Tối hôm đó ba cô nói thế này: “Không có thói hư tật xấu, làm việc có đầu óc có trách nhiệm, bề ngoài lại tuấn tú lịch sự, không ba hoa phong lưu càn rỡ bên ngoài, loại đàn ông tốt này rất xứng làm con rể của ta.”
Nghe nói là do anh ta chủ động xin ba cô cho cưới cơ đấy!
Ba cô vừa nghe liền như đại thần thời Thanh nịnh chân chó cho vua để được vua ban lộc, hận không thể đem con gái dâng lên ngay trong đêm vậy…
“Con có gặp qua cậu ta ở đâu sao? Chẳng lẽ… sau khi đỡ bà nội của cậu ra qua đường xong mới phát hiện bà lão đó bà nội của cậu ấy?” Ba cô thử thăm dò.
Cô cũng chẳng có đỡ bà lão qua đường cả, việc thiện gần đây cô làm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần thứ hai gặp anh là vào buổi sáng bị bắt đi chụp hình cưới.
Quá nhanh rồi sao?
Ừm, thật ra thì vốn có ba lần hẹn hò. Là VỐN CÓ, chỉ tiếc rằng cả ba lần đều không thấy mặt mũi của anh mà thôi. Đúng vậy, cô bị anh ta cho leo cây!
Lần hẹn đầu tiên là ở một nhà hàng Pháp với ánh sáng mờ ảo lãng mạn. Cô ‘phụng mệnh’ lão gia nhà mình, tỉ mỉ trang điểm diện trang phục phù hợp đến buổi hẹn, nhưng anh chỉ dùng một cuộc gọi đơn giản để “hẹn hò” với cô, báo cho cô biết anh không đến được.
“Em có thể vào nhà hàng ăn cơm, anh sẽ tính tiền.” Anh nói trong điện thoại như là đang ra lệnh vậy.
Cô cũng ngoan ngoãn làm theo, bởi vì cô đợi đến mức đói meo rồi.
Dù bị cho leo cây, đợi lâu đến nỗi bụng réo không ngừng thì cô cũng không muốn bạc đãi bản thân tí nào. Cô gọi một phần ăn cao cấp trị giá tệ để mà hưởng thụ.
Có lẽ do thức ăn quá ngon, ngon đến mức cảm động nên nỗi tức giận vì bị cho leo cây cũng theo đó mà tan biến không chừa một giọt.
Trước khi ăn sạch sành sanh cô còn chụp hình lại từ món khai vị, canh, bánh mì, xà lách, bánh ngọt cho đến thức uống cũng chụp hết gửi qua điện thoại cho anh, rồi kèm theo một câu nhắn ngắn gọn: “Các món ăn đều rất ngon, cám ơn đã mời khách!”
Cô rất có thành ý mà gửi vài tấm hình cộng thêm vài con chữ và một cái mặt cười qua để mà cám ơn người thanh toán đồng thời cũng là oan gia của cô.
Cô nghĩ chắc sẽ không còn lần sau nữa rồi chứ!
“Ngon là được.” Anh gửi lại cho cô vài con chữ và kết thúc!
Hai ngày sau, anh lại hẹn cô lần nữa, và cô đã tiếp tục nhận lời hẹn này… bởi vì cô không thể chịu nổi những lời dụ dỗ khuyên can của lão gia trong nhà nữa.
Thế nhưng đại lão gia là anh đây lại lần nữa cho cô leo cây bằng lý do công việc quá bận rộn, không đến được!
Lần này thì cô ăn một bữa ăn kiểu Thái, cay đến nỗi nước mắt chảy ròng nhưng vẫn xử sạch sành sanh cả bàn thức ăn.
Những tấm hình chụp mà cô gửi cho anh lần này còn kèm theo câu chọc ghẹo xấu xa: “Hừ hừ, thật tiếc là anh không được ăn!”
Người đàn ông bình thường sẽ cảm thấy có chút áy náy bởi hành động thất hẹn với người khác. Thường thì sẽ không còn mặt mũi nào mà hẹn cô lần thứ ba, còn không thì vào lần hẹn thứ ba sẽ bất chấp tất cả mà sắp xếp công việc để đến buổi hẹn…. Nhưng vị Điền tiên sinh lại không thuộc bất kỳ dạng nào trong hai dạng trên cả.
Anh hẹn cô xong rồi lại tiến hành lần cho leo cây thứ ba: “Thật xin lỗi, công ty có việc đột xuất, không thể đến được.” Và đổi lại một bữa ăn phong cách Nhật đầy tươi ngon cho cô.
Lần thứ tư thì anh trực tiếp đưa ra lời đề nghị cưới cô làm vợ với ba cô luôn rồi.
Cô thật hoài nghi lỗ tai mình có phải bị hư rồi hay không, anh ta là… não bị vô nước rồi sao!
Có lẽ anh ấy cảm thấy cô là một trái đào mềm không biết tức giận, rất thích hợp cưới về nhà làm vợ chăng?
Thế nên… ba lần cho leo cây đó là bài test?
Biết vậy cô nên kiếm cơ hội nào đó để mà giả bộ tức giận rồi rống vào mặt anh: “Anh tưởng tôi rất rãnh rỗi, rất không có ‘giá thị trường’ sao?”
… nói không chừng sẽ được anh xóa tên khỏi danh sách thích hợp làm vợ lắm đó!
Nhưng tiếc rằng vàng bạc châu báu cũng chẳngthể đổi được một vé quay ngược thời gian, cô đã không còn cơ hội đó nữa rồi.
Đối với một người đàn ông không ngừng thất hẹn với mình mà cô vẫn gật đầu đồng ý gả cho anh thì quả thật là rất khó tin mà. Một phần là vì không ngừng bị ba cô tẩy não.
Bữa sáng ba cô sẽ nói: “Tình cảm có thể từ từ xây dựng, sau khi chụp hình cưới chẳng phải hai con cũng được ăn chung bữa cơm rồi sao? Cũng đã hẹn hò rồi, ấn tượng ban đầu với cậu ta cũng không tồi chứ!”
Đó được tính là hẹn hò sao? Sao cô chỉ cảm thấy như hai người qua đường vì không đủ bàn ghế mà miễn cưỡng ghép bàn ngồi chung với nhau vậy? Quả thật là cũng không có ấn tượng xấu gì đối với anh ấy, chỉ cảm thấy anh không thích cười, lời nói cũng rất ít mà thôi.
Bữa trưa thì sẽ nói: “Điền Hân Viêm ba có gặp qua rồi, điều kiện đủ tuyệt để chọn làm con rể, những thằng con trai cùi bắp ngoài kia đều không bì nổi với cậu ấy, nếu ba mà là phụ nữ, ba sẽ không ngần ngại mà gả ngay cho cậu ta đấy.”
Thật không đó? Ngay cả ba cũng động tâm à? Người đàn ông này… có ba đầu sáu tay sao?
Đến bữa tối thì sẽ rì rầm bên tai cô tiếp: “Ba và mẹ cũng là do người khác làm mai cho đấy, sau khi đi xem hai lần phim liền quyết định tiến tới hôn nhân, con xem, càng già thì tình cảm càng khắn khít, còn hẹn ước sẽ tiếp tục là vợ chồng vào kiếp sau đấy, người trẻ tuổi không nên bài xích kiểu hôn nhân cũ này chứ, hôn nhân như thế thì tỷ lệ ly hôn mới không cao.”
Còn những lời rỉ tay vào bữa ăn khuya thì là thế này: “Ba không nhìn nhằm người đâu, con xem chị cả của con này, lúc trước không chịu nghe lời ba, một mực đòi cưới nhau với thằng nhóc đáng ghét đó, giờ không những ly hôn mà còn ôm một đống nợ nần nữa, nếu năm đó chị con chịu nghe lời ba thử qua lại với con trai lớn nhà họ Lưu thì sẽ không phải đi đến nước này rồi, con xem con trai lớn nhà họ Lưu người ta, bây giờ đã kết hôn sinh con, đối xử với gia đình nhà vợ lại tốt, quan tâm chăm sóc quá chừng!”
Chị cả của cô gả nhằm người đã trở thành vết cắt trong lòng ba cô. Con gái ngọc mà mình nâng niu trong tay gả đến nhà người khác làm trâu làm ngựa thì thôi cũng chịu. Nhưng ngoài làm trâu làm ngựa ra còn phải đi làm lụng kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi chồng. Nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được một câu: “Sống chung với cô, tôi chẳng có chút tôn nghiêm nào cả.”
Hôn nhân mấy năm tan thành mây khói, rồi lại còn bị đổ oan khắp người, mọi lỗi lầm đều đẩy lên người chị cô cả.