| Về buổi sáng sau khi Tùy Dịch bị bạo cúc.
Khi Hà Tiêu mở mắt thì bên cạnh đã trống trơn. Anh ngồi dậy nhìn quanh, liền thấy Tùy Dịch quần áo chỉnh tề đang ngồi xổm ở đầu giường, cố gắng khóa cái tủ lại.
“…” Thấy cậu hăng say làm việc, Hà Tiêu nổi lên ý xấu – anh đến gần, phả hơi vào tai cậu: “… Đang làm gì thế? Tiêu hủy chứng cứ phạm tội?”
“!” Tùy Dịch giật thót, thoắt cái lui về góc tường giả chết. Mãi lúc sau cậu mới phi hết chăn gối lên đầu Hà Tiêu, thở hồng hộc nói: “Bằng chứng đâu? Anh mới là tội phạm cưỡng hip tôi kìa!”
“… À, thế ai là người tối qua khóc kêu tội phạm cưỡng hip là tôi nhẹ một chút vậy?”
“A—-” Một vật thể lạ bay tới: “Ai khóc, khóc cm anh! Anh nói ai khóc?!”
“…” Hà Tiêu không muốn tranh cãi với Tùy Dịch, nằm vật lại giường chuẩn bị ngủ tiếp.
“… Anh đứng lên! Đứng lên cho tôi!” Tùy Dịch liều mạng lay Hà Tiêu. Anh liếc mắt nhìn cậu, suýt nữa thì bật cười – trời nóng thế mà còn mặc áo cao cổ á..
“.. Anh đứng lên đi!…” Tiếng hô giận dữ dần biến thành giọng điệu làm nũng. Hà Tiêu cười khẽ, kéo người xuống, đặt dưới thân: “Lên rồi.”
“Cái củ cải ấy! Lên rồi? Anh nghĩ tôi mù chắc…” Hà Tiêu nhìn người dưới thân vẫn còn tinh lực lắm, bèn cúi xuống phả hơi vào tai cậu: “ Thật mà, không thì em sờ đi~”
“…”
| Về yêu thầm.
Từ khi biết chuyện Hà Tiêu stalk mình từ hồi đại học, Tùy Dịch bắt đầu lên mặt như thể vừa trúng lô mấy tỷ: “Muahahahaha~~~~ Sao tôi không nhớ là đã gặp anh nhỉ ~~ Chịu thôi, chắc hồi đó nhìn anh chướng mắt quá ~~”
Hà Tiêu đặt bát cháo trước mặt cậu: “Làm sao em có thể không để ý đên người về sau sẽ nằm trên em nhỉ?”
[Làm sao em có thể không để ý đên người về sau muốn nằm trên em nhỉ] Có phải anh ta vừa nói vậy không? Hình như nói thừa một chữ rồi… Không, anh ta căn bản là không nói thừa chữ nào!
Tùy Dịch tức giận, ngẩng lên định chửi thì thấy Hà Tiêu đã rất thức thời mà chạy vào phòng bếp.
| Về cơm tối.
Tùy Dịch: “Ahihi~ Đang làm gì thế?” Ân cần vo ve quanh Hà Tiêu.
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “Sao lại dễ giận thế chứ, nào nào nào đừng ngại, nói cho anh biết đi, anh sẽ giải quyết giúp chú!”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “Nói gì đi nào ~ Đang làm gì thế?”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “… Đờ phắc! Hỏi không thèm trả lời hả, điếc sao?”
Hà Tiêu: “Trong nồi cơm có con gián.”
Tùy Dịch: “… Anh dám đốt nó? Anh làm gì với nó, tôi sẽ làm y như thế với anh!”
Hà Tiêu: “Nếu anh muốn ăn nó?”
Tùy Dịch: “Vậy tôi sẽ ăn anh!”
Hà Tiêu: “Đáng tiếc, em chỉ có thể bị anh ăn.”
Tùy Dịch: “…”
| Về chỗ ở.
Tùy Dịch nằm trên số pha trầm tư, rồi ngẩng lên hỏi Hà Tiêu: “.. Không ngờ anh lại sống cạnh nhà tôi.”
Hà Tiêu bỏ quyển sách trên tay xuống: “Ừ.”
Tùy Dịch: “Sao anh biết lúc nào tôi ra khỏi nhà? Lần nào ra ngoài tôi cũng thấy anh đứng đó.”
Hà Tiêu: “Mỗi lần ra ngoài em đều rất ồn ào, tường thì mỏng, nghe không khác gì sắp đánh nhau.”
Tùy Dịch: “Sao có thể!”
Hà Tiêu: “Kết cấu nhà như thế, đành chịu thôi. Ngày nào anh chẳng nghe thấy tiếng em gào rống.”
Tùy Dịch: “…” Gào rống? Tôi hát đấy… Trời cao trong xanh sương sớm long lanh mặt nước xanh xanh cành lá rung rinh~ Một bài hát tươi vui như thế vào tai anh lại thành sói tru hổ gầm là thế nào? “Ý anh là giọng tôi khó nghe sao?”
Hà Tiêu: “Nâu, thỉnh thoảng cũng dễ nghe lắm chứ.”
Tùy Dịch: “Thật sao thật sao?”
Hà Tiêu: “Ừ, như lúc em khóc cầu anh sâu hơn đi ~ như hôm qua ấy…”
Không đợi Hà Tiêu nói xong, Tùy Dịch đã xông tới đánh bom liều chết: “Câm mồm câm mồm câm mồm!!!! Tôi giết anhhhhhh!!!”
| Về sự giống con gái.
Tùy Dịch ngồi trên bàn ăn, nghiêm túc hỏi Hà Tiêu: “Nhớ lần đầu gặp tôi anh đã nhầm tôi với con gái, này… nhìn tôi không gái đến thế chứ?”
Hà Tiêu húp một ngụm súp, đáp: “Đúng là không giống thật.”
“Vậy anh còn gọi tôi thế làm gì? Lúc đó tôi chỉ muốn băm anh thành mấy đoạn!”
“… Nhìn em tức giận rất đáng yêu.”
“.. Thế thôi?”
“Ừ.”
“Họ Tiêu kia, ông đây liều mạng với ngươiiiiiiiii”
| Về mắt cận và tai điếc.
Hà Tiêu nói với Tùy Dịch là tai và mắt anh đều có vấn đề – phải nhìn xa, nghe xa thì mới rõ, giống như viễn thị và viễn thanh vậy.
Lúc đầu Tùy Dịch hoàn toàn tin là vậy – dù sao bệnh lạ trên đời đầy ra đấy, có kiểu bệnh thế này cũng là thường thôi.
Nhưng mà, thời điểm Hà Tiêu phát bệnh cũng lạ thật ha?
Hà Tiêu: “Tùy Dịch, em nói gì thế?”
Tùy Dịch: “… Anh nhanh như thế làm gì!… A…”
Hà Tiêu: “Hả? Nghe không rõ.”
Tùy Dịch: “Hà Tiêu anh là đồ hạ lưu!!”
…
Tùy Dịch: “Hà… Hà Tiêu… Đừng nhìn nữa…”
Hà Tiêu: “Dí sát vào anh mới thấy rõ.”
Tùy Dịch: “…” Anh nghĩ mình đang sửa máy móc chắc, có cần tôi soi đèn pin cho không?
Hà Tiêu: “Ầy da, vẫn nhìn không rõ mà.” Nói rồi liền cúi xuống gần hơn, quan sát kỹ lưỡng thân thể trơn bóng của Tùy Dịch.
Tùy Dịch: “Anh thấy rõ làm gì?”
Hà Tiêu: “Không nhìn rõ sao làm gì được?”
Tùy Dịch: “Anh định dùng ánh mắt để thượng tôi?”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “…”
Tùy Dịch: “… Hà Tiêu … Huhu tôi sai rồi, tôi chưa nói gì hết á.”
Hà Tiêu: “Không nghe thấy gì hết.”
Tùy Dịch: “Ưm.. A…!” Đồ dối trá!