Một hồi lâu hoàng hồn, lúc này mới có tinh thần xem mặt con…tên tiểu tử mới đáng yêu làm sao? Nhìn ai cũng biết con ba Minh rồi, giống anh như đúc, cả nhà cười nói vui vẻ, đón bé về nhà trong niềm vui sướng, đợt ấy tập đoàn Bảo Minh cho nhân viên nghỉ việc ngày, mở tiệc lớn đón cháu trai đích tôn…
-”Ba mẹ đặt tên bé là gì?”
Anh quay sang hỏi, có việc như vậy bởi lẽ từ xưa tới nay nhà anh có tục lệ ông bà đặt tên cho đứa cháu trai đầu tiên, ba anh đáp:
-”Bảo Phong…”
-”Lấy tên anh Minh hồi bé hả ba…”. Uyên hỏi.
-”Ừ, nhưng nếu nó giống ba nó quá thì đành đổi thành Bảo Thái cho dễ nuôi…”.
Mẹ anh cạnh khóe, cả nhà lại được dịp đào bới cái quá khứ oanh liệt của đại gia…
…………………….
-”Suỵt, nhỏ thôi…con vừa ngủ…”
-”Ừ, anh biết rồi…”
-”Khách khứa về hết rồi à?”
-”Chưa, nhưng ba và Lân tiếp hộ, anh lên trước”
-”Cũng nhớ tới tôi rồi cơ à…”
Nàng hậm hực.
Anh ôm nàng thật chặt, thơm nhẹ vào cổ:
-”Vẫn giận anh chuyện lúc sáng?”
-”Không thèm”
-”Thật?”
-”Ai mà chả giận…”
Nàng ngồi phắt dậy:
-”Anh hứa mà không giữ lời…”
-”Anh xin lỗi…”. Nghĩ tới việc lúc sáng, anh vẫn không khỏi hoàng hồn, tiến tới, kẹp chặt nàng trong lòng, nàng bị bất ngờ hỏi dồn, anh trầm tư:
- “Sáng nay anh đã tưởng mình không sống nổi…”
-”Sao vậy?”
-”Không có gì?”
-”Nói em nghe đi mà…” Nàng bắt đầu lo lắng: “Anh gặp tai nạn phải không? Có bị thương ở đâu không? Sợ em lo lắng nên không nói à…”
-”Không…anh không sao…”
-”Không đúng, để em xem…em xin lỗi, thực sự em hiểu anh mà, phải có chuyện gì anh mới như thế…em chỉ quen thói nũng nịu nên giận thế thôi…lúc sáng anh làm sao…”
Nghĩ vậy, nàng sợ hãi kiểm tra khắp chốn của anh…đại gia bị khua khoắng không kiềm chế được, như mãnh thú bao trùm người vợ nhỏ bé, lập tức ăn sống nuốt gọn.