:
- Chào em, xin lỗi vì đường kẹt xe quá! Em chờ anh lâu không?
Dù anh đã gầy đi, chiếc mũ lưỡi trai che nửa mặt, Chi vẫn thấy anh thật đẹp, nụ cười của anh chứa đựng sự mệt mỏi đang cố làm cô vui.
Nước mắt lăn dài trên má, Chi đứng im nhìn anh, không ngừng khóc như một đứa trẻ, cứ vừa đứng khóc, vừa lau nước mắt ngược xuôi.
Tuấn nhẹ nhàng lại gần, ôm lấy cô vào lòng:
- Tại sao gặp lại anh thì em lại tốn nước mắt vậy hả?
Chi không nói nên lời, vòng tay ôm chặt lấy Tuấn, vẫn khóc nức nở không dừng.
Tuấn vuốt nhẹ mái tóc vợ cũ, hít hà mùi hương quen thuộc, trong lòng anh cũng dấy lên cảm giác khó chịu.
Lau giọt nước mắt lặng lẽ rơi, anh hít thở sâu lấy lại bình tĩnh:
- Em có muốn đi chơi với anh không? Đừng khóc nữa xấu lắm.
Tuấn nhấc khuôn mặt Chi bằng cả hai tay, lau những giọt nước mắt vẫn thi nhau rơi.
Chẳng kiềm lòng, anh cúi xuống đặt lên đôi mắt ướt đẫm kia nụ hôn nhẹ.
- Hôm nay chúng ta trở về với ngày còn yêu nhé! Làm người yêu anh trong ngày hôm nay được không?
Đôi mắt Chi vẫn ướt đẫm, gật gật đầu đồng ý với nụ cười chan nước mắt.
Tuấn nắm tay Chi kéo đi đến những nơi họ từng hẹn hò.
Mặc bác sĩ gọi điện giục anh đến viện, Tuấn tạm quên bệnh tật mà vui vẻ ở bên vợ cũ của mình.
Chi cũng tuyệt nhiên không hỏi về bệnh tình của anh.
Thỉnh thoảng Tuấn lại thấy cô ngồi nhìn mình đến đơ cả người.
- Kem chảy hết nước rồi em, đừng nhìn anh như vậy có được không?
Chi giật mình mỉm cười, nụ cười gượng gạo cố tỏ ra vui vẻ.
- Chúng ta có sở thích ăn kem mùa đông nhỉ? Không hiểu sao, cái cảm giác lạnh buốt từ trong ra ngoài muốn tê cả người đi mà vẫn thích.
Tuấn gật gù, anh chỉ ăn khá ít rồi bỏ lại.
Chi đã nhìn thấy nhưng cũng không dám gợi chuyện.
Cô sợ anh nhắc đến việc bị bệnh sẽ khiến Chi lại không cầm được nước mắt, lại khiến anh đau lòng.
- Anh này, ngày mai chúng ta tới dự án nghỉ dưỡng lần đầu tiên chúng ta cùng làm được không?
- Tại sao em muốn đi vào thời tiết này thế? Anh nhớ là em sợ hơi lạnh lắm mà?
- Có anh đi cùng sẽ không còn lạnh nữa.
Em muốn mượn anh ngày mai được không?
Tuấn mỉm cười, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Chi đưa lên miệng thổi hơi ấm.
Anh khẽ hôn lên bàn tay ấy, bất giác đôi mắt lại đỏ hoe.
- Anh ước gì mình có thể đi cùng em tới tất cả những nơi mà em mong muốn.
Chi cố gắng nở nụ cười tròn trịa:
- Vậy thì anh phải mau khỏe vào nhé!
- Trước kia anh từng nói, số mệnh luôn được an bài cho mỗi người nên dù sống hay chết cũng hãy mỉm cười mà đón nhận….
Khi anh ra đi, em hãy thay anh sống cả phần của anh nữa được không?
Chi lắc đầu, nước mắt lại rơi, ôm chầm lấy anh mà nức nở:
- Không, anh hãy tự sống lấy cuộc đời của mình, làm sao em sống thay anh được chứ?
Ôm chặt Chi vào lòng, Tuấn hôn nhẹ lên mái tóc ấy:
- Ngày mai em sẽ đón anh chứ? Chúng ta đi cùng nhau đến nơi em muốn.
Chi gật đầu mà nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cô cứ ngồi im trong lòng anh, cảm nhận hơi ấm và nhịp thở yếu ớt của người đàn ông ấy.
Chi đã tìm hiểu về căn bệnh này, dù không muốn chấp nhận sự thật nhưng cô phải để anh không lo lắng cho mình nữa.
Gạt nước mắt, Chi rời khỏi anh, đứng lên chìa tay trước mặt, nháy mắt âu yếm:
- Anh có muốn nghe em hát không? Chúng ta đến quán café nhạc sống hay ngồi đi.
Ánh mắt Tuấn thoáng ngạc nhiên, anh mỉm cười vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Chi đứng lên..