Anh Chỉ Là Một

chương 48: trò khôi hài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Thương Giới hẹn với Lawrence, tiến hành trị liệu thôi miên vài lần, hiệu quả không rõ ràng lắm.

Cảnh trong mơ, dung mạo của cô bé kia vẫn rất mơ hồ, tựa như một nhận thức hoặc ý niệm chôn sâu dưới đáy lòng anh, mà không phải là người sống.

Cho nên Thương Giới rất khó thấy được mặt cô bé, càng không thể xác định, rốt cuộc cô bé đó là có phải là Thẩm Niệm Niệm không.

Lúc trước hai đứa trẻ cùng bị bắt cóc, thực tế mà nói, cô bé trong mộng hẳn là Thẩm Niệm Niệm. Nhưng về mặt tình cảm, Thương Giới không thể tiếp thu nổi.

Cô bé trong giấc mơ đau đớn tác động đến cảm xúc anh như thế, anh lại không có cách nào sinh ra bất cứ phản ứng nào với Thẩm Niệm Niệm như trong trí nhớ.

Lawrence nói, có lẽ trong tiềm thức của nhân cách thứ hai biết toàn bộ chân tướng, nếu thật sự là thế, mọi chuyện sẽ khá khó khăn.

Thương Giới nhìn Lawrence: "Là sao?"

"Anh ta được sinh ra vì bảo vệ cậu khỏi đoạn ký ức bi thương đó, nếu cậu có thể tự mình vượt qua được kí ức bi thương, đương nhiên anh ta không còn lý do gì để tồn tại nữa, cậu hiểu ý tôi không?"

Thương Giới thông minh thế nào, đương nhiên nói một lần là hiểu: "Cho nên chỉ khi tôi tự mình nhớ đoạn chuyện cũ kia, hơn nữa là vượt qua sự đau đớn nó mang cho tôi, bệnh của tôi mới có thể tốt lên."

Lawrence nói: "Không sai."

"Như vậy xem ra, Thẩm Niệm Niệm mới là điểm mấu chốt."

"Có lẽ là cậu nên tìm cô ấy nói chuyện một chút." Lawrence đề nghị.

"Chắc là những gì cô ta biết cũng không hơn tôi." Thương Giới nghĩ đến Thẩm Niệm Niệm, đôi mày không khỏi nhíu lại: "Lúc cô ta bị bắt cóc mới sáu bảy tuổi, nghe nói sau khi trở về không chỉ quên chuyện xảy ra trong lúc bị bắt cóc, thậm chí là tất cả chuyện trong quá khứ cũng đã quên sạch, ngay cả tính cách cũng thay đổi."

Lawrence nói: "Không nhất định là hỏi được từ miệng cô ấy, có lẽ cậu nhìn thấy cô ấy sẽ nhớ được chuyện gì đó."

Thương Giới cầm áo khoác của mình, xoay người đi ra ngoài: "Suy xét thêm đã, khả năng là vợ tôi không muốn tôi gặp cô ta lắm."

Lawrence nhíu mày: "Louis, cậu nghe lời cô gái kia như vậy. Thế này chẳng hề giống cậu, chẳng lẽ thật sự thiên sứ bắn trúng trái tim phàm nhân, tình yêu xuất hiện?"

"Cậu thật buồn nôn."

"Thời đại học, cậu đã từng nói cái gì, sẽ không yêu bất cứ người phụ nữ nào. Bây giờ thì gọi là gì nhỉ, dùng cái câu lưu hành gần đây nhất của người Trung Quốc, chân hương []?"

[] Chân hương: để chỉ một người quyết tâm không làm gì đó, nhưng hành động cuối cùng thì ngược lại; hoặc một trạng thái tâm lý, mong đợi một cái gì đó hoàn toàn khác với kết quả cuối cùng

Hồi tưởng lại khoảng thời gian học đại học, anh dùng tiền thưởng từ thí nghiệm và học bổng mỗi năm, không để bố mẹ phải vì mình lo lắng.

Thật ra trong xương cốt anh rất phản nghịch, sự phản nghịch này chôn sâu trong tính cách cô độc của anh, anh từ chối tất cả những người thể hiện có hảo cảm với mình, dù là nam hay nữ.

"Cho nên, vì sao lại là cô ấy?" Lawrence nhìn Thương Giới, rất khó hiểu: "Vì sao cậu bằng lòng để cô ấy bước vào lòng cậu?"

Thương Giới ở bên cửa sổ, đứng ngược sáng, một phần ngũ quan khôi ngô bị che lấp. Anh xắn ống tay áo, lộ ra phần tay trắng trẻo nhưng rắn chắc.

"Lúc cô ấy nhìn tôi luôn cười."

Nghĩ đến cô, vẻ mặt Thương Giới hết sức dịu dàng: "Cô ấy cười, luôn có thể khiến tôi có phản ứng."

Lawrence:...

Mẹ nó.

...

Phòng khách nhà họ Thẩm, Thẩm Niệm Niệm ngồi trên sô pha bằng da mềm mại, trong tay cầm Ipad.

Bức ảnh trên màn hình, đúng là họa báo Giang Tỉnh Tỉnh vừa chụp thời gian trước.

Cô ta lạnh lùng nhìn cô gái trong màn hình, phóng bức ảnh lên, cẩn thận nhìn vết sẹo giữa trán cô gái, trong lòng nổi lên sự lạnh lẽo.

Nhất định là trùng hợp!

"Ôi, Niệm Niệm, cô bé này trông giống con quá."

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Thẩm Niệm Niệm, cô ta run lên, bàn tay nới lỏng, Ipad rơi xuống đất.

"Mẹ, sao mẹ đi mà không có tiếng gì thế!"

"Không phải mẹ tò mò sao, con xem gì mà chuyên chú thế?" Phạm Nhã Trân nhặt Ipad dưới đất, đưa cho cô: "Cái gì đây nhỉ, khiến con chuyên chú như vậy."

Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm biến đổi, vội vàng giành lại Ipad, khóa màn hình, bĩu môi nói: "Không phải do anh sao?"

"Anh con bắt nạt con thế nào, nói với mẹ, mẹ giúp con trừng trị nó."

"Ngày đó con hảo tâm đến phim trường thăm anh ấy, thấy anh ấy và nữ minh tinh câu kết làm bậy, nữ minh tinh này ấy, vừa thấy đã biết là cái loại bậy bạ, không chừng còn ôm tâm tư gì đó không thể để người ta biết, lúc ấy con rất tức giận, tiến lên nói hai câu, không ngờ anh con lại vì nữ minh tinh kia đánh con!" Thẩm Niệm Niệm mở Ipad lên: "Đây, chính là cô ta, mẹ xem cái mặt hồ ly tinh của cô ta này!"

Phạm Nhã Trân nhận lấy, quan sát kỹ lưỡng Giang Tỉnh Tỉnh trong bức ảnh: "Ừm... ngũ quan cô gái này không tồi, còn rất giống con đấy, ánh mắt trong veo, nhìn cũng không giống người có tâm cơ."

Thẩm Niệm Niệm vội vàng lấy lại Ipad, căm giận nói: "Mẹ, sao mẹ lại giúp cô ta nói chuyện, chẳng lẽ con gái ruột của mẹ còn lừa mẹ sao, mẹ không tin thì hỏi anh xem, xem anh ấy có thừa nhận hay không!"

"Đương nhiên mẹ sẽ hỏi nó."

Nhưng Phạm Nhã Trân cũng hiểu tính cách của con gái mình, trong lòng tin tưởng Thẩm Sơ Ngôn hơn, từ nhỏ anh đã thận trọng, sẽ không làm ra chuyện xúc động như thế.

Đóng phim là giấc mơ cả đời anh, sao anh có thể vì "hồ ly tinh" gì đó ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Có lẽ là Thẩm Niệm Niệm vô cớ gây rối, Thẩm Sơ Ngôn mới không nhịn được, giáo huấn một chút.

Vì thế Phạm Nhã Trân nói: "Niệm Niệm à, đôi khi tính tình con cũng nên kiềm chế lại một chút, đã sắp hai mươi tư tuổi rồi, không phải là trẻ con nữa, biết không. Về nước gần nửa tháng, con không phải đi dạo phố thì là uống trà trưa với đám chị em, bố con rất không vừa lòng, kêu con ra ngoài tìm việc đấy."

"Tìm việc?" Thẩm Niệm Niệm kêu lên: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ nỡ để con giống mấy cô gái ngoài kia, sáng đi chiều về làm công cho người ta, con là con gái nhà họ Thẩm, xuất đầu lộ diện thế này thì ra thể thống gì, quá mất thân phận rồi!"

Dĩ nhiên Phạm Nhã Trân thương con gái, cố gắng khuyên bảo: "Con đi du học nước ngoài nhiều thế, về rồi thì không thể ở mãi trong nhà được. Tuy trong nhà không cần con đi kiếm tiền, nhưng làm việc cũng đâu chỉ vì tiền, con nên tiếp xúc với xã hội, ở giữa đám đông thể hiện năng lực của mình, tích lũy kinh nghiệm nhiều hơn, tương lai mới có thể giúp anh con quản lý tốt tập đoàn, đây cũng là ý của bố con."

Thẩm Niệm Niệm bĩu môi, giận dỗi nói: "Đâu phải mẹ không biết, con chỉ học đại học "gà rừng" bên kia, thành tích không đủ qua môn, nếu không phải mẹ lấy tiền riêng đầu tư cho trường học, nói không chừng con đã sớm bị đuổi, lúc ở Mỹ du học, con hoặc là ra ngoài du lịch, hoặc là cùng mấy phú nhị đại [] người Hoa lăn lộn trong quán bar, đâu có học được gì, ngay cả mở miệng nói tiếng Anh cũng khó."

[] Phú nhị đại (Fuerdai): một cụm từ dùng để chỉ những đứa trẻ vừa sinh ra đã được thừa hưởng một số lượng tài sản khổng lồ, bao gồm cả tài sản lưu động và bất động sản với tổng giá trị hơn mười triệu nhân dân tệ (~ tỷ VND)

"Ôi chao tổ tông, mấy lời này đừng để bố và anh con nghe được, đặc biệt là bố con, nếu không ông ấy sẽ đánh chết con!"

"Dù sao thì con đã vậy rồi, mẹ tự quyết định đi, hoặc mẹ tìm giúp con một công việc nhàn hạ trong công ty, hoặc là cứ để con ở trong nhà."

Phạm Nhã Trân nói: "Nếu làm ở công ty bố con, cả ngày cứ lắc lư trước mặt bố con, ông ấy biết con không thăng tiến, chắc chắn sẽ tức giận."

Thẩm Niệm Niệm ném Ipad đi: "Thế này không được thế kia cũng không được, sao nữa, chẳng lẽ mẹ thật sự muốn con đến mấy công ty bên ngoài chịu khinh bỉ sao!"

Phạm Nhã Trân nhẹ giọng khuyên bảo: "Mẹ đã nói với Mai phu nhân nhà họ Thương kia rồi, con có thể đến công ty của Thương Giới, làm việc dưới trướng cậu ấy."

"Thương Giới?" Đôi mắt Thẩm Niệm Niệm đột nhiên phát sáng: "Là cái anh nhà họ Thương sao!"

"Đúng thế, chính là cậu bé thường dắt con đi chơi khi còn nhỏ."

"Hừ, con không nhớ anh ấy dẫn con đi chơi, chỉ nhớ anh ấy luôn xa cách với con."

"Đó là vì cậu ấy bị bệnh." Phạm Nhã Trân nói: "Trước đây cậu ấy rất thích con, thường xuyên tới nhà chúng ta, dắt tay con đi chơi xích đu đấy."

Trong mắt Thẩm Niệm Niệm hiện lên tia lạnh, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, cô ta lại khôi phục nụ cười, nói với mẹ: "Mẹ, con đồng ý đến công ty Thương Giới, nhưng con nhất định phải làm chức vụ gì đó gần anh ấy, tốt nhất là trợ lý riêng gì đó."

Phạm Nhã Trân bóp mũi cô ta: "Yên tâm đi, mẹ biết tâm tư của con, nhất định sẽ giúp con sắp xếp."

"Cảm ơn mẹ, mẹ thật là tốt!"

...

Tổng công ty tập đoàn Thương thị, hôm nay Tiểu Ngô phòng nhân sự tiếp đãi một vị khách đặc biệt khó hầu hạ, nghe nói là bên trên sắp xếp, muốn trực tiếp sắp xếp cho Thương Giới, đảm nhiệm chức vụ trợ lý tổng giám đốc.

Về phương diện dùng người, Thương Giới yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc, đặc biệt là mấy người trợ lý bên người, đều do anh tự mình chọn lựa kỹ càng.

Bởi vậy, Tiểu Ngô cũng không chắc lắm, cô gái trước mặt này nhìn vô cùng... vô cùng không chuyên nghiệp, rốt cuộc là có thể đảm nhiệm chức vụ trợ lý tổng giám đốc không.

Hôm nay tới phỏng vấn, Thẩm Niệm Niệm vẫn trang điểm theo phong cách của cô ta như cũ, áo khoác lông thỏ và váy xòe, phối với túi xách Hermes [] màu trắng số lượng có hạn.

Trang điểm như vậy không giống đi làm, trông giống cùng bạn đi dạo phố hơn.

Tiểu Ngô xem xong lý lịch sơ lược của cô ta, cảm thấy lúng túng.

"Ừm, chuyên ngành của cô là fashion design, cũng chính là thiết kế thời trang, tôi không chắc cô có thể đảm nhiệm cương vị muốn nhận chức hay không, cho nên..."

"Sao anh toàn nói mấy lời vô nghĩa thế, cho nên rốt cuộc khi nào tôi mới có thể nhìn thấy anh Thương Giới."

Vừa nghe thấy xưng hô này, trong lòng Tiểu Ngô càng khó hiểu, có vẻ là người quen của tổng giám đốc.

Nhưng toàn công ty, có ai mà không biết, chuyện dùng người không khách quan, Thương Giới tuyệt đối sẽ không làm, chẳng những không làm mà còn chán ghét, một khi có chuyện như vậy xảy ra, tất nhiên anh sẽ không dễ cho qua.

Nhưng lỡ như... Cô gái này là người anh quen, vậy cũng không dễ đắc tôi!

"Cô Thẩm, như vậy đi, cô đi theo tôi."

Tiểu Ngô mang Thẩm Niệm Niệm đến phòng tài vụ: "Chủ quản phòng tài vụ - chị Châu là trợ lý vừa từ chức gần đây nhất, cô đến đây có thể làm việc cùng chị ấy, làm quen một thời gian, chờ sau khi quen với nghiệp vụ thì chúng tôi sẽ xem xét điều động cô thế nào."

Tiểu Ngô chào hỏi với chị Châu: "Chị Châu, đây là trợ lý mới của chị, chị nói một ít điều cần chú ý khi làm việc với cô ấy đi."

Một người phụ nữ mặc áo sơ mi và váy chữ A đi ra, đánh giá Thẩm Niệm Niệm từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Ngày đầu tiên đi làm đã mặc thế này, Tiểu Ngô, cậu tìm người kiểu gì đấy?"

Nhận được củ khoai lang nóng phỏng tay như vậy, Tiểu Ngô cũng rất bất đắc dĩ: "Chị Châu, đây là người phía trên sắp xếp, vốn là trực tiếp sắp xếp cho tổng giám đốc Thương, nhưng tôi sợ... Sợ cô ấy không làm được, cho nên giờ đến chỗ chị thử xem."

Chị Châu cũng được xem như nhân vật lợi hại, nói thẳng: "Sắp xếp cho tổng giám đốc Thương? Điên rồi hả, bên kia dùng người nghiêm khắc thế nào, đâu phải cậu không biết, người nào cũng có thể nhét vào, tạo thành sai lầm thì sao, phòng nhân sự mấy người giải tán được rồi đấy."

Thẩm Niệm Niệm nghe hai người họ nói chuyện, tức giận đến mức mặt đỏ lên, cao giọng kêu to: "Tôi tới để gặp anh Thương Giới, không phải để hầu hạ đám tạp vụ các người, các người đừng có tự lấy vàng dát mặt mình, ngay cả xách giày cho tôi còn không xứng!"

Chị Châu là nhân viên thâm niên, lạnh lùng nói: "Sao lại có một người không lễ phép thế này, Tiểu Ngô, đuổi cô ta đi."

Tiểu Ngô nghe Thẩm Niệm Niệm nói, cũng cảm thấy chói tai, nhưng đây là người phía trên sắp xếp, anh ta cũng rất khó xử.

Thẩm Niệm Niệm kiêu ngạo ương ngạnh nói: "Mấy người chờ đấy, tôi đi gọi điện thoại, cho cả đám các người phải chạy lấy người!"

Cô ta bấm vào dãy số của mẹ mình: "Mẹ, mẹ sắp xếp chức vị gì cho con thế, muốn con đi hầu hạ một bà cô, bưng trà đổ nước không tính, cô ta còn mắng con! Mẹ... Mẹ mau nói với Mai phu nhân, con muốn gặp anh Thương Giới, con muốn làm việc bên cạnh anh ấy!"

Phạm Nhã Trân bất đắc dĩ nói: "Niệm Niệm, bên Mai phu nhân cũng không có cách nào, đâu phải con không biết tính cách anh Thương Giới của con, cậu ấy ghét nhất là chuyện đi cửa sau này, có thể để con vào tổng công ty đã là Mai phu nhân đặc biệt cho mẹ mặt mũi rồi, giờ con cứ nghe phòng nhân sự sắp xếp đi đã, chờ có được thành tích rồi, mẹ lại nói với Mai phu nhân."

"Mẹ! Sao mẹ lại như thế! Nói chuyện không giữ lời!"

"Ôi, mẹ đang chơi mạt chược với mấy người bạn, không nói nữa, tạm biệt."

Cúp điện thoại, mặt Thẩm Niệm Niệm tái đi, quay đầu ngượng ngùng nhìn chị Châu, vênh mặt hất hàm sai khiến Tiểu Ngô: "Quên đi, cứ tạm thời để chức vị trợ lý tổng giám đốc đó, nhưng tôi không hầu hạ người khác đâu! Sắp xếp cho tôi một chức vị lãnh đạo, mau làm đi."

Chị Châu vỗ vai Tiểu Ngô, ném cho anh ta một ánh mắt tự giải quyết cho tốt, sau đó đi làm chuyện của mình.

Tiểu Ngô thấy cô gái này không làm nổi việc gì, đừng nói là lãnh đạo, chỉ sợ là ngay cả Powerpoint [] cũng không biết làm, anh ta cũng chỉ có thể tùy tiện sắp xếp một chức vụ nhàn tản cho cô ta trước, để đó, chờ hỏi Lâm Xuyên, rốt cuộc chuyện này là thế nào.

[] Powerpoint: Công cụ biên tập và trình diện trên máy tính.

...

Buổi chiều, Giang Tỉnh Tỉnh kết thúc công việc trước thời gian, hẹn Thương Giới đến du thuyền ở bờ sông ăn tối.

"Bên anh chưa xong việc, em đi dạo phố trước đi, lát nữa anh lái xe đến đón em."

Giang Tỉnh Tỉnh ngồi ở ghế dài trong vườn hoa, cúi đầu soạn tin nhắn: "Hôm nay mệt lắm, không muốn dạo phố, em ở vườn hoa dưới công ty chờ anh nha."

Thương Giới: "Bên ngoài lạnh, tới rồi thì cứ lên đi, anh kêu Lâm Xuyên hâm nóng sữa bò cho em."

Giang Tỉnh Tỉnh: "Bị nhân viên nhìn thấy, người ta bàn tán thì làm sao bây giờ?"

Thương Giới: "Em không tới, họ sẽ không bàn tán?"

Gió lạnh thổi qua, Giang Tỉnh Tỉnh run rẩy, vẫn quyết định lên lầu.

Tiếp tân đã nhận được điện thoại từ văn phòng tổng giám đốc, Giang Tỉnh Tỉnh vừa tiến vào đã có một cô gái xinh đẹp tươi cười dẫn cô lên lầu.

"Cô Giang, giờ anh Thương đang họp, tôi mang cô đến phòng nghỉ của anh ấy trước."

"Phiền cô rồi."

Vào thang máy, vừa lúc gặp được Lâm Xuyên.

"Để tôi, tổng giám đốc kêu tôi đón cô." Lâm Xuyên nói xong thì ấn nút chờ cửa thang máy, để cô tiến vào.

"Sao lại phiền anh thế được, anh cứ làm việc của anh đi, tôi có thể tìm được."

Lâm Xuyên nói: "Cô không quen ai, Đại tổng sợ cô rụt rè không dám vào cửa."

Giang Tỉnh Tỉnh cười nói: "Lá gan của tôi đâu có nhỏ thế."

"Là ngày đầu tới công ty sao?"

"Đúng thế."

"Tôi mang cô đi dạo một vòng."

"Hay là thôi đi." Giang Tỉnh Tỉnh nhìn xung quanh: "Tìm một căn phòng không có ai, tôi chờ anh ấy là được rồi."

"Cô xem, vẫn rất rụt rè." Lâm Xuyên hiếm khi nở nụ cười.

"Đâu có, ai rụt rè, tôi chỉ... chỉ hơi mệt, không muốn đi lung tung."

"Thế cũng được, Đại tổng nói cô cứ xem như nhà mình, công ty của anh ấy chính là công ty của cô, muốn làm gì cũng được."

Xung quanh có những ánh mắt tò mò, Giang Tỉnh Tỉnh vô cùng ngại ngùng, mang khẩu trang lên, cái gì mà muốn làm gì cũng được chứ.

Thẩm Niệm Niệm đang cầm tách cà phê, ngồi ở ghế xoay của cô ta, nhàn nhã lật xem tạp chí thời trang, bàn làm việc trước mặt trắng tinh trống trải, ăn không ngồi rồi.

Đúng lúc này, cô ta vừa ngẩng đầu liền thấy Lâm Xuyên cùng một người phụ nữ vừa nói vừa cười đi vào văn phòng, Thẩm Niệm Niệm thấy rõ đôi mắt cô gái kia, không phải thứ đê tiện quyến rũ anh cô ta lần trước sao, vì sao ở đâu cũng gặp!

Thẩm Niệm Niệm không có việc gì làm, nhàm chán muốn chết, vừa lúc có thể ầm ĩ, gây chú ý.

Vì thế cô ta vọt đến văn phòng, lớn tiếng kêu lên: "Này! Cô tên Giang Tỉnh Tỉnh đúng không! Lại để tôi bắt được cô quyến rũ đàn ông rồi!"

Lâm Xuyên hoảng sợ, còn chưa từng thấy chuyện tương tự ở công ty, đây là kẻ điên nơi nào tới, sao lại không phân biệt đen trắng mà mắng chửi người ta!

Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu, thấy Thẩm Niệm Niệm, có hơi bất ngờ.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

"Mọi người mau đến xem đi!" Thẩm Niệm Niệm cao giọng, hô lớn: "Nữ minh tinh này, lúc trước ở phim trường quyến rũ anh tôi – Thẩm Sơ Ngôn, bị anh tôi từ chối, lúc này lại thay đổi mục tiêu, chạy đến tìm đàn ông công ty chúng ta! Đúng là ghê tởm! Lâm Xuyên à, chúng ta cũng xem như quen biết đã lâu, sao anh có thể làm chuyện như thế! Không chê ghê tởm hả!"

Lúc này Lâm Xuyên mới nhận ra, đây không phải là vị tiểu thư điêu ngoa không thể trêu vào của nhà họ Thẩm - Thẩm Niệm Niệm sao! Sao cô ta lại ở đây, lại còn gây chuyện thế này!

"Cô Thẩm, cô đừng có nói lung tung, tôi không biết cô và cô Giang có đụng chạm gì, nhưng chuyện tuyệt đối không phải như cô nói."

Thẩm Niệm Niệm không thuận theo, không buông tha, chửi ầm lên: "Tôi tận mắt thấy cô ta quyến rũ anh tôi! Loại phụ nữ này, rẻ tiền tới tận xương cốt, chuyên quyến rũ đàn ông, lúc này lại theo Lâm Xuyên, anh đừng để cô ta lừa, chắc chắn cô ta muốn anh nâng đỡ cô ta đấy!"

Giang Tỉnh Tỉnh nắm chặt tay, huyệt Thái Dương nảy lên, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, những nhân viên không rõ nguyên do đang dùng ánh mắt tò mò nhìn cô, có người còn lấy điện thoại chụp ảnh cô.

"Cô Thẩm, cô thôi đi! Đừng có nhìn nữa, làm việc đi!"

"Làm việc gì chứ! Nếu không phải quyến rũ đàn ông, có thể chột dạ thế sao? Mọi người thấy rõ gương mặt thật của cô ta chưa, chụp ảnh đăng Weibo, tôi mua hot search cho mấy người!"

Lâm Xuyên muốn đẩy Thẩm Niệm Niệm đi, nhưng Thẩm Niệm Niệm lại sống chết giữ tay nắm cửa, không chịu rời đi.

Lúc này, người vẫn luôn kiềm chế không nói gì là Giang Tỉnh Tỉnh đột nhiên đi tới.

Cô cao hơn Thẩm Niệm Niệm rất nhiều, vốn đã là ưu thế, nhìn cô ta từ trên xuống.

Thẩm Niệm Niệm đột nhiên chột dạ: "Cô... Cô muốn làm gì?"

"Xem ra lúc trước anh cô giáo huấn cô còn quá nhẹ, không đủ để cô hiểu được, ăn nói bừa bãi vu khống người khác trước mặt công chúng phải bị đánh."

Nói xong, không đợi Thẩm Niệm Niệm phản ứng, cô đưa tay lên, một cái tát rơi xuống mặt Thẩm Niệm Niệm.

Cái tát này cô dùng hết sức lực, hoàn toàn không giống Thẩm Sơ Ngôn chỉ tát nhẹ một cái ở phim trường.

Dù sao thì Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác bàn tay mình đã tê rần, tát mạnh như thế, cũng là vì cô thật sự quá phẫn nộ.

Cô chưa bao giờ nén giận yên lặng chịu đựng, cho dù lúc trước đóng vai quần chúng, nghe thấy người khác nói bậy về cô, cô cũng nhất định phải đáp trả.

Bởi vì từ nhỏ cô đã biết, cô là cô nhi, không có bố mẹ ra mặt giúp cô, nếu cô không mạnh mẽ, vậy thì cuộc sống của cô đáng buồn cỡ nào. Cô không giống mấy vị tiểu công chúa, sinh ra có bố mẹ yêu thương, còn có người anh tốt như thế, cô không có gì hết, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thẩm Niệm Niệm che mặt mình lại, lúc phục hồi tinh thần, khuôn mặt phẫn nộ như sắp vặn vẹo!

"Cô dám đánh tôi... Cô lại dám đánh tôi, từ nhỏ ngay cả bố mẹ cũng không đánh tôi, cô lại dám..."

Giang Tỉnh Tỉnh lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô Thẩm, la lối khóc lóc ầm ĩ thì cũng phải xem đây là chỗ nào đã."

"Đây là chỗ nào, đây là tập đoàn Thương thị, cô là cái thá gì mà dám nói như thế với tôi." Thẩm Niệm Niệm quay đầu nhìn Lâm Xuyên nói: "Lâm Xuyên, cô ta không biết thân phận của tôi, chẳng lẽ anh không biết sao, anh dung túng một người phụ nữ thấp hèn như thế, để cô ta động thủ với tôi, anh... anh mau nói cho cô ta, quan hệ của tôi và Thương Giới."

Nhân viên cả tầng đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn, nhìn trò khôi hài đang diễn ra, châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi, họ đều muốn biết, người phụ nữ hô to gọi nhỏ này, rốt cuộc là có địa vị gì.

Dường như Lâm Xuyên cũng không như Thẩm Niệm Niệm mong muốn, khóe môi anh ấy giật giật, nói: "Cô Thẩm, theo tôi được biết, cô và anh Thương không có chút quan hệ nào, mong cô đừng có nói lung tung, anh Thương biết sẽ không vui."

____________

[] Một số mẫu túi của Hermes mà mình sưu tầm được. Nổi tiếng nhất thì chắc chắn là Hermes Birkin và Hermes Kelly rồi hen ^^.

Truyện Chữ Hay