Sáng nay tờ New York Post đăng một nghiên cứu mới, hé lộ rằng “các nhà thơ thường chết trẻ - trẻ hơn nhiều so với tiểu thuyết gia, biên kịch, hoặc các dạng tác giả sáng tác khác, vì linh hồn của họ thường bị tra tấn, dẫn tới xu hướng tự làm tổn thương bản thân”.
Nghiên cứu nói rằng, trung bình, các nhà thơ sống sáu mươi hai năm, biên kịch gia sống sáu mươi ba năm, tiểu thuyết gia là sáu mươi sáu, còn tác giả viết sách phi tiểu thuyết sống đến sáu mươi tám năm. Nghiên cứu thuộc về Viện nghiên cứu Đại học California tại San Bernardino. Ít nhất là vậy. Nó chẳng nói gì về những người viết PR, nên tôi không biết mình rơi vào khoảng nào. Việc này khiến tôi bực bội gần hết buổi sáng. Rồi tôi xuống lầu lấy thư.
Tôi có một hóa đơn từ Citibank, Valpak, một lá thư gửi cho Brady, cậu ta vẫn chưa chịu đổi cái địa chỉ chuyển thư chết tiệt của mình. Địa chỉ được viết tay mà tôi không nhận ra của ai, cũng không có địa chỉ gửi hoàn.
Tôi đứng trong hành lang, lần đầu tiên phân vân dữ dội về việc có nên mở thư không. Rồi tôi mở.
“Heaven yêu quý”, lá thư mở đầu. Tôi nhìn lại phong bì lần nữa, bảo đảm rằng mình không bị điên. Địa chỉ gửi Brady. Tôi bèn nhìn xem ai gửi, chính là từ Brady. Thông minh lắm đấy, Brady!
Còn có một phong bì nhỏ, giống như tại các tiệm bán hoa, đính kèm lá thư, ghi là: “Hãy mở khi được hướng dẫn mở”. Tôi đọc lá thư:
Chào, là tôi đây. Trước hết, cô thực sự cần chấm dứt việc mở thư của người khác đi. Tôi cần nói vài điều với cô, tôi nghĩ rằng viết ra sẽ tốt nhất, như vậy tôi sẽ bảo đảm mọi thứ đâu ra đấy.
Khi cô đã đọc lá thư này, mọi sự sẽ thay đổi, theo cách này hoặc cách khác. Nên có thể lúc này cô muốn dừng ngay và nhìn lại lần cuối điều cô nghĩ về mối quan hệ hiện tại của chúng ta. Cũng tốt, đúng không? Biết đâu thậm chí còn tuyệt vời nữa ấy chứ.
Vấn đề là, tôi không thể làm bạn của cô nữa. Chỉ sau một thời gian ngắn, cô đã trở nên rất ý nghĩa đối với tôi. Tôi chẳng còn nhớ nổi cuộc đời trước khi có cô, và cũng không chịu nổi việc phải nghĩ đến cuộc sống thiếu cô.
Không phải anh không thể làm bạn em. Chỉ là anh không thể chỉ làm bạn với em. Anh muốn nhiều hơn. Anh muốn tất cả. Anh muốn em. Bây giờ, và mãi về sau, cho tới khi cái chết chia lìa chúng ta.
Anh cầu Chúa rằng em cũng cảm thấy giống anh, vì nếu không, bữa tối anh đặt sẵn cho chúng ta hôm nay sẽ thực sự rất ngượng ngùng. Bây giờ em có thể mở phong bì nhỏ kia.
Tôi mở nó ra. Bên trong là một chiếc khoen từ lon soda. Tôi tiếp tục đọc, nhưng nước mắt đã dâng trào.
Nếu em cũng cảm thấy như anh, hãy đeo nó vào ngón tay, để anh biết. Còn nếu không… anh vẫn sẽ tin rằng em cũng vậy, rồi khi anh không chú ý, hãy giết anh đi.
Yêu em,
Brady
Tôi đứng đó, không nói được lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc khoen.
“Cô có định mang nó vào không?” Tôi nghe ai đó nói từ đằng sau. Tim tôi bắt đầu đập với vận tốc một triệu nhịp mỗi phút. Tôi quay lại. Brady đang đứng đó, nghiêng người tựa vào thang máy. Anh ấy bước lại phía tôi, cầm lấy chiếc khoen, và đeo vào tay tôi.
“Brady…”, tôi mở lời.
“Anh quên làm một việc trước khi rời đi”, anh nói.
“Là gì vậy?”, tôi hỏi. Anh ấy tóm lấy vai tôi và hôn tôi. Hôn tôi như thể tôi chưa bao giờ được hôn. Và nụ hôn này cũng không thực sự khác những nụ hôn khác. Tự thân nó không ghê gớm gì, chỉ là hai đôi môi khẽ mở, áp lên nhau, và hai đôi mắt nhắm lại. Nhưng điều khiến nụ hôn ngọt ngào như chocolate, ấm áp như nắng, đầy tươi mát và bay bổng này tuyệt diệu đến phi thường, đến kinh ngạc, đến vô cùng – ánh sáng huy hoàng thứ hai khi bạn nghĩ chẳng còn chút huy hoàng nào sót lại của nghệ thuật hôn – chỉ đơn giản là: Đôi môi đó thuộc về Brady, và đôi môi còn lại thuộc về tôi. Giờ chúng đã ở cạnh nhau. Chỉ đôi khi cách xa để dùng bữa hoặc trò chuyện, để ngáp hay làm nhiều thứ linh tinh.
Tôi hôn đáp lại. Tôi hôn anh như thể muốn anh là người cuối cùng trong đời mà tôi sẽ hôn, người duy nhất tôi sẽ hôn trong suốt phần đời còn lại. Tôi cảm nhận được hai trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi rời khỏi vòng tay anh rồi nhìn vào anh.
“Và đó là điều anh sẽ tự nhắc mình nhớ làm đấy”, tôi nở nụ cười có thể nuốt trọn cả thế giới.
“Anh sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
“Tốt nhất là anh nên làm thế nữa”, tôi thì thầm.
“Ý anh là việc quên…”, anh lại hôn tôi. “Còn việc này thì anh định làm thường xuyên.”
“Giờ em lại giống như chất xơ à?”
“Đừng nói nữa”, anh đẩy tôi vào thang máy. “Nhân tiện”, anh xiết bàn tay đeo chiếc khoen của tôi, “chỉ vì em không như ‘các cô gái khác’ không có nghĩa là em sẽ không có được một chiếc nhẫn thật.”
HEAVEN
Tên tôi là Heaven Albright. Tôi đã trở lại với nghề PR. Lần này, sếp của tôi không phải là một kẻ hoàn toàn đê tiện, chỉ thỉnh thoảng rất đáng bực bội mà thôi. Chính là tôi. Phóng đại sự thật về những người tôi muốn cùng làm việc (hầu hết là vậy), và cong đuôi lên mà làm việc.
Có ban nhạc Superhero – bạn biết họ rồi đấy. Nhưng bạn chưa biết ba ban nhạc còn lại mà tôi đang lăng xê, hay tay nghệ sĩ hip hop có thương hiệu quần áo vừa ra mắt tại show diễn được nhắc tới nhiều nhất trong khuôn khổ Tuần lễ Thời trang, hay EnerJewce – nước trái cây được lựa chọn, một thương hiệu thức uống có nồng độ carbon thấp và hợp với chế độ ăn uống của đạo luật Do Thái mà tôi vừa ký được hợp đồng.
Và bạn cũng chưa biết đến phiên bản Heaven của riêng tôi, cô trợ lý Heidi, người có nhiều dấu hiệu sẽ trở thành cô nàng tuyệt vời hơn tôi nhiều. Hay về kết cục hạnh phúc của Marco và Sydney. Không nên gọi là niềm vui kết hôn, nhưng nên gọi là cuộc hôn nhân tuyệt đỉnh, vì hai nhẽ: Nước Mỹ có thêm một công dân, còn bộ ngực của Sydney tăng thêm được hai cỡ.
Nếu tôi có vẻ khác biệt – giống như một cô nàng líu lo chích chòe, luôn cười tươi roi rói – thì đó là vì tôi vốn như vậy. Có thể là vì kỳ nghỉ đầu tiên trong một năm đầy căng thẳng. Và có thể là vì tôi đang ngồi cạnh vị hôn phu và đeo chiếc nhẫn đính hôn Tiffany rực rỡ nhất trên đời. Superhero à? Họ đã lên trang bìa tạp chí Spin, Brady và tôi đang trên đường tới Vegas, và họ sẽ trình diễn tại lễ cưới của chúng tôi. Mọi thứ đều hoàn hảo!
BRADY
Tên tôi là Brady Gilbert, và tôi vừa từ bỏ chỗ ngồi cạnh lối đi. Một cách tình nguyện.
Máy trả lời điện thoại của Brady:
“Chào, tôi là Brady Gilbert. Tôi bỏ lỡ cuộc gọi của bạn, nhưng bạn lại bỏ lỡ cơ hội quý báu được nói chuyện với tôi. Nếu muốn có được cơ hội đó… hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ gọi lại cho bạn.” Bíp.
“Chào, ngài Gilbert, tôi là Georgette, gọi từ văn phòng ngài Schultz. Ngài Schultz muốn trao đổi với ngài. Vui lòng gọi lại cho chúng tôi ngay khi có thể theo số…”
TâM SỰ CỦA TÁC GIẢ
Đã giờ chiều.
Tôi nhắc việc đó chủ yếu là vì đây là thời điểm trễ nhất trong ngày tôi vẫn có thể uống cà phê mà không sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ.
Mọi người thường nói rằng việc sáng tác chỉ có mười phần trăm cảm hứng, chín mươi phần trăm còn lại là lao động vất vả. Tất nhiên, điều này hoàn toàn nhảm nhí. Toàn bộ một trăm phần trăm là nhờ caffeine.
Tôi nghĩ tư liệu này đã tự nói lên tất cả. Cha mẹ tôi là cặp đôi tài năng của Hollywood – ngôi sao màn ảnh đáng yêu Tina Louise cùng người đi tiên phong về talk show Les Crane. Tôi lớn lên giữa hàng nghìn con người đầy sáng tạo, tốt nghiệp Đại học Điện Ảnh NYU… nhưng sự nghiệp viết lách của tôi không hề nhúc nhích cho tới khi tôi bước qua tuổi hai mươi, khi tôi bắt đầu uống nhiều cà phê. Đó là lúc mọi thứ thay đổi.
Tôi làm công việc viết lách cho MTV. Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất hứng thú với chất giọng khàn và dành cả thời tuổi trẻ tốt đẹp để tham dự vô số buổi trình diễn nhạc rock, tới mức bị ù tai, nên đây là công việc rất phù hợp. Được thành công này khích lệ, tôi uống thêm nhiều cà phê espresso. Và thế đấy! Tôi bắt đầu viết cho những show diễn lớn nhất trong giới. Nếu muốn, bạn cứ gọi đó là ngẫu nhiên cũng được.
Tôi cũng ưa “học đòi”. Tôi học đòi làm những thứ như kinh doanh âm nhạc và thiết kế nữ trang. Nếu đến thăm căn hộ của tôi (bạn được mời rồi đấy, nhưng vui lòng gọi điện thoại trước nhé), bạn sẽ hiểu được tình yêu của tôi với âm nhạc qua hơn ba triệu đĩa CD được phân mục rất tỉ mỉ mà tôi tích trữ. Nếu sống được tới một trăm bốn mươi tuổi, CÓ THỂ tôi sẽ nghe được hết số đĩa đó. Nhưng đừng đùa bằng cách lén mang một chiếc nào đi đấy nhé, vì chúng được canh giữ rất cẩn trọng bởi hai chú cún trung thành của tôi. Tổng trọng lượng của chúng là năm kilogram.
Vâng, đấy là chuyện về tôi. Hai con cún, hàng triệu đĩa CD, cùng sự cống hiến mù quáng với chiếc máy chạy bộ, tôi thề nó cũng lên kế hoạch chống lại tôi mỗi khi tôi ngủ.
Và tôi viết. Kịch bản phim. Truyện. Cùng chính quyển sách mà bạn đang cầm đây.
Hy vọng bạn thích quyển sách này. Hãy uống một tách cà phê trong khi đọc. Xét đến cùng, ít nhất cũng luôn có một nơi nào đó trên thế giới đang ở thời điểm giờ mà.
Hãy giữ liên lạc với tôi qua địa chỉ: .
Năm thứ cần tống khứ…
Năm thứ đầu bảng bạn không muốn nghe trong lần hẹn hò đầu tiên:
. Bằng phổ thông
. Tranh quyền giám hộ
. Giúp đỡ người say rượu
. Cuộc chiến giữa các ngôi sao trên thảm đỏ
. Thuốc trị mụn rộp – Valtrex