Quá… quá điều hiêu rồi!
Tủ lạnh của anh chẳng bằng một góc bên nhà mẹ đẻ cô, lúc nào cũng được nhét đầy, nào là nồi thịt kho, mì xào, phá lấu… lúc nào thèm liền có thể ăn, không cần phải lo chuyện bị bỏ đói. Ngược lại, nhìn tủ lạnh ở nhà anh… ngoài vài lon nước uống ra thì trống không, nhìn thật không quen.
“Thật nhớ tủ lạnh nhà mình quá đi… nếu nồi thịt kho của mẹ mà nằm ở đây thì tốt biết mấy…”
Miễn cưỡng lắm mới kiếm được loại cơm hộp bỏ lò vi sóng, ăn tạm vậy.
Phó Quan Nhã lấy hai hộp ra trút lên dĩa rồi bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Cô dùng vẻ mặt đầy ai oán nhìn chằm chằm vào chiếc dĩa thủy tinh đang quay vòng vòng trong lò vi sóng. “Thức ăn còn dư sau bữa tiệc buffet lúc nãy không có đóng gói đem về thật là một quyết định sai lầm mà, salad trộn tôm hùm, bít tết mini, bào ngư hấp…. lấy đại một món thôi cũng đủ…”
“Xong chưa?” Bỗng nhiên tiếng của Điền Hân Viêm vang lên từ phía sau làm cô giật nảy mình.
“…anh tắm nhanh thật!” Hay là tại cô ngây người quá lâu?
“Anh không có lý do để trốn trối chết trong phòng tắm không chịu ra!”
Anh tuy mặt không cười nhưng lại nói lời trêu ghẹo người khác, không mắc cười tí nào!
Đúng rồi, anh đâu có giống tôi, hận không thể đem mình dìm xuống bồn tắm cho chết chìm luôn để không cần phải đi ra cơ chứ…
Cô đem cơm chiên đã hâm nóng ra chia làm hai phần, một lớn một nhỏ, phần nhiều cho anh, phần ít hơn cho cô. Cũng chẳng phải vì cô dịu dàng đảm đang bếp núc chăm sóc cho chồng, mà vì cô thuộc dạng người ăn ít nhưng chia ra làm nhiều bữa, một bữa ăn cô ăn không nhiều nhưng lại ăn chậm nhai kỹ.
“Trong tủ lạnh chẳng có gì để ăn cả, ngoài món này ra!” Món cơm chiên bỏ hộp điều hiu!
“Anh không xuống bếp, ba bữa đều giải quyết bên ngoài.” E rằng cơm chiên đóng họp này cũng do người dọn vệ sinh theo giờ để quên cơ đấy!
“Mẹ em thích sáng tạo phát minh món mới, nên nhà em ba bữa đều nóng hổi cả.”
“Có nghĩa là sau này anh cũng được ăn ba bữa nóng hổi sao.” Anh kéo ghế ra ngồi xuống.
“Nhà có người mẹ đảm đang thì tỷ lệ có con gái vô dụng là %?” Cô nhún vai trả lời.
Trường hợp của cô rất không may mà đúng với nguyên tắc đó chứ chẳng phải nằm trong số % còn lại, xin hãy nén bi thương!
Ai kêu anh trước khi kết hôn không điều tra cho kỹ, chẳng hiểu tôi tí nào cả. Cô cười thằm hì hì trong lòng.
Cô không muốn nói với anh là cô biết nấu cơm, nhưng không thèm nấu cho anh ăn.
Thế nhưng Điền Hân Viêm lại không tỏ vẻ thất vọng gì mấy, anh bắt đầu ăn cơm.
“Anh không cần một bà xã biết nấu ăn giỏi, cơ hội ở nhà ăn cơm của anh rất ít, sau này nếu em muốn tự nấu cũng được, nếu không muốn xuống bếp thì gọi điện đặt cơm hoặc không thì ra nhà hàng ăn.”
“Ờm.” Cô trả lời qua loa.
Cô và từng muỗn cơm nhỏ nhỏ vào miệng, hai mắt nhìn chằm chằm anh với vẻ đánh giá.
“Tại sao… anh lại muốn kết hôn với em.” Cô nghe thấy câu hỏi đã đè nén trong lòng bấy lâu nay được thốt ra từ miệng cô. Với điều kiện ưu việt của anh thì hoàn toàn có thể cưới một cô vợ xin đẹp có gia thế tương xứng, tuy rằng gia đình cô cũng không tệ, nhưng đẳng cấp… thì thua xa với anh.
“Thế tại sao em lại dám gả cho anh?” Anh ngước mắt nhìn cô.
Cô cắn cắn chiếc muỗng trong tay, có gì nói đó: “Vì ba em rất thích anh.”
“Có cô con gái ‘hiếu thảo’ như em sao, ba em kêu gả em liền gả, thật hiếm hoi mà.” Anh vừa nói vừa mỉm môi cười, nụ cười đẹp đến mức khiến cô ngạc nhiên.
Chứ nếu không anh tưởng bây giờ tôi ngồi ở đây là vì mê mẩn anh, sớm tối chỉ ngồi trông mong được gả cho anh làm bà Điền à! Làm gì mà có loại chuyện này chứ!
“Thế nên anh đưa ra lời đề nghị lấy em với ba em là để chờ bị từ chối sao?”
“Không, anh cho rằng nhà em chắc chắn sẽ đồng ý.”
Cũng thật tự tin quá đi. Ý anh là đang ám chỉ người đàn ông độc thân hoàng kim như anh sẽ không ai không muốn được trèo cao ư?
“Ba em cảm thấy điều kiện của anh không tệ, không có những tin đồn phong lưu bên ngoài nên ông ấy mới bênh vực anh, chứ nếu không, cho dù có là Hạ Phồn Mộc giàu sang nhưng phẩm hạnh lại bất lương thì ba em sẽ tuyệt đối không cho phép!
Người đàn ông có thể khiến ba cô nói ra câu nếu bản thân là phụ nữ cũng muốn gả cho thì quả thật là một chuyện hiếm đấy!
Anh chàng nhà họ Lưu mà năm đó giới thiệu cho chị cô cũng chưa được sự vinh hạnh đặt biệt này đấy.
Cô cần phải thanh minh giùm cho ông bố nhà mình mới được, ba cô tuyệt đối không phải loại người tham lam muốn kiếm người quyền lực giàu có để mà trèo cao, nhưng là người làm cha làm mẹ thì có ai không muốn con gái mình gả được cho một người tốt cơ chứ. Điều kiện kinh tế đương nhiên cần thiết, nếu con rể chỉ có nhân phẩm tốt nhưng lại nợ nần chồng chất thì sao người làm cha làm mẹ có thể yên tâm được! Tấm lòng của người làm cha mẹ tuyệt không thể phán là đúng hay sai được!
Vả lại, ba cô rất ít khi khen ngợi một người như thế. Nếu chỉ xem xét về mặt tiền tài gia thế, hoàn toàn không nhòm ngó gì đến vấn đề nhân phẩm thì với điều kiện của Hạ Phồn Mộc tuyệt đối hơn Điền Hân Viêm gấp nhiều lần, nhưng ba cô vẫn là đem điều kiện ‘nhân phẩm’ xếp lên điều kiện thứ hai….
“Hạ Phồn Mộc có ý muốn theo đuổi em?”