Tổng giám chế đứng một bên nhìn hai người, “Sao tôi cảm thấy hai người bọn họ chụp concept này lại thuận lợi thế nhỉ? Không khí rất chuẩn xác!”
Bởi vì đây chính là trạng thái chân thật khi họ ở cạnh nhau. Lâm Mặc đang xem ảnh chụp, không nói gì, chỉ cười cười, mắt liếc nhìn Hạ Tập Thanh đang ngồi ngửa đầu trên ghế, để chuyên viên trang điểm tùy ý sửa lại tạo hình, đường cong cổ thật xinh đẹp, ưu nhã.
Lúc ánh mắt hắn lơ đãng di chuyển, vô tình chạm mắt với Chu Tự Hành.
Chút địch ý trong mắt tên tiểu tử này thật quá rõ ràng.
Lâm Mặc nhún vai với Chu Tự Hành đang đứng phía xa.
“Gần như vậy.”
Lúc này, người phụ trách của tổ ánh sáng đi tới bên cạnh tổng giám chế, “Tổng giám chế Trương, vừa rồi khi bọn tôi kiểm tra điện áp phát hiện ra một ít vấn đề, có khả năng cần xử lý một lát.”
Tổng giám chế chào Lâm Mặc một cậu, Lâm Mặc gật gật đầu, “Không có việc gì, đúng lúc bên này cũng chuẩn bị kết thúc, bọn họ có thể đi phỏng vấn rồi.”
Hai người gần như không có thời gian nghỉ ngơi, cứ để tạo hình như vậy mà bắt đầu phỏng vấn. Nữ MC được giao nhiệm vụ phỏng vấn đã đợi ở bên cạnh một lúc lâu rồi, hai người họ vừa ngồi xuống thì cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu.
Mở đầu cũng chỉ hỏi những vấn đề đơn giản, Hạ Tập Thanh không sợ ống kính, thói quen luôn ngụy trang của anh khiến anh rất am hiểu ứng phó với người khác. Ngược lại, Chu Tự Hành lại nói rất ít, mỗi vấn đề gần như sẽ không trả lời quá ba câu.
“ Tập đầu tiên của “Thoát khỏi sinh thần” kỳ vừa lên sóng đã trở thành hiện tượng, ratings vô cùng chói mắt, trên mạng nhiệt độ thảo luận cũng rất cao. Muốn hỏi Tự Hành một chút, khi quay có lường trước được chương trình sẽ hot như thế này không?”
Chu Tự Hành suy nghĩ, “Ừm…không nghĩ tới. Lúc quay chương trình gần như không có năng lượng dư thừa để suy nghĩ chuyện khác, chỉ muốn thoát ra thôi.”
MC bị dáng vẻ nghiêm trang trả lời của cậu chọc cười, lại chuyển qua Hạ Tập Thanh, “Vậy Tập Thanh thì sao? Cậu là fan, lần đầu lên TV chính là quay chương trình thực tế với thần tượng, có phải rất kích động không?”
Anh ta còn lâu mới kích động. Chu Tự Hành thầm nghĩ.
“Đúng vậy.” Hạ Tập Thanh cười cười, “Mọi người đừng thấy biểu hiện của tôi rất bình tĩnh, thật ra tôi đang vô cùng kích động đấy. Bởi vì tôi thích Tự Hành rất lâu rồi, cho nên cơ hội hợp tác cùng cậu ấy lần này cứ như trúng giải độc đắc vậy.”
Anh ta nói thật kìa, đến bốc phét mà cũng đường hoàng như vậy. Chu Tự Hành nhìn mặt anh, vẻ tươi cười trên mặt không thể chê vào đâu được.
“Chúng ta đều biết, Tập Thanh ở họp báo phim “Hải âu” một đêm liền nổi, có thể chia sẻ một chút về tâm tình lúc đó không?”
Hạ Tập Thanh thong thả chớp chớp mắt, “Ừm…Thật ra rất trùng hợp, đó là lần đầu tiên tôi theo đuổi thần tượng đến tận hiện trường.” anh nở nụ cười, “Cho nên thật sự không nghĩ tới sẽ xuất hiện trên màn ảnh. Sau đó, vừa về nhà là tôi ngủ liền, chuyện lên hot search gì đó tôi hoàn toàn không biết, đến khi bạn tôi nói mới biết. Thế nên toàn bộ quá trình đều rất mơ hồ.”
Chu Tự Hành không khỏi nhớ lại lần đầu cậu thấy Hạ Tập Thanh.
Khi ấy là ở đại sảnh khách sạn, anh bị bảo an va phải, điện thoại bị rơi xuống, cậu cảm thấy cần phải xin lỗi, còn cúi xuống nhặt điện thoại, đưa lại cho anh.
Giây phút ngẩng đầu lên chạm mắt Hạ Tập Thanh, Chu Tự Hành không thể không thừa nhận, ngay lúc đó, cậu đã bị gương mặt xinh đẹp, sạch sẽ này làm cho kinh ngạc.
MC cười rộ lên, “Nói thật thì lúc tôi xem video kia cũng giống hệt mọi người, cảm thấy chàng trai này rất đẹp. Vậy Tập Thanh, cậu có ý nghĩ muốn tiến vào giới giải trí không?”
Câu hỏi này không dễ trả lời, Chu Tự Hành ngồi bên cạnh nhanh chóng phản ứng lại, dù gì cậu cũng ở trong cái giới này nhiều năm như vậy, ít nhiều sẽ có chút mẫn cảm. Nếu trực tiếp trả lời là không hứng thú, mà còn tham gia chương trình thực tế, nhất định sẽ bị anti nói là “tự vả”. Nhưng nếu trả lời là có ý định này, sẽ bị cho là có dã tâm.
Hạ Tập Thanh nghiêng nghiêng đầu, “Diễn tả sao đây, tôi học nghệ thuật, thật ra trong mắt tôi, nghệ thuật đều tương thông, mỹ thuật cũng được, âm nhạc cũng được, thậm chí là biểu diễn, chỉ cần tôi cảm thấy hứng thú, thì cái gì cũng không quan trọng. Cho nên tất cả đều là nghệ thuật, cần gì phải chia giới này giới kia, đúng không?”
Câu trả lời quá lợi hại.
“Rất có đạo lý.” MC chuyển sang Chu Tự Hành, “Lại nói, tuy rằng tuổi Tự Hành không lớn, nhưng ở trong giới cũng là tiền bối của rất nhiều người. Cậu có thể tiết lộ dự định trong nửa năm tới không? Rất nhiều fan đều quan tâm đến chuyện liệu cậu có diễn phim tình cảm không. Cậu diễn nhiều năm như vậy mà một nụ hôn màn ảnh cũng chưa có, mọi người đều cảm thấy rất đáng tiếc đó.”
Đột nhiên bị hỏi vấn đề này làm Chu Tự Hành bỗng ngây ngẩn cả người, “Ừm… về đề tài tình cảm…” Trong thời gian nhắn, cậu nói năng hơi lộn xộn, “Thật ra, công việc sáu tháng cuối năm của tôi tạm thời không có dự định cho đề tài này. Vẫn là đóng một ít phim về đề tài hiện thực, ví dụ như về nhóm người yếu thế hay những giá trị đã bị lãng quên. Với tư cách là một diễn viên, tôi hy vọng có thể thông qua kỹ năng biểu diễn và lực ảnh hưởng của bản thân giúp mọi người chú ý tới một ít hiện tượng của xã hội, trở thành một hướng dẫn viên tích cực cho mọi người.”
Đột nhiên nói nhiều hơn, nhưng toàn bộ đều là nói sang chuyện khác.
Chưa từng diễn hôn, Hạ Tập Thanh nghĩ nghĩ, hình như đúng là thế thật. Trước kia là vị thành niên thì không có khả năng, sau khi thành niên thì gần như không phối diễn cũng nữ diễn viên nào.
“Tự Hành có phải năm nay tuổi rồi không?” MC không buông tha, mà vấn giữ chặt lấy đề tài tình cảm này, “Người nhà có hay đề cập chuyện yêu đương không? Mọi người vẫn luôn tò mò chuyện tình cảm của cậu, bởi vì cậu gần như trưởng thành dưới tầm mắt công chúng.”
Hạ Tập Thanh không nhịn được quay sang nhìn Chu Tự Hành, biểu cảm trên mặt Chu Tự Hành vẫn còn khá trấn định, nhưng Hạ Tập Thanh phát hiện cậu hơi mím môi, đây là hành động cậu sẽ làm mỗi khi khẩn trương.
“Lịch trình mỗi ngày của tôi đều rất bận…nói sao đây, thời gian có thể về nhà đều rất ít, tôi cảm thấy loại chuyện tình cảm này vẫn nên xem duyên phận thôi.” Vừa nói, Chu Tự Hành vừa cười nhẹ với ống kính.
Xem duyên phận…câu trả lời này cũng quá rập khuôn.
Nhưng nói như vậy có nghĩa là cậu chưa có tý kinhh nghiệm tình cảm nào? Hạ Tập Thanh không nhìn được nhìn cậu, phản ứng đầu tiên của Chu Tự Hành là né tránh ánh mắt anh.
“Như vậy sao.” MC cười hỏi, “Vậy thay mặt toàn thể chị em phụ nữ, tôi muốn hỏi Tự Hành một vấn đề được họ rất quan tâm, hình mẫu lý tượng của cậu là kiểu con gái nào?”
Chu Tự Hành giơ tay sờ cổ, ánh mắt nhìn ra xa, giống như đang lục lại hồi ức, “Ừm…kiểu rất thiện lương đi, vừa thiện lương vừa dịu dàng, có thể mang đến cảm giác ấm áp chữa lành.” (Giống bài “Cô nương” của Vương Nguyên quá =))))))
Không có điểm nào phù hợp luôn, Hạ Tập Thanh tự giễu mà nhếch miệng. Nhưng trực giác nhạy bén của anh nói cho anh biết, tiêu chuẩn này của Chu Tự Hành hẳn là từ nguyên mẫu nào đó.
Đại khái là, trong lòng thật sự có người mà cậu rất yêu thích.
Cũng đúng thôi, đều là người trưởng thành, tuổi rồi, từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu năm như vậy, sao lại không rung động trước người nào.
“Hóa ra kiểu Tự Hình thích là kiểu thiên sứ nha, sao tôi cứ có cảm giác trong đây có giấu câu chuyện gì vậy.” MC trêu ghẹo, nhưng nhanh chóng bị Chu Tự Hành phản bác lại, “Không có, không có đâu.” Cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng tay cầm microphone vẫn đặt xuống.
“Vậy Tập Thanh thì sao? Hình mẫu ý tưởng của cậu là…”
Còn chưa hỏi xong, toàn bộ ánh đèn tại hiện trường bị tắt ngúm, trong nháy mắt, căn phòng chìm vào bóng tối vô định.
“Sao thế này? Đứt cầu dao sao?” Nữ MC cũng hoảng sợ.
Giống như đột nhiên bị người ta bóp cổ, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, Hạ Tập Thanh chỉ cảm thấy toàn thân rét run, ngón tay theo bản năng nắm lấy sô pha, tựa như người chết đuối vớ lấy cọc.
Tần suất tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Thật sự rất khó chịu.
Bỗng nhiên, có một bàn tay khô ráo, ấm áp bao trùm lấy tay anh, giống như dòng nước ấm truyền tới trong bóng đêm. Nhưng bàn tay kia hình như hơi do dự, vừa đặt lên tay anh liền nhanh chóng nhấc lên, lại không nhịn được tới gần, cuối cùng vẫn lựa chọn cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
Không biết tại sao, tần suất hô hấp dần khôi phục trạng thái bình thường, Hạ Tập Thanh có nén cảm giác không khỏe, cố gắng dời lực chú ý của bản thân.
Xung quanh bắt đầu xuất hiện những âm thanh khác nhau, tổ ghi hình gọi tổ ánh sáng, tổ ánh sáng không ngừng xin lỗi, tiếng nói chuyện của tổ phóng vấn..
Chỉ duy nhất không có âm thanh của Chu Tự Hành.
Cậu phá lệ mà trầm mặc.
Nhưng cái tay kia vẫn luôn nắm chặt tay Hạ Tập Thanh, dòng nước ấm áp cuồn cuộn không ngừng bao lấy anh, muốn giúp anh bình phục nhịp tim rối loạn.
Hạ Tập Thanh hơi thở dốc, anh quay đầu đi, tựa như ảo giác vậy, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một luồng ánh sao yếu ớt đang tản ra, kéo dài từ cổ tay anh, nuốt hết thảy bóng tối, bao lấy người bên cạnh anh, phác họa ra một thân ảnh, tỏa sáng lấp lánh.
Cảm giác an tâm không thể nói thành lời.
“Tốt rồi, điện đã được khôi phục.”
Gần như trong nháy mắt, bóng tối bị ánh sáng thay thế, cái tay kia nhanh chóng rời đi không một tiếng động.
Từng bóng đèn lần lượt dáng lên, tất cả đều khôi phục nguyên trạng, việc phát sinh ngắn ngủi trong bóng đêm, trở thành bí ẩn cổ tích, khi tiếng chuông giờ vang lên, cũng là lúc phép thuật mất đi hiệu lực.
Hạ Tập Thanh ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn tay trống rỗng, một lát sau mới nhìn Chu Tự Hành ngồi bên cạnh. Cậu vẫn luôn đội mũ áo, biểu cảm hờ hững, bàn tay trái nắm tay anh giờ đang cầm microphone hệt như trước khi mất điện, bàn tay còn lại đút vào túi.
“Máy móc đã bật, đoạn kia sẽ được cut đi, chúng ta tiếp tục.”
Chu Tự Hành gật đầu, nhìn ống kính điều chỉnh dáng ngồi.
Giống như không ai biết cái nắm tay trong bóng tối, cũng không ai biết rằng bàn tay phải cậu đút túi áo, lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi.
Theo bản năng mà cậu thể không khống chế được thân thể mình, vừa thấy bóng tối liền như phản xạ có điều kiện. Cũng không có cách nào kiểm soát được nhịp tim, vừa nắm tay anh, tim cậu liền run rẩy, ánh sáng vừa khôi phục, cảm giác chột dạ khiến tim không ngừng đập mạnh hơn.
“Trở lại vấn đề vừa nãy.” Nữ MC mỉm cười hỏi, “Mẫu hình lý tưởng của Tập Thanh là gì?”
Hạ Tập Thanh đã sớm điều chỉnh trạng thái, ngẩng đầu mỉm cười với ống kính, “Tôi á…thật ra trước khi đèn tắt tôi đã nghĩ kỹ đáp án rồi, hình mẫu lý tưởng của tôi đại khái giống như tác phẩm nghệ thuật vậy, người khiến người khác mê muội.” Ngón tay anh nhẹ nhàng điểm điểm lên mạnh máu, cổ tay trái hơi nóng lên, “Nhưng hiện tại tôi lại có suy nghĩ khác.”
Chu Tự Hành không tự chủ mà mím môi, tay phải trong túi áo nắm chặt.
“Muốn sửa đáp án sao? Vậy hiện tại là gì?”
“Hiện tại là…” Khóe miệng Hạ Tập Thanh hơi cong lên, độ cong mềm mại, “Người phát ra ánh sáng.”
So với bầu trời đêm vô hạn, ánh sáng của một ngôi sao quá mức yếu ớt.
Nhưng chỉ cần có người đó ở bên, bóng đêm sẽ không còn là bóng đêm thuần túy nữa.
“Không hổ là người của nghệ thuật, cảm giác thật văn nghệ, trừu tượng. Nhưng tôi cảm thấy, kiểu tính cách như ánh sáng mặt trời này đều sẽ mang đến sức sống cho người khác, nếu so ra thì hình mẫu lý tưởng của hai cậu có chút tương tự nhau.”
MC nhìn tấm thẻ trên tay, “Giờ đến phần trả lời các câu hỏi trên mạng, trước khi phỏng vẫn, chúng tôi đã thu thập một số câu hỏi, là những thắc mắc có lượt like cao nhất về hai cậu. Câu hỏi đâu tiên, sau khi “Thoát khỏi sinh thần” phát sóng, cư dân mạng đặt tên cho CP của hai cậu là Tự Học CP, các cậu có biết không?”
Chu Tự Hành gật gật đầu, “Biết.”
“Tôi có biết các cô ấy tự xưng là những cô gái tự học.” Hạ Tập Thanh cười rộ lên, “Đây là tên fandom có vẻ học bá nhất mà tôi từng được nghe.”
“Vậy có về sau nên chọn địa điểm họp fan là thư viện không?” Chu Tự Hành vẫn luôn trầm mặc kiệm lời, bỗng bật mở chế độ nói đùa.
Tuy rằng chuyện cười rất lạnh, nhưng Hạ Tập Thanh vẫn rất nể tình mà tiếp lại, “Đều là chín năm giáo dục bắt buộc như nhau, sao những cô gái tự học của chúng ta lại ưu tú như vậy chứ?”
“Phụt, trò đùa này cúng thật buồn cười.” MC cũng cười theo, “Câu hỏi thứ hai là dành cho Tập Thanh, vì sao lại like blog về CP của cậu và Tư Duệ? Có phải ngầm chỉ quan hệ với Tư Duệ cũng rất tốt không?”
Nghe được câu hỏi này, Chu Tự Hành theo bản năng muốn nhíu mày, nhưng rất nhanh nhớ ra là đang thu hình, biểu cảm của cậu miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh.
Hiện tại chuyện CP của ba người loạn chiến đàn ở đầu sóng ngọn gió, loại câu hỏi này gần như không thể tránh.
Không nghĩ tới Hạ Tập Thanh bị hỏi lại ngẩn người, có chút ngây thơ mà hỏi lại, “Ai like cơ? Tôi sao?”
“Không phải sao…” MC bị phản ứng của anh chọc cười, mở di động của mình ra, tìm Weibo Hạ Tập Thanh, “Đúng vậy, cậu xem đi, hiện tại vẫn còn hiện trên trang đầu Weibo của cậu này.”
Hạ Tập Thanh nhận lấy di động, nhìn thoáng qua, đúng là thế thật, anh like cái blog này khi nào vậy.
“Cái này à…hình như tôi không cần thận ấn nhầm.” Hạ Tập Thanh đưa trả điện thoại cho MC, tự trêu chọc bản thân, “Hóng drama thật nguy hiểm, không cần thật một cái là…”
“Cho nên đây là do trượt tay?” MC cười trêu, “Thế này có khả năng fan CP của cậu và Tư Duệ phải đau lòng rồi.”
Không biết tại sao, nghe được câu trả lời của anh, Chu Tự Hành bỗng cảm thấy thoải mái, không, phải là sảng khoái mới đúng.
“Không đâu không đâu.” Hạ Tập Thanh nhanh chóng giải thích, “Quan hệ giữa tôi và Tư Duệ rất tốt, cậu ấy giống như em trai của tôi vậy, rất đáng yêu, thi thoảng bọn tôi sẽ nói chuyện phiếm cùng nhau.”
Xong, vốn dĩ tâm tình Chu Tự Hành đang rất tốt, lại vì lời giải thích này của anh mà lao thẳng xuống dốc.
Cứ như tàu lượn siêu tốc vậy.
“Đúng vậy, Tư Duệ còn đăng lên Weibo bức tranh cậu vẽ cậu ấy, thật sự là bạn tốt.” MC cũng nói hùa theo.
Hạ Tập Thanh gật gật đầu.
MC liên tục hỏi Chu Tự Hành mấy câu hỏi, nhưng tâm tình cậu đang phập phồng lên xuống nên trạng thái không tốt, mỗi câu trả lời đều tương đối ngắn gọn, rập khuôn, thời gian phỏng vấn lập tức được rút ngắn lại. Dù có như thế, nhưng đây cũng là thái độ bình thường khi Chu Tự Hành tiếp nhận phỏng vấn, nên cũng không ai cảm thấy có gì không đúng.
“Câu hỏi cuối cùng, là câu hỏi của một bạn gửi tới Tập Thanh: Vì sao lại chọn để tóc dài? Theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của nước ta thì thường đàn ông sẽ để tóc ngắn. Tóc dài tuy đẹp nhưng thiếu đi khí khái của đàn ông, hay nói cách khác chính là có chút nữ tính. Là một người đàn ông, không phải nên để tóc ngắn sao?”
Vấn đề này thật sự khiến người ta thấy xấu hổ, MC càng đọc giọng càng nhỏ dần, đọc xong câu hỏi vẫn phải nở một nụ cười chuyên nghiệp, “Có vẻ thẩm mỹ của bạn này tương đối thiên về hướng nam tính, ha ha.”
Ông đây để tóc dài thì liên quan đếch gì đến mày.
Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Hạ Tập Thanh.
Tuy rằng không thể vui nổi, nhưng giả vờ giả vịt luôn là sở trường của anh. Hạ Tập Thanh duy trì sự phong độ, cười dịu dàng giải thích, “Thực tế là do tôi quá lười, trước đây khi còn ở người ngoài phải bận rộn chuẩn bị một triển lãm nghệ thuật, thời gian ăn ngủ còn không có nên cắt tóc càng không phải nói, hơn nữa bên đó, rất nhiều đàn ông rất nam tính nhưng vẫn để tóc dài, đây là chuyện bình thường. Thật ra, tôi cảm thấy thẩm mỹ là thứ thuộc về cá nhân, nếu tất cả đều đồng bộ hóa, thì thế giới này không còn thú vị nữa.”
MC cũng cảm thấy Hạ Tập Thanh nói như vậy là khá lịch sự và hàm dưỡng rồi, vì thế vôi vàng bổ sung.
“Đúng vậy, thẩm mỹ nên được đa dạng hóa. Thật ra câu hỏi này nhắc tới việc đàn ông bình thường sẽ không để tóc dài, tôi cảm thấy hơi…nói sao đây, tôi từng thấy câu này trong một cuốn sách “Phạm vi những “ người bình thường” không ngừng được mở rộng, chính là đóng góp nổi bật nhất cho sự phát triển của nên văn minh hiện đại, vì vậy…” MC đang muốn giảng hòa, Chu Tự Hành bỗng nhiên lại mở miệng.
“Người bình thường?” Giọng Chu Tự Hành vừa vững vàng lại bình tĩnh, “Phạm trù “Người bình thường” là do ai định nghĩa?”
Thực tế, giọng cậu không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, giống như chỉ đơn giản muốn hỏi một câu hỏi phổ biến, nhưng lại có một lực chấn áp không thể nói thành lời, MC ngồi đối diện như phạm tội liên đới, nhất thời không thể phản ứng lại.
Đôi mắt sắc sảo của Chu Tự Hành nhìn thẳng vào ống kính, trần thuật quan điểm của chính mình, “Nếu hệ thống phán đoán này dựa trên một bộ phận đồng loại của chúng ta để quyết định, vậy có phải tôi cũng có thể định nghĩa lại dựa trên một tiêu chuẩn mới không? Ví dụ như đàn ông có thể để tóc dài, mặc váy, lựa chọn được bảo vệ, còn phụ nữa có thể thoát khỏi thành kiến và trói buộc bao lâu nay, làm bất cứ điều gì bản thân muốn?”
Tất cả mọi người ở hiện trường không ai ngờ Chu Tự Hành sẽ đặt câu hỏi như vậy, MC được đào tạo chuyên nghiệp dưới khí tràng của cậu cũng hoàn toàn nhiễu loạn.
Ngay cả Hạ Tập Thanh cũng chấn động không thôi.
Một giây trước đấy, Hạ Tập Thanh tự tin cho rằng anh đã nhìn thấu con người Chu Tự Hành. Trong lòng anh, cậu là người có khuôn mặt và dáng người khí tràng trời cho, nhưng nội tâm lại hồn nhiên, thậm chí là ấu trĩ như trẻ con vậy.
Nhưng hiện tại, anh mới phát hiện bản thân sai rồi. Anh không nhìn thấy được trái tim cường đại chân chính bên trong cậu.
Chu Tự Hành dựa lưng vào ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ống kính, tiếp tục theo logic của mình mà hỏi, “Giống như phản biện kinh điển về bệnh mù màu, chúng ta làm sao chứng minh được mình là người bình thường, mà không phải một người không bình thường dưới hệ thống phán đoán kia?”
Bạn đang �
Hiện trường phỏng vấn bỗng trở nên trầm mặc, đề tài đã trở nên sâu sắc và mẫn cảm, đây là điều ai cũng không đoán trước được.
Hạ Tập Thanh lại mỉm cười, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng, hờ hững.
“Đúng vậy.”
“Chúng ta sinh ra để được là chính mình, chứ không phải trở thành “người bình thường”.”
Tác giả có lời muốn nói: Phổ cập tri thức khoa học: Nghịch lý bệnh mù màu là gì?
Một người có chứng bệnh mù màu rất kỳ lạ. Có hai màu sắc anh ta nhìn thấy không giống mọi người, xanh dương thì anh ta nhìn thành xanh lá và xanh lá nhìn thành xanh lam.
Nhưng chính anh ta cũng không biết mình không giống người khác. Người khác nhìn bầu trời là xanh dương, anh ta lại nhìn thành xanh lá, nhưng anh ta cũng gọi giống mọi người là “xanh dương”. Cây cỏ màu xanh lá, nhưng anh ta nhìn lại là màu xanh dương, nhưng anh ta gọi màu xanh dương là “màu xanh lá”. Cho nên chính anh ta cũng không biết mình khác với mọi người.
Câu hỏi thứ nhất: Làm thế nào để nói cho anh ta biết anh ta khác với mọi người?
Câu hỏi thứ hai: Làm sao chứng minh được bạn không phải nhân vật chính trong câu chuyện trên?
Đây là một nghịch lý vô cùng kinh điển trong lịch sử. Chu Tự Hành – học bá Bắc đại trích dẫn cái nghịch lý này chính là muốn phản bác lại quan điểm “Đàn ông bình thường sẽ không để tóc dài” của bạn kia, hơn nữa nghi ngờ “Như thế nào là người bình thường?”, “Làm thế nào để chứng minh mình là người bình thường?” Điều này chứng minh bản thân vấn đề này là vô nghĩa.
Vấn đề này không nói về việc chúng ta muốn hay không muốn trở thành đa số, mà là vấn đề về cái tôi.
Chu Tự Hành thảo luận về tính hợp lý của sự tồn tại phạm trù “bình thường”. Nói cách khác, miễn là từ “bình thường” này xuất hiện, tất nhiên sẽ có mặt đối lập bị phân chia là “không bình thường”. Giống như việc, giả sử hiện tại xã hội công nhận đồng tính luyến ái là bình thường, vậy thì dị tính luyến ái là không bình thường sao? (Điều này đề cập đến sự đối lập giữa hai khái niệm mà hầu hết mọi người đều cho rằng như vậy, nhưng trên thực tế, chúng không hề đối lập mà thậm chí còn cùng tồn tại, chồng chéo lên nhau.)
Tóm lại, quan điểm của Chu Tự Hành là sự tồn tại của từ “bình thường” này chính là một nghịch lý, không thể chứng minh tính hợp lý của cự tồn tại này. Đương nhiên chúng ta cần bài trừ việc thảo luận về lĩnh vực “nhân tính”, nếu không sẽ có khả năng xuất hiện phản biện là “Nhân cách phản xã hội” cũng có thể là người bình thường.
Không liên quan gì đến sự lựa chọn của cá nhân, mỗi người đều có quyền lựa chọn bất kì cách sống nào, đây là khái niệm vi mô.
Theo quan điểm cá nhân của tôi, bất cứ ai đều không nên bị bất kì phạm trù gì hạn chế khả năng sống, không cần vì “bình thường” mà trở thành một “người bình thường”.