Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cô cực kỳ cao hứng, bởi vì có thể câu thông hiểu về nhau, cảm thấy vạn phần kích động. Cảm xúc vui sướng đó không lời nào có thể miêu tả được, cho dù ngôn ngữ không thông, hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được. Nếu như hắn biết chi nói ra một cái tên đã làm cho cô cao hứng đến thế, thì hắn đã sớm nói cùng cô. Cả buổi tối, cô không nhịn được vẫn hỏi hắn, lần nữa xác định phát âm vật phẩm khác nhau.

Cô hỏi hắn bắp nên đọc thế nào, hỏi hắn bí đỏ nói thế nào, hỏi hắn khoai tây, thậm chí nồi, lò lửa, muỗng canh, còn có chén đọc như thế nào.

Hắn nhất nhất dạy cô làm sao phát âm, cô cũng nói cho hắn biết, dùng ngôn ngữ của cô là nói như thế nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bởi vì hưng phấn mà trở nên đỏ ửng, cặp mắt đen nhánh , vui vẻ tỏa sáng lấp lánh.

Mặc dù chỉ là một chữ độc nhất trao đổi, cô cũng đã có dáng vẻ như nhặt được trân bảo.

Cô cùng hắn rửa chén thu dọn bàn, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn, pha một ấm trà dược thảo, dùng từng từ ngữ chậm rãi, cùng khoa tay múa chân, hàn huyên một đêm.

Đó thật ra thì không tính là tán gẫu, hắn chỉ nói theo danh xưng khi cô chỉ vào vật gì đó nhưng nói thật, hắn căn bản không nhớ trước kia khi mình cùng với người khác nói chuyện nhiều như thế này là khi nào nữa. Đối với hắn mà nói, đây đã là lần nói chuyện nhiều nhất đã mấy năm nay rồi. Có vài lần, cô không ngừng đưa tay đụng vào hắn, muốn hắn nhìn cô chỉ vào gì đó, nghe cô hỏi vấn đề. Hắn mỗi một lần, cũng rõ ràng cảm nhận được ngón tay của cô, nhưng cô lại giống như không hề phát hiện, giống như làm như vậy là chuyện rất tự nhiên bình thường.

Mỗi khi ngón tay của cô dừng lại trên cánh tay hắn, thì hắn cũng không khỏi nín thở.

Tiếng cười của cô như chuông bạc, vang lên lần nữa.

Hắn không có cách nào khống chế, mắt chỉ dừng ở nhiều biểu tình thay đổi trên mặt cô, nhìn cô vui sướng, e lệ, khẩn trương, thoải mái, ở khóe mắt đuôi mày tinh tế hiện lên biến ảo.

Ngay cả, có nhiều lúc, vẫn là nghe không hiểu cô đang nói cái gì, nhưng hắn một chút cũng không thèm để ý, hắn nghe cô nói chuyện, nghe cô dùng thanh âm êm ái kia, nói với hắn ngôn ngữ mà hắn nghe không hiểu.

Đã rất lâu, không hề ai nói chuyện với hắn như vậy.

Thật tình như thế, lòng tràn đầy vui mừng như thế, bởi vì hắn làm mà vui vẻ như thế.

Cô gần như dừng lại không được, giống như quên mệt mỏi, cho dù thanh âm đã bắt đầu có chút khàn khàn, mỏi mệt cũng lên hiện mặt, cô vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, không hề có ý định muốn nghỉ ngơi.

Vì muốn cô tốt, hắn chỉ có thể mở miệng ngăn cản cô."Quá muộn, ngày mai hãy tiếp tục nói."

"Cái gì?"

Cô không hiểu, hắn nhìn ra được, hắn cong khóe miệng dùng tay ra hiệu.

"Ngủ." Hắn chỉ vào giường, "Sơ Tĩnh, ngủ."

Nháy mắt , rặng mây đỏ lại nổi lên gương mặt trắng noãn của cô, cô lĩnh ngộ được.

"Đúng vậy, tôi hiểu, xin lỗi, tôi quá nhiều lời." Cô lúng túng nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên ghế, nhưng bởi vì động tác quá nhanh mà choáng váng.

Lại một lần nữa , hắn đỡ cô.

Cô ngẩng đầu, nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng hé mở.

"Cám ơn. . . . . ."

Hắn đã bắt đầu hiểu được ý tứ của hai chữ này, cô gái này đang cùng hắn nói lời cảm ơn, , kể từ khi cô hôn hắn, hắn chỉ sợ cả đời cũng sẽ nhớ rõ ràng hai chữ này. Một giây sau, hắn có thể cảm nhận được, khi hắn nắm tay cô, mạch đập của cô nhảy lên thật nhanh.

Cô xin lỗi cười cười, đứng vững, lui về phía sau một bước.

Hắn cưỡng bách mình buông tay ra, để cho cô xoay người rời đi.

Chậm rãi, hít một hơi thật sâu, hắn quay đầu lại dọn dẹp bình trà cùng cái ly trên bàn, cùng đi theo đến chiếc chăn đã sớm ngủ bên cạnh, mở thảm ra. Cô vào nhà vệ sinh, sau đó trở lại bên giường, cỡi giày cùng áo khoác ra, bò lên giường. Xác định cô an toàn lên giường, hắn mới tắt ngọn đèn dầu trên bàn. Trong phòng, lập tức tối xuống, chỉ còn chút ánh sáng từ trong lò.

Hắn cởi giày ra, nằm xuống trên thảm, lấy cánh tay làm gối , hai mắt nhắm nghiền.

Trong đêm tối, cô tất tất tác tác lật trở trên giường.

Hắn biết cô không được tự nhiên, cho nên vừa bắt đầu liền đưa lưng về phía giường, tránh cho cô khẩn trương không ngủ được.

Cô lật được một lúc, mới dừng lại .

Nhưng cô an tĩnh không bao lâu, lại động.

Hắn nguyên tưởng rằng cô chỉ là còn hưng phấn quá mức, chỉ cần nữa nằm lâu thêm một lát, cô sẽ ngủ, một giây kế tiếp, nghe được cô sợ hãi kêu lên.

"Irapa?"

Hắn mở mắt ra, lật người nhìn cô, chỉ thấy cô gái kia chẳng biết lúc nào đã ngồi dậy, thối lui đến giường dựa vào tường bên kia, trên giường trống ra một khoảng trống rất lớn

"Đây là giường của anh mà. . . . . ." Cô dùng ánh mắt đen lúng liếng kia nhìn hắn, vỗ vỗ giường, vẫy tay về phía hắn nói:

"Tới đây, anh có thể không cần ngủ trên sàn nhà."

Hắn kinh ngạc nhìn cô chằm chằm. Cô gái này là. . . . . . Đang gọi hắn qua đó ngủ sao? Hắn không cử động, chỉ nhìn cô chằm chằm, hoài nghi mình có đoán sai ý của cô hay không.

Cô cắn cắn môi, một giây kế tiếp, cô hít sâu một cái, bò xuống giường, ôm chiếc chăn lông cừu của mình, dưới ánh lửa lay động chiếu rọi ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn lương tâm có chút bất an của cô.

Hắn đột nhiên hiểu rõ, cô thật sự gọi hắn đến giường ngủ, cô ngại chiếm giường của hắn.

"Trên đất vừa lạnh lại cứng, giường lớn như vậy, chỉ hai người ở phía trên nằm ngang cũng không thành vấn đề." Cô đỏ mặt nói, đưa tay muốn kéo hắn đứng dậy.

Hắn vẫn không hề động, nhìn cô chằm chằm, nghèn nghẹn mở miệng cự tuyệt: "Không, cô trở về ngủ."

Cô ngồi xổm người xuống, kiên định nhìn hắn, nói: "Nếu có người phải ngủ trên sàn nhà, cũng nên là tôi, anh lên giường ngủ đi."

Nói xong, cô để chăn lông cừu xuống, quỳ đem nó trải ra, tiếp theo nằm xuống trên mặt đất.

Hắn bắt được cánh tay của cô, ngăn cản cô nằm xuống.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười chỉ vào giường, "Giường của anh, giường của Irapa, anh ngủ đi."

Cái cô gái ngoan cố này. Cô cần nghỉ ngơi, nhưng cô lại muốn ngủ trên sàn nhà. Mặc dù nơi này gần lò lửa, nhưng sàn nhà lại lạnh chết đi được, gió còn có thể xuyên qua ngạch cửa, cái loại giá lạnh đó, không phải dựa vào tấm chăn lông cừu thật mỏng này là có thể có thể chống đỡ được . Hít sâu một cái, hắn kéo cô đứng dậy, thuận tay đem chăn của cô cũng chộp trong tay, sau đó mang theo cô đi trở về bên giường.

"Này, chờ một chút, chuyện này quá buồn cười, nếu như anh không lên giường ngủ, tôi cũng sẽ không ngủ ở trên giường, nào có đạo lý tu hú chiếm tổ chim khách. Huống chi tôi cũng không phải tu hú, tôi còn biết phải hiểu được khách khí. Coi như nói người đến là khách, cũng không hề chuyện chủ nhân cứ mãi đem giường tặng cho khách ngủ, tôi còn phải ở chỗ này nghỉ ngơi khá lâu, chẳng lẽ anh phải ngày ngày ngủ trên sàn nhà. . . . . ."

Giống như là biết cố gắng tránh thoát là uổng phí hơi sức, cô thuận theo cùng đi theo, nhưng mặc dù không hề giãy giụa kháng cự hắn dẫn dắt, trong miệng cô cũng càu nhàu nói không ngừng.

Không để ý tới cô kháng nghị, hắn đem cô gái nhỏ này ôm đến trên giường, đem cái chăn lông cừu cũng đặt lên đó.

Cô cau mày nhìn hắn chằm chằm, khi hắn muốn đi về chỗ của hắn thì cô đưa tay bắt được tay của hắn.

"Đợi đã nào...! Anh nghe có hiểu hay không? Chúng ta có thể cùng nhau ngủ a!"

Hắn nhìn cô cầm lấy tay hắn, lần nữa thối lui đến bên tường, nhường ra một chỗ trống lớn phía trước, sau đó vỗ vỗ ván giường.

"Nhanh lên một chút, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên anh cùng tôi ngủ ở nơi này, chúng ta ngày hôm qua cũng ngủ cùng nhau, hiện tại mới thẹn thùng đã quá muộn, hơn nữa cùng nhau ngủ cũng tương đối ấm áp a." Cô kiên trì như vậy, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt cổ tay của hắn, giống như sợ hắn sẽ chạy trốn. Nhiều năm qua như vậy, đây là lần đầu tiên có người quan tâm hắn như vậy.

Hắn có thể dễ dàng từ trong mắt cô nhìn thấy sự quan tâm.

Cô gái này, không đành lòng nhìn hắn nằm trên sàn nhà, cho nên vứt bỏ xấu hổ, cố nén khẩn trương, cũng muốn cho hắn ngủ ở trên giường.

Cổ họng không hiểu sao nghèn nghẹn, trong lòng bỗng nhiên hiện lên ấm áp không biết tên.

Cho nên, mặc dù hoài nghi cô có chắc chắn mình đang làm cái gì hay không, mặc dù biết rõ lên giường ngủ cùng cô không phải là một ý kiến hay, hắn vẫn giơ tay lên, chỉ vào chăn nệm trước lò, mở miệng.

"Tôi phải đi lấy chăn."

"Không được, Sơ Tĩnh." Cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, sau đó vỗ vỗ vị trí bên giường, "Irapa."

Cô nghe không hiểu, cho là hắn vẫn muốn trở về nằm sàn nhà.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan cố của cô, trong nháy mắt đó, giống như ngay cả ngực cũng co rúc nhanh . Vì vậy, hắn nhượng bộ ngồi lên giường. Cô tràn ra nụ cười thắng lợi ngọt ngào, lúc này mới buông lỏng tay ra. Hắn đem thảm lông cừu kéo đến trên người cô, sau đó thừa dịp cô buông tay trong nháy mắt, xoay người đi lấy chăn của mình.

"Oh, thật đáng ghét, cái người này sao lại ngoan cố như vậy!" Cô nhảy dựng lên, giọng nói có chút áo não.

Bước nhanh đi trở về bên lò, hắn cầm tấm thảm lông lên, quay đầu lại đã nhìn thấy cô đã bò xuống cái giường đối với cô mà nói có chút hơi cao, dáng vẻ như muốn bắt hắn trở lại.

Hắn rất nhanh trở lại bên giường, cô vừa quay người nhìn thấy hắn, lấy làm kinh hãi.

"Chăn." Hắn giơ cao chăn cừu cầm trên tay."Tôi chỉ đi lấy chăn.”

Cô trừng mắt nhìn, im lặng, đỏ mặt bò lại trên ván giường cao lớn .

Hắn nhịn xuống xúc động muốn giúp cô, ở một bên chờ. Ban đầu làm cái giường này thì hắn y theo tỷ lệ thân hình của mình, cho nên vị trí ván giường so với bình thường cao hơn, gần như đến hông của cô.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ có khách.

Thật vất vả, cô vểnh cái mông nhỏ lên bò lên giường, sau đó di động đến mặt trong giường nằm xuống.

Đợi đến cô dàn xếp tốt lắm, hắn lúc này mới đi theo nằm lên giường.

Cái giường này rất lớn, coi như nhiều thêm một người hơn nữa, cũng không phải là vấn đề.

Hắn nằm xuống, không nhịn được nhìn cô một cái.

Cô đối mặt với hắn, nằm nghiêng. Lò lửa lặng lẽ cháy, sưởi ấm không khí bên trong phòng . Ở trong ánh lửa lập lòe, hắn có thể nhìn thấy mặt cô mang theo mỉm cười, cô đã điều chỉnh tốt tư thế, đem mình dùng chắn bao bọc thật tốt, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn."Ngủ ngon."

Cô cười nói, sau đó an tâm nhắm nghiền hai mắt.

Thật làm cho không ai dám tin tưởng.

Cô gái này, thật không ngờ lại tin tưởng hắn.

Hít một hơi thật sâu, Irapa đem tầm mắt chuyển qua trên trần nhà, trong lồng ngực có đủ loại cảm xúc.

Hắn khép cặp mắt lại, khiến bóng tối phủ xuống.

Hô hấp của cô ở bên tai lặng lẽ vang lên, từ từ trở nên quy luật , hắn có thể biết rõ ràng, cô ngủ khi nào.

Cô tin tưởng hắn.

Cô tin tưởng hắn sẽ không đối với cô làm loạn, cho nên mới mời hắn lên giường ngủ cùng nhau, cho nên mới có biện pháp, trong ngủn mấy ngắn phút, ở bên cạnh hắn ngủ say.

Thật lâu, thật lâu. . . . . . Không hề ai tin tưởng hắn như vậy rồi. . . . . .

Hắn không biết mình nên nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy phiền muộn tích lũy lâu dài trong lồng ngực, tựa hồ lặng lẽ hơi có chút tan ra. Đêm đông, chậm rãi. Bóng tối hỗn loạn đến qua bao nhiêu lâu, hiện lên, hiện lên lần nữa. Cho dù nhắm hai mắt, hắn vẫn có thể nhìn thấy những người đáng khinh đó trong quá khứ, sợ hãi mặt của hắn.

Lặng lẽ, hắn nghiêng người, ở trong ánh lửa u ám, mở mắt ra, nhìn cô gái thần kỳ kia.

Cô tin tưởng hắn.

Đây gần như, giống như là. . . . . . Một loại kỳ tích. . . . . .

Một lần lại một lần , hắn len lén đem mùi hương thuộc về cô hít vào ngực, vào phổi, đem những thứ không vui buồn bực kia phun ra.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tỉnh của cô , hắn không nỡ nhắm mắt lại.

Vốn tưởng rằng mình sẽ suốt đêm không ngủ, nhưng nhìn gương mặt say ngủ của cô đã lặng lẽ xua đi những thứ không vui kia.

Buồn ngủ, lặng lẽ tràn lên trên người.

Một con chim ưng khổng lồ ngu ngốc, đang dang đôi cánh thật dài, bay lượn trên bầu trời.

Cô ngước nhìn con chim khổng lồ giương cánh bay lượn so với xe hơi còn lớn hơn, có trong nháy mắt, hoài nghi mình thật ra đã lạc vào một không gian lạ lùng nào đó. Chỗ này sinh trưởng quá nhiều động thực vật mà cô không biết, có lạc đà, dê và có mèo hoang vô cùng to lớn, còn có thỏ, còn có con chim đang bay lượn trên đỉnh đầu cô, đó là loại chim lớn nhất từ lúc cô xinh ra cho đến bây giờ mới được nhìn thấy!

Nơi này giống như Thế Giới Dị thế, nhưng địa đồ trên giá sách của hắn, nói cho cô biết, thật sự mình vẫn còn sống sờ sờ tồn tại trên quả địa cầu này.

Thật may là, không hề Ma Pháp Sư hoặc những con thú khổng lồ nào đó xuất hiện hiện, cô không cho là thần kinh của cô còn có thể tiếp nhận kích thích nhiều hơn.

Liếc mắt, Cảnh Sơ Tĩnh nhận thức phần kéo về tầm mắt, vừa suy nghĩ bắt đầu xúc tuyết.

Buổi sáng, hắn lại không thấy, nhưng Kaka vẫn còn ở.

Mấy ngày nay vốn là như vậy, nhưng cô cũng không lo lắng, qua mấy lần kinh nghiệm, cô phát hiện hắn chỉ là đi ra ngoài xử lý mọi chuyện, đến giờ hắn sẽ trở lại.

Vì để ngừa ngộ nhỡ, sợ cô độc thân sẽ lại gặp thú hoang, hắn mới bảo Kaka ở lại theo cô.

Hắn luôn có thật nhiều chuyện bận rộn, thừa dịp khí trời tốt hiếm có này, hắn không ngừng đốn củi, săn thú, dự trữ thật nhiều thức ăn cùng củi đốt.

Trước đây, hắn vốn đã dự trữ đủ thức ăn qua mùa đông cho một mình hắn, cô theo hắn đến hầm xem qua, nơi đó chất đầy rất nhiều đồ hộp, lương khô, từng túi bột trước mặt, khoai tây cùng bí đỏ, còn có thật nhiều thịt muối. Hầm chứa đó là một tủ lạnh thiên nhiên, đủ để giữ những thực vật này tươi mới hơn mấy tháng. Nếu như không phải là bởi vì cô, thật ra hắn đã không cần phải đi săn thú, đốn củi nữa. Cô biết, hắn đã hết sức khiến hai người có thể bình yên vượt qua mùa đông này. Mùa đông. Mặc dù đã vào khoảng tháng sáu rồi, nhưng những ngọn núi nơi này khắp nơi đều là tuyết, cô không thể không khiến mình tin tưởng, chỗ này đang tiến vào trời đông giá rét khắc nghiệt nhất.

Mấy ngày nay khí trời hơi trong thì cô từng ở ban đêm ra ngoài xem qua sao, đầy trời toàn là sao, cô không hề biết tên một ngôi sao nào, để có thể gián tiếp xác nhận ý tưởng của cô.

Nói cách khác, cô hiển nhiên không ở bán cầu Bắc.

Cô ở Nam Bán Cầu, không phải Châu Phi, châu Úc, chính là Châu Nam Mỹ.

Đứng ở ngoài phòng, cô đem tuyết sạch xúc vào trong thùng nước, mới xúc được hai xẻng, thì phải tựa vào chuôi xẻng thở dốc nghỉ ngơi.

Thật vất vả thở lại được bình thường, cô không nhịn được ngẩng đầu đưa mắt nhìn trời xanh mây trắng ở dưới kia, càng thêm lộ ra vẻ cao chót vót nguy hiểm của dãy núi cao vút này.

Bọn họ bao quanh cả sơn cốc này, mặc dù những ngọn núi đồi chung quanh đây hơi thấp hơn so với ngọn núi mà lần trước hắn mang cô đi lên đó, nhưng đa số đều là những vách tường cao thẳng đứng màu xám ngắc.

Thời tiết vào lúc này, nơi này dù có ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, tuyết cũng không tan ra. Mỗi khi cô đứng ở dưới ánh mặt trời thì mặc dù sẽ cảm thấy ấm áp, nhưng chỉ cần vừa rời khỏi ánh mặt trời, bước vào bóng râm, thì nhiệt độ sẽ rớt xuống trong nháy mắt, nhiệt độ trong bóng râm, thường lạnh đến mức làm cho hàm răng cô run lên. Mặc dù hắn đã cho cô mực thêm cô một cái áo lông, lại chuẩn bị cho cô thêm một tấm chăn dày, để cho cô quấn quanh lên người, ngăn cách không khí lạnh lẽo, cô vẫn cảm thấy rất lạnh.

Cho nên, cho dù ở trong phòng, phần lớn thời giờ, Irapa cũng sẽ duy trì chút củi đốt ở bên trong bếp lò. Cô biết hắn làm như vậy, thật ra là vì cô, cô không cho là hắn cần lò lửa giữ cho ấm, ít nhất ban ngày thì hắn không cần.

Cô tận lực giảm bớt cơ hội sử dụng củi, để tránh gia tăng lượng công việc của hắn.

Ngay cả hôm nay đứng dưới ánh mặt trời, cô thở ra hơi thở vẫn tạo thành khói mù màu trắng.

Ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu chỉ là giống như một loại ảo ảnh, cô hoài nghi nhiệt độ thậm chí chưa đến độ.

Xách theo thùng nước tuyết được xúc đầy, cô đi trở về trong phòng, đem tuyết khối rót vào chum nước đã đầy tám phần, sau đó lại đi ra ngoài, tiếp tục xúc tuyết.

Mấy ngày nay, cô đã không còn cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt muốn ói, nhưng đứng lên hoạt động thì vẫn nhanh chóng cảm thấy không thở nổi.

Ít ngày trước khi ngồi ở trong nhà ngẩn người thì cô mới đột nhiên nhớ tới, đó là triệu chứng của núi cao. A Lãng tằng với cô rằng, hắn và nhị ca trước kia cùng đi leo núi thì đã từng gặp qua người khác bị chứng núi cao này!

Khi được phát hiện lập tức trực tiếp đưa xuống núi chạy chữa. Đáng tiếc cô không có cách nào xuống núi, thật may là cô không vì thế mà chết. Irapa cho cô uống trà, để cho cô tốt hơn rất nhiều, cô phỏng đoán có lẽ đó là nguyên nhân mà hắn mỗi ngày đều bắt cô uống một ấm thật to.

Xúc đầy một thùng tuyết cuối cùng, cô đi trở về phòng, cố gắng đem một thùng tuyết lớn đổ vào trong chum nước, lúc này mới ngồi xuống ghế, thở hổn hển nghỉ ngơi một chút.

Bởi vì vẫn chưa hoàn toàn thích ứng không khí của nơi này, đi mỗi một đoạn đường đã cảm thấy thở không nổi, cô không có cách nào giúp hắn một tay săn thú đốn củi, nhưng ít ra cô có thể giúp hắn làm chút chuyện vặt.

Nấu cơm, quét dọn, đem nước chuẩn bị đầy đủ, chút chuyện nhỏ này cô có thể làm được .

Ngồi ở trên ghế, cô nhìn thấy giá sách đứng ở một bên, suy nghĩ không khỏi lại trở về trên thân người đàn ông kia.

Kể từ khi hắn đem tên nói cho cô biết, cũng không còn ra vẻ cự người ngoài ngàn dặm như vậy nữa, trước đó, cô cảm giác hắn nơi nơi tản ra hơi thở lạnh lùng, có lẽ là bởi vì hắn rốt cuộc nguyện ý cùng cô nói chuyện, cô phát hiện hắn tựa hồ trở nên thân thiết một chút, không hề cô độc như trước nữa.

Cho dù hai người vẫn không thể đầy đủ nói chuyện với nhau, nhưng dựa vào khoa tay múa chân, cùng với vẽ trên giấy, trên căn bản câu thông vẫn không hề vấn đề. Irapa, là tên của hắn.

Đêm hôm đó, khi hắn chủ động nói cho cô biết thì cô gần như không có cách nào khống chế mình, thiếu chút nữa không nhịn được tiến lên ôm hắn.

Sợ lần nữa hù dọa người đàn ông kia, cô nỗ lực nhịn xuống, lại không nhịn được cứ lảm nhảm nói chuyện, thật may là hắn cũng không có dáng vẻ để bụng.

Gần đây buổi tối mỗi ngày, cô đều sẽ cùng hắn nói chuyện phiếm, học tập ngôn ngữ sử dụng hắn, đem mỗi một chữ hắn dạy cô, dùng chú âm cùng tiếng Trung ghi lại trên giấy.

Mặc dù hắn đã từng cố gắng dùng Tiếng Anh cùng cô câu thông, nhưng quá đáng tiếc chính là, Tiếng Anh của cô dở tệ, kí tự của chữ Anh, nếu tách ra thì cô có thể đọc được, nhưng hợp lại thành chữ thì cô hoàn toàn không có biện pháp hiểu.

Từ nhỏ, cô đã đối với ngôn ngữ Tiếng Anh này, có loại chán ghét không nói ra, khi còn di hojwc, điểm tiếng Anh của cô chưa bao giờ được điểm cao. Không giống cô chỉ sẽ nói tiếng Trung cùng tiếng Đài, Irapa hiểu rất nhiều ngôn ngữ, hơn nữa không phải đơn giản là khẩu ngữ mà thôi, cô thấy ở trên giá sách của hắn thấy rất nhiều những quyển sách với nhiều ngôn ngữ khác nhau, những quyển sách kia xem qua mỗi một bản cũng bị người ta lật tới nhăn nhúm, nhất định là hắn đều đã tất cả nhiều lần rồi.

Hắn thật sự có trồng trọt thu hoạch, trong nhà hắn có thật nhiều nông cụ, cho dù hiện tại đã bị tuyết chôn vùi, cô cũng nhìn ra được, ngoài phòng có vài chỗ đồng ruộng có dấu vết khai khẩn. Nhưng sự thật, hắn cũng không phải là thôn phu quê mùa thô lỗ. Khoai tây cùng bí đỏ cô mới vừa rửa có thể là đíhc thân hắn trồng trọt, kì lạ là người thông hiểu đủ loại ngôn ngữ như hắn, ại sao lại muốn ở trong một sơn cốc của một vùng núi cao hẻo lánh này. Cho dù từ nhỏ hắn đã sống và lớn lên ở nơi này, hắn cũng nhất định đã từng xuống núi.

Nếu không thì làm sao hắn sẽ hiểu nhiều ngôn ngữ như vậy, lại có tiền mua những thứ đồ hộp thịt bò, thịt heo, thịt dê trong hầm chứa?

Xác thực, hắn có thật nhiều vật phẩm xem ra đều là tự chế, giống như là giá sách, thùng nước, hương liệu khô, còn có cả gian nhà ở này, nhưng chỗ này của hắn vẫn có những thứ xuất phát từ thành thị, thí dụ như áo lông, bao tay, bộ sách, giấy, bút, ly inox, cái bật lửa, đồ hộp và còn rất nhiều thứ khác nữa.

Cô đem thịt bò trong hầm lấy ra để rã đông từ trước cắt thành khối, ném vào trong nồi cùng khoai tây nấu thành súp.

Hắn hiểu nhiều ngôn ngữ như vậy, cô không cho là hắn ở trong thành thị không tìm được công việc nuôi sống mình.

Hiển nhiên là có nguyên nhân gì đó, để cho hắn quyết định phải vào sống trong núi

Cô tò mò vạn phần, rồi lại ngượng ngùng trực tiếp hỏi, huống chi cô cùng hắn bây giờ còn vẫn chưa có cách nào có thể hiểu được nhau, và loại chuyện thuộc về riêng tư này, tám phần sẽ mạo phạm vấn đề của người ta, cô mới ngượng ngùng đi hỏi.

Hơn nữa, nói thật ra, thì chuyện này cũng không liên quan đến cô.

Nhưng cô có thể nhịn không hỏi, nhưng lại không có cách nào dừng lại suy nghĩ.

Ngay cả căn nhà này, thận chí cả ngọn núi này, trong phương viên trăm dặm, cũng không hề những người khác, muốn cô không tò mò về người đàn ông này, thật rất khó.

Sáng sớm hôm nay, khi cô muốn cầm cầm bản bút ký, học tập những chữ mà tối ngày hôm qua học được thì không cẩn thận đụng rớt một quyển sách khác, cô đem sách nhặt lên, bên trong lại rơi ra một tấm ảnh cũ kĩ ố vàng. . Trong tấm ảnh có một nam một nữ, còn có một cậu bé khoảng chừng chỉ ba bốn tuổi.

Người đàn ông kia là một người da trắng, cùng hắn có dáng dấp rất giống, nhưng không khả năng là hắn, hắn không phải người da trắng, màu da Irapa sậm màu, tương đối giống cô gái kia hơn.

Cô đem hình lật qua, nhìn thấy phía sau viết ngày tháng là vào ba mươi năm trước

Thật may là chữ số Arập là toàn thế giới thông dụng, nếu không cô thật sự không thể nhìn biết được. Cũng là bởi vì mấy chữ kia, để cho cô xác định, người đàn ông trong hình có lẽ là cha của hắn, cô gái còn lại là mẹ hắn và cậu bé trong hình tám chín phần mười chính là hắn.

Mẹ của hắn mới nhìn qua giống như người da vàng, nhưng hình dáng lại quá to lớn, trên người còn mặc quần áo phục sức giống như là truyền thống , nếu như nhìn theo cách ăn mặc của người này có thể đán rằng cô ấy không phải là người ở Châu Phi hoặc châu Úc, mà là Châu Nam Mỹ.

Châu Nam Mỹ, cô đối với Châu Nam Mỹ không hề ấn tượng gì, ngoại trừ nơi này có sông Amazon, còn có Brazil, Argentina, Peru và vài quốc gia khác, cô đối với nơi này hoàn toàn không hề khái niệm, ngay cả quốc gia nào vị trí nào ở Đông Tây Nam Bắc, cô cũng cũng không hề ấn tượng. Cho nên cho dù có hiểu rõ chỗ này là Châu Nam Mỹ, đối với cô cũng không hề trợ giúp gì quá lớn.

Tóm lại, không hề điện thoại, liền không có cách nào liên lạc với người nhà, tất cả đều là số không. Lo lắng quá nhiều cũng không hề tác dụng, hảo hảo mà sống sót tương đối quan trọng hơn.

Cô đem một nồi nước dùng khác nấu xong, vớt bí đỏ ra ngoài, đem nó nghiền nhuyễn rồi thêm bột vào, sau đó đặt ở trên miếng sắt nướng thành bánh bí đỏ.

Nấu xong bữa trưa thì hắn còn chưa trở lại.

Tự cô ăn một miếng bánh trước, uống một chút súp thịt khoai tây, cũng mang một chén to cho Kaka.

Kaka sau khi ăn uống no đủ, cuộn tại cạnh chân cô, vươn người ngáp.

Cô rửa sạch hết chén dĩa, trở lại bên cạnh bàn lật xem bản bút ký, muốn học tập, nhưng hõ mãi không vào được, cuối cùng vẫn là không nhịn được đem tấm hình cũ từ trong túi áo khoác móc ra nhìn. Nếu như đứa bé trai này thật sự là hắn, vậy chứng tỏ hắn thật ra thì chỉ có , khoảng ba mươi bốn tuổi.

Hiểu được chuyện này, làm cho cô vụng trộm nho nhỏ lấy làm kinh hãi. Cô vẫn cho là hắn là đại thúc hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên thực tế, hắn cũng không hề già như vậy.

Như đã nói qua, thật sự không thể trách cô hiểu lầm, đều là do hắn giữ lại một đám râu rậm rạp, mới làm cho cô lầm tưởng hắn có chút già.

Vốn là đang ngủ Kaka đột nhiên ngẩng đầu lên, cô vẫn còn cảm thấy kỳ quái nó làm sao vậy không bao lâu sau, cửa liền bị người mở ra. Irapa đẩy cửa ra đi vào. Cô sợ hết hồn, vội vã đem hình nhét về trong túi, giống như bị người bắt được quả tang khi làm chuyện xấu. Ừ, được rồi, thật sự là cô dấu riêng hình của hắn.

Có chút chột dạ vội vàng đứng dậy, Sơ Tĩnh múc thêm một chén canh nóng nữa, sau đó đem bánh bí đỏ nướng đẩy tới chỗ ngồi hắn bình thường sẽ ngồi.

"Irapa, tôi nấu ít đồ, nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi."

Hắn gật đầu, trước cởi xuống áo khoác, rửa tay, lúc này mới bước đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Cô có chút khẩn trương, vội vàng đứng dậy, qua một lúc lâu, mới ngồi trở lại bên cạnh bàn, cúi đầu giả vờ nhìn bản bút ký đặt mở ra trên bàn ; quyển sách này thật ra thì cũng là cô lấy trên giá sách của hắn lúc trước, nhưng hắn sau đó cũng không hề vẻ muốn lấy lại.

Nghĩ kĩ lại, hắn thật sự là người rất tốt, cô cũng thật sự có điểm hỏng bét.

Không nhịn được liếc trộm người đàn ông ở trước mắt một cái,Sơ Tĩnh thầm nghĩ.

Chẳng lẽ nguyên nhân hắn lên núi sống , cùng vết sẹo trên mặt hắn có liên quan?

Mặc dù hắn giữ lại râu ria che vết sẹo trên mặt, nhưng bộ râu này dáng dấp cũng không chỉnh tề, hơn nữa cũng không phải tất cả sẹo, cũng có thể bị râu mép của hắn che kín, những vết nhăn nhúm kéo dài xuống, biến mất ở trong cổ áo của hắn, đó là một vết phỏng Cô kéo về tầm mắt, có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn không dám loạn hỏi. Hắn ăn xong thức ăn, cô chủ động đứng lên giúp một tay dọn dẹp rửa sạch đồ ăn, vừa mới cầm chén thả lại trên giá gỗ, xoay người lại đã nhìn thấy hắn ở trên đầu giá sách, cầm một ít lon đồ tới đây

Đó là thứ già đó hắn mới khuấy ngày hôm qua, sau đó lại hắn đem vật kia rót vào bình sứ, lúc ấy cô từng tò mò hắn đang làm cái gì, nhưng sau đó vội vàng đi lấy nước, sau khi trở lại lại bắt đầu nấu cơm, liền quên hỏi.

"Cái này cho cô." Hắn đem lọ kia đưa cho cô, chỉ chỉ về phía mặt của cô, "Xoa,xoa."

"Di? Cho tôi sao?" Cô đưa tay nhận lấy, cúi đầu xem xét, trong bình sứ đó có một thứ chất lỏng dạng cao đặc màu trắng sữa, ngửi ngửi thấy có mùi thơm của dược thảo cùng sữa dê

"Đây là cái gì?" Cô ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

“Xoa mặt ." Hắn chỉ vào mặt của mình, sau đó chỉ về phía mặt của cô.

Cô vẫn là không hiểu.

Hắn dứt khoát trực tiếp đưa tay múc một ít chất lỏng trong đó, trực tiếp bôi ở trên mặt mình, lặp lại: "Mặt."

"Oh, mặt, tôi hiểu rồi, đây là xoa mặt hay sao?" Cô bừng tỉnh hiểu ra, đem lon bỏ lên trên bàn, học hắn lấy ra một ít, dùng lòng bàn tay xoa đều, mới bôi đến trên mặt.

"Giống như vậy sao?"

"Không sai." Hắn gật đầu. Cô nở nụ cười xin lỗi. Hắn cũng nâng khóe miệng lên theo. Những ngày này, thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, cô căn bản không nghĩ đến bảo vệ làm da quá mức khô ráp của mình, nhưng hắn lại nghĩ tới, còn đích thân tự tay làm loại sữa dưỡng này cho cô.

Sơ Tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt này, trong lòng có chút cảm động.

Sữa dưỡng hắn thoa lên mặt cũng không đều có chút còn dính ở trên râu.

Cô biết, hắn bình thường là hoàn toàn không cần loại vật này .

Hắn là đặc biệt làm vì cô.

Bất giác, cô mỉm cười giơ tay lên, giúp hắn lau đi lớp sữa dính trên râu.

Hắn sửng sốt một chút.

"Râu mép của anh bị dính sữa." Cô mở miệng cười giải thích, đem sửa còn dính trên ngón tay cho hắn nhìn, "Nhìn này, dính vào rồi."

Hắn nhìn sữa dính trên ngón tay cô, lại một lần nữa giương lên khóe miệng.

Nhìn gương mặt hắn mang theo nụ cười, không biết xung động ở đâu ra, cô nâng cao tay, đem sữa dính trên ngón tay bôi trở về trên gương mặt thô lỗ của hắn, bởi vì năm này tháng nọ đều ở trên núi cao, da của hắn hết sức thô ráp, so với cô càng cần dưỡng nhiều hơn. Hắn cứng đờ cả người.

"Đừng động." Cô cố nén cười nói: "Để cho tôi giúp xoa giúp anh, đừng lãng phí."

Hắn không hề động, chẳng qua là càng thêm trở nên cứng ngắc.

Cô không hề chú ý nhiều, chẳng qua là thoải mái đem sữa xoa lên trên phần mặt không hề râu của hắn, gò má cao, trán của hắn, sau đó là lỗ tai.

Cô cảm giác được mạch đập phía sau tai hắn .

Tầm mắt của cô lơ đãng nhìn đói diện cùng hắn, gần như ngay lập tức, đến lúc này thì cô mới đột nhiên phát hiện, động tác này đã quá mức thân mật, vượt qua giữa giới hạn bạn.

Người đàn ông trong nhà quá nhiều, cô lại từ nhỏ đã sống cùng một đám em trai, em gái, đối với cô mà nói là chuyện rất bình thường, nhưng đối với hắn thế nhưng lại không phải vậy.

Hắn rất cứng ngắc, rõ ràng không hề thói quen bị người khác đụng vào.

Hắn nhìn cô, mắt nhìn cũng không chớp, giống như ngay cả hô hấp cũng ngừng.

Bất giác , cô dừng tay lại động tác, nhưng không có cách nào đem tay từ trên tai vành lạnh như băng, thế nhưng lúc này bắt đầu nóng lên dời đi.

Nhịp tim tăng nhanh một cách lạ thường, nụ cười của cô, chậm rãi biến mất ở trên môi. Tầm mắt của hắn nóng bỏng như thế, một đôi mắt u ám, giống như dấy lên ngọn lửa cháy bỏng, cô có thể nhìn thấy mình đang ở trong đó, ở bên trong đám lửa cháy bừng đó, mặt mê mang. Cô không biết là mình đã xảy ra chuyện gì, cô nên đem tay lấy về, nhưng lại không muốn, mạch đập của hắn rất nhanh, cô có thể sờ đến, nhịp đập của hắn, xuyên thấu qua làn da thật mỏng sau lỗ tai hắn, truyền tới cô ngón giữa.

Làm như người đàn ông ở trước mắt, bởi vì cô vuốt ve mà khẩn trương, chịu ảnh hưởng.

Không có cách nào khống chế , cô ngừng lại hơi thở, bị lạc vào đáy mắt của hắn.

Đột nhiên, hắn lui về phía sau, dời đi tầm mắt.

"Thời tiết sắp thay đổi, tôi đi ra ngoài trước, cô giữ cái này đi." Hắn khàn khàn mở miệng, đem bình sứ trên bàn lần nữa nhét về trong tay cô, sau đó liền đi như chạy ra ngoài.

Cô hơi sững sờ, bàn tay nhỏ bé nắm bình sứ, nhìn cánh cửa kia khép lại, trong lúc nhất thời, không che giấu được thất vọng cùng buồn bã đột nhiên dâng trào trong lòng.

Không biết tại sao, trong giây phút tưởng chừng như vĩnh hằng mới vừa rồi, cô còn tưởng rằng. . . . . .

Hắn sẽ cúi đầu hôn cô. . . . . .

Hơi nóng, nổi lên hai gò má.

Cô mong đợi hắn hôn cô.

Bị sự thật này hù dọa, Sơ Tĩnh ôm chặt chiếc bình sứ, có chút khiếp sợ từ từ ngồi trở lại trên ghế, phát hiện mình bất chợt trong giờ phút này, cô thích vin đại thúc cô độc này. Hắn không phải đại thúc, cô tự nói với mình. Hắn chỉ lớn hơn cô mười tuổi mà thôi. Cô cảm giác có chút choáng váng , chỉ có thể hít thở sâu hơn

Kaka nằm ở bên chân, ngửa đầu nhìn cô, bộ dáng ra vẻ vô tội.

"Đây chỉ là ảo giác. . . . . ." Cô hướng về phía nó lầu bầu.

Nó nhướng lông mày lên, giống như đang chất vấn cô.

"Nếu như không phải là, tôi liền thảm."

Nó đáp lại, là một cái ngáp thật to.

Cô chỉ cảm thấy đại sự không ổn, cô nên coi hắn là bạn, chỉ làm bạn là an toàn nhất.

Cô không nên đối với Irapa có bất kì cảm giác, cô cũng không tính ở lại nơi này lâu.

Bất quá như đã nói qua, hắn đối với cô hoàn toàn không hề bất kì hứng thú gì, nếu không phải như thế, hắn mới vừa rồi đã không hành động như thế.

Trời mới biết, nếu như mới vừa rồi hắn cúi đầu hôn cô, nơi này tuyệt đối sẽ không hề bất kỳ người phản đối.

Hắn đối với cô không hề hứng thú, mới có thể tránh ra, cô thật sự không cần lo lắng quá nhiều.

Chỉ bất quá, ý niệm này lại chỉ để cho cô càng thêm như đưa đám. Thở dài, cô đứng lên, thừa dịp hắn đang bận rộn ở bên ngoài, nhanh chóng đem tám hình cô giấu trong túi từ nãy đến giờ cất vào trong quyển sách kia.

Truyện Chữ Hay