Tác giả: Chung Hiểu Sinh | Edit + Beta: Kidoisme.
.
Ông đây tự nhận chân còn không cao bằng mũi của các người, phân chui ra cũng không to bằng cục rỉ của các người, mấy người sợ ông đây bẩn thì ông đây cũng đành nhận, ai nói vệ sinh cá nhân của ông đây không tốt? Nhưng mấy người sao lại sợ tôi? Vì cái gì? Ít nhất sợ tôi cũng nên cho tôi một cái cớ có đúng không? Ừ thì ông đây bẩn đấy, nhưng cũng đâu phải vũ khí sinh hóa, chạm vào cũng đâu bị nhiễm HIV, kể cả có đem ông đây đi nướng ăn, cùng lắm cũng chỉ bị đau bụng đi ngoài thôi.
Ôi, càng nghĩ càng không hiểu.
Tôi đi ra khỏi quán bar, trong lòng bị đè nén. Nói thế nào ông đây cũng là đại nhân vật đã tu luyện thành tinh, ấy thế mà vừa nãy suýt bị mấy tiếng thét chói tai hù chết, bị kẻ mắt chọc chết, bị nước hoa sặc chết, làm sao có thể không nghẹn một bụng tức giận chứ?
Tôi tìm một cái hẻm nhỏ không người, niệm một câu thần chú, lắc mình một cái biến thân thành hình dạng con người.
Tu vi của tôi không tính là thâm hậu cho lắm, hóa thành người cũng không được bao lâu, nhiều lắm cũng chỉ một đêm thôi. Sau đó phải ăn no ngủ kĩ hơn một tháng mới có thể đem linh khí đã mất trở về. Thế nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần một đêm thôi, ông đây cũng đủ chơi bời rồi.
Tôi định đi vào quán bar kia một lần nữa, ai biết được còn chưa ra khỏi hẻm nhỏ, đột nhiên bị hai tên bất lương đi xe máy không biết từ đâu chui ra ngăn cản không cho đi.
Tên ngồi phía trước nhìn tôi cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng, sau đó móc từ trong ngực ra một con dao nhỏ chói mắt: "Đưa hết tiền đây."
Tôi ngẩn người, ngoan ngoãn cho tay vào túi quần, rồi lại lục lên túi áo, chỉ móc ra được hai khối bánh quy.
Tôi nhìn hai tên kia cười gượng, bọn chúng trả lại tôi hai nụ cười lạnh.
Tôi đang lo lắng nếu như đột nhiên biến về hình dạng bốn chân để chạy trốn có thể dọa hai thanh niên trước mặt đái ra quần không, đột nhiên thấy Viên kẹo hồng mặc áo sơ mi, tây trang được cầm trong tay, ủ rũ cụp đuôi đi về phía mình.
Viên kẹo hồng hiển nhiên đang hồn bay theo gió, tôi cùng hai tên cướp nhìn cậu ta đến gần, cậu ta vậy mà cũng không phát hiện ra nơi này đang dương cung bạt kiếm. Chờ đến lúc Viên kẹo hồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy tên kia đang chĩa con dao gọt hoa quả vào tôi, sửng sốt.
Chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau giằng co, một lúc lâu sau đó Viên kẹo hồng mặt không cảm xúc nhấc tay lên "Từ từ đã." Nói rồi cậu ta đem tây trang ném xuống đất, không nhanh không chậm cởi bỏ cúc áo sơ mi, hai tay dùng sức kẹp lại, cơ bắp trên ngực cứ thế mà lộ ra ngoài. Cậu ta duy trì tư thế, mặt lạnh nhìn hai tên cướp, nói: "Anh em, đánh nhau để thương lượng, các người đến trước đi."
Hai tên cướp nhìn thấy cơ bắp lồ lộ giữa ánh điện đường mờ mờ, cười gượng, thu tay, quyết định chạy lấy người.
Tôi thở một hơi hắt ra --------- không cần biến thân, thực sự quá tốt!
Viên kẹo hồng chậm rãi cài lại cúc áo sơ mi, rồi nhặt lại áo tây trang rớt trên mặt đất. Tôi tiến lên trước, vỗ vỗ vai cậu ta, ai ngờ vỗ một cái nhẹ như thế thôi mà Viên kẹo hồng ngã luôn xuống đất.
Tôi nhìn bàn tay mình, hơi sửng sốt:Tu vi của ông đây thực sự đã luyện tới bậc này? Sớm biết thế vừa nãy đã cho hai tên kia mỗi đứa một cái tát, cũng không cần đứng đấy mà lo sợ.
Tôi chạy nhanh lại nâng Viên kẹo hồng dậy, cười gượng nói: "Khụ, người anh em, xin lỗi, tôi không cố ý."
Viên kẹo hồng lắc lắc đầu, run giọng nói: "Không phải, là tôi không đứng vững..."
Tôi: "........."
Cậu ta liếc tôi một cái, đột nhiên hơi giật mình, mắt như phát sáng mà đem tôi đánh giá từ đầu đến chân một lần. Tôi bị Viên kẹo hồng nhìn mà lông tơ dựng đứng, không tự chủ theo ánh mắt cậu ta nhìn lại thân thể mình một phen. Ông đây tốt xấu gì cũng là một con gián tinh tu luyện hơn một trăm năm, tuy nói cơ bắp không có to lớn như cậu ta, nhưng dù gì cũng là một " hán tử" hàng thật giá thật, so với mấy tay ẻo lả trong quán bar mà nói chắc chắn cường tráng hơn không ít.
Viên kẹo hồng nheo mắt lại, nỗ lực thu lại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi, nghiêm mặt hỏi: "Người anh em, anh muốn đi đâu?"
Tôi buột miệng trả lời: "Quán bar XX" - Ờm thì đúng là chỗ từ nãy Viên kẹo hồng vừa tới.
Ánh mắt của cậu ta càng ngày càng hung ác, tôi bị nhìn đến trán cũng đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa không chịu nổi mà đem xúc tu lòi ra.
Viên kẹo hồng chậm rì rì mà nói ra vài từ tiếng anh qua kẽ răng: "For one night?"
Tôi triệt để ngẩn người. Nói thật thì kể cả khi đã tu luyện thành tinh, nhưng tốt xấu gì cũng là một con gián sinh trưởng trong nước, không quá sính ngoại, tuy rằng Tiếng Anh cũng hiểu qua một chút, cơ mà đứng một lúc cũng không phản ứng lại nổi. Cuối cùng, tôi theo bản năng gật đầu.
Viên kẹo hồng nỗ lực đem khóe miệng đang cong lên áp xuống, kết quả biến thành một bộ mặt kì quái: "Anh xem tôi thế nào?"
Oanh! Trong khoảnh khắc trời đất nổ tung, tôi rốt cục cũng ngộ ra đạo lý!
Tôi gian nan nuốt nước miếng, mặt già nháy mắt đỏ như quả táo chín, nhìn gương mặt anh tuấn cùng đôi môi xinh đẹp của Viên kẹo hồng, nhất thời lại ngây người.
Viên kẹo hồng thấy tôi không nhận lời, vội vàng la lên: "Anh..đừng nhìn tôi đô con, kỳ thật tôi là thuần...Tôi, tôi trên dưới đều có thể, cùng lắm thì anh thượng tôi, sau đó tôi lại áp anh. Nếu anh không thích, thì anh thượng tôi cũng được!"
Tôi liếm khóe môi khô, trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh Viên kẹo hồng ngày hôm qua nhu nhược đáng thương đến nhường nào, bụng dưới phảng phất có ngọn lửa đem tôi thiêu cháy. Tôi chiều theo ý nghĩ trong lòng, đem đầu gật mạnh xuống!
- -----------------------