Chỉ là sau khi cưới, Juliet không còn là Juliet, trong cuộc sống hằng ngày, không thể chỉ có yêu đương, mà còn nhiều nhiều chuyện khác nữa.
Lúc ấy cô bị mù mới không thấy một đống tật xấu của Lý Phong......
Anh ta không những không có ý thức trách nhiệm, còn không chịu nổi áp lực, chỉ một chút áp lực công việc cũng khiến anh ta bùng nổ được.
Anh ta luôn tự nhận mình là người có tài nhưng không gặp thời, luôn cảm thấy mọi người có lỗi với anh ta, bao gồm cả việc anh ta không đạt được thành tích tốt trong công việc, hay khách hàng không chịu hợp tác, quản lý trách cứ, vân vân và vân vân......
Mỗi lần kiếm việc, anh ta chỉ làm ba tháng là cùng, về sau dứt khoát ở nhà ngồi không luôn, còn lấy lý do đẹp đẽ là ‘Nghỉ ngơi một lúc để đi được xa hơn’, trên thực tế là bắt cô kiếm tiền nuôi anh ta.
Phó Quan Mỹ nhớ lại Lưu Thiếu Đông năm đó, và cả Điền Hân Viêm bây giờ, cảm thấy cực kỳ bất mãn!
Hôm qua Phó Quan Mỹ đi tham gia hôn lễ, tận mắt thấy vẻ tỏa sáng ngời ngời của Điền Hân Viêm, càng thấy không cam, uống hết ly rượu, mượn rượu giả điên, phát tiết bất mãn với Phó Quỳnh Sâm.
Không phải ghen tỵ em gái cưới được chồng tốt, chỉ là không cam lòng.
“Ảnh chụp cả gia đình đặt trên bàn, có con, có Quan Tuệ, Quan Nhã. Cậu ta nhìn một cái đã vừa ý Nhã Nhã, không phải cha cố tình thiên vị hay ép buộc gì cả!” Phó Quỳnh Sâm giận nói.
Phó Quan Mỹ rất tự tin với nhan sắc của mình, khi đứng chung với các chị em, cô luôn như hạc trong bầy gà.
“Cha nhất định đã nói chuyện con từng ly dị với Điền Hân Viêm, nên anh ta mới chuyển sang chú ý Nhã Nhã!”
“Cha và Điền Hân Viêm không có nói nửa câu nào về chuyện nhà mình hết!” Huống chi lại là chuyện buồn của con gái.
Câu chuyện chỉ xoay quanh Quan Nhã, rõ ràng Điền Hân Viêm không có hứng thú với những đứa khác...
“Nếu không thì là do cha chọn bức hình chụp con xấu!” Phó Quan Mỹ vẫn có gắng lý sự cùn.
“Không thèm cãi với con!”
Hai cha con đồng thời quay đầu, không thèm nhìn đối phương.
Phó Quan Nhã và mẹ Phó nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.
“Con muốn thêm một chén nữa không?” Mẹ Phó mẹ Phó Quan Nhã.
“Dạ không, con no rồi. Mẹ, còn dư lại nửa nồi, con có thể mang.... Mang về không?” Cô không có thói quen gọi nơi đó là ‘nhà’, nên không thể nói được ba chữ ‘mang về nhà’.
“Đương nhiên! Lấy một ít cà chua luôn đi, cà chua sốt thịt là hợp nhất!”
“Còn cả bún xào.....” Con gái đã gả chồng đều là trộm! Không dọn sạch tủ lạnh nhà mẹ đẻ là không dừng tay!
“Con cũng phải thử nấu ăn đi! Muốn bắt được trái tim người đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của họ, để họ tan việc về nhà là có cơm canh nóng hổi ăn.” Mẹ Phó vừa dặn dò con gái vừa lật tìm trong tủ lạnh, thứ gì có thể bỏ vào túi được đều bỏ hết, không hề keo kiệt.
Phó Quan Nhã không phải không biết nấu ăn, các món chiên xào cô đều làm được, tuy không đến mức làm một bữa tiệc hoành tráng chính tông Trung Quốc nhưng ba món mặn một món canh thì không làm khó được cô, chỉ là mẹ Phó quá đảm đang, nên trong nhà mấy đứa con gái không có đất dụng võ.
Nấu cho Điền Hân Viêm ăn?
Anh ta không rảnh tới mức ngày ngày về nhà ăn cơm tối đâu. Nấu để chăm sóc cho dạ dày của cô thì có vẻ thực tế hơn.
“Dạ.” Phó Quan Nhã ngoan ngoãn đáp, nhưng lại nói nhỏ, “Bảy ngày sau rồi hẵng tính.” Bị mẹ Phó nghe được, bèn lấy cây củ cải trong tay gõ lên đầu cô một cái.
“Cái gì bảy sau hẵng tính? Mấy ngày nay con an phận ở nhà đi, đừng có làm cho nhà bên đó rối tung lên như phòng cũ của con!”
Phó Quan Nhã che đầu, đau khổ nói, “Con loạn trong trật tự chớ bộ! Đồ nào nằm ở đâu con đều biết hết!”
“Ngụy biện!” Mẹ Phó phì cười, thuận tay nhét luôn củ cải kia vào túi cho cô mang về.
“Nhân tiện lấy thêm một ít quần áo về đi, gần đây trời lạnh hơn rồi, lúc trước vội vàng quá, chưa kịp chuẩn bị. Chờ một lát mẹ kêu lái xe chở con về.” Mẹ Phó lại dặn.
Chỉ nháy mắt, trên bàn đã chất đầy đồ ăn, tràn ba túi lớn, đồ sống đồ chín, rau củ quả đều được chia ra gói kỹ càng. dd~ lle qqy? đôn
Phó Quan Nhã dọn chừng mười bộ quần áo, và hai thùng ‘giả bộ sách báo’. Cô nhìn lại căn phòng càng ngày càng trống, mới cảm giác càng ngày càng chân thật rằng cô đã lấy chồng.
“Nhã Nhã, xong chưa con?” Phó Quỳnh Sâm đứng dưới lầu hô.
Phó Quan Nhã bưng thùng sách cuối cùng xuống lầu, nhét vào xe. Ghế sau và cốp xe cơ hồ không còn chỗ trống.
“Có chồng rồi còn cả ngày xem truyện tranh.” Mẹ Phó càm ràm.
“Cha cũng là cha rồi còn cả ngày giành coi truyện tranh với con đó!” Phó Quan Nhã đẩy bia đỡ đạn loại mạnh ra.
Trên không đúng, dưới ắt loạn!
“Được rồi, mau lên xe. Nói không chừng Hân Viêm đã gọi vài cuộc về rồi đó! Nhớ, miệng ngọt một chút, nói nhiều không hại đâu. Hỏi thăm nó có ăn cơm hay chưa, Nhật có lạnh hay không, làm việc đừng quá mệt mỏi. Biết không?” Mẹ Phó tiếp tục dạy con gái bí quyết giữ chồng.
Lời mẹ Phó dặn còn văng vẳng bên tai, Phó Quan Nhã đã học thuộc lòng..... Đã ăn cơm chưa, Nhật có lạnh không, phải mặc nhiều quần áo, đừng quá sức......
Ngày thứ nhất, Phó Quan Nhã ngồi nghiêm chỉnh trong nhà, trấn thủ trên ghế sa lon, đợi. Điện thoại bàn mãi không vang.
Ngày thứ hai, cô kiểm tra xem dây điện đã cắm chưa, cầm ống nghe lên, vẫn có tiếng ‘đô đô’ như thường, nhưng mãi vẫn không vang.
Ngày thứ ba, tiếng chuông điện thoại vang lên, vọng khắp căn nhà. Nó rốt cuộc vang lên, nhưng Phó Quan Nhã không chạy tới nhận, bỏi vì người gọi điện, là cô.
Cô dùng di dộng gọi thử, xác nhận xem điện thoại bàn có đổ chuông được hay không.
“Đều tại mẹ hết, cứ dặn tới dặn lui, làm mình cho là anh ta sẽ gọi thật....” Mới có sự chờ đợi.
Cô chưa từng chờ điện thoại của ai, nên không biết việc ‘chờ’ này lại khiến người ta phập phồng sốt ruột đến vậy, như bị kiềm chế, không dám ra ngoài, đi toilet cũng vội vã, ngủ trưa cũng mơ thấy điện thoại đổ chuông....... Còn nghĩ xem lúc nghe điện thoại nên nói những gì.
Có mong đợi, mới có thất vọng.
Sau đó, cô không đợi nữa.
“Mình đã nói rồi mà, anh ta sẽ không gọi về đâu.” Tâm tình cô đột nhiên thoải mái hẳn.
Cô rất thích ngôi nhà mới này, thích nhất là ghế sa lon ở phòng khách, vừa dài vừa mềm, nằm lên đó, đắp thêm tấm chăn sẽ vô cùng ấm áp, đọc sách, xem ti vi, hay ngủ gì đều là một loại hưởng thụ.
Cô rất không thích cái cảm giác lo lắng, mong chờ của mấy ngày trước.
Phó Quan Nhã hoàn toàn không biết.......
Điền Hân Viêm về nước trước dự kiến một ngày.
Tiến độ công việc nhanh hơn kế hoạch, anh từ chối hết các cuộc xã giao vô dụng, thị sát xong mấy công trình thì lập tức kêu bí thư đặt vé máy bay, giao việc còn lại cho thư ký xử lý.
“Anh sốt ruột quay về?” Thư ký vô tâm chọc một câu.
Điền Hân Viêm không phủ nhận, chỉ yên lặng trừng thư ký một cái.
Sốt ruột quay về....
Căn nhà kia, đối với anh mà nói, không khác gì một khách sạn năm sao cao cấp.
Đi về, chỉ để có thể nằm lên giường, ở lâu chỗ nào một khoảng thời gian anh đều thấy chán.
Nhưng giờ, biết còn một người khác đang ở trong căn nhà kia chờ anh về, đó là nhà của ‘bọn họ’, trong lòng bỗng kích động và nôn nóng, ngay cả anh cũng thấy ngạc nhiên.
Mấy ngày nay cô làm gì, có ăn cơm đúng giờ không?
Biết rõ cô không phải trẻ con, đói bụng hay lạnh đều có thể tự lo, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng những chuyện nhỏ như vậy thay cô.
Điền Hân Viêm càng nghĩ càng không yên lòng, biến thành tự hù dọa mình bằng những suy nghĩ lung tung. Tưởng tượng cô đói bất tỉnh trên giường, không một người trong nhà, không có ai giúp đỡ.......
Máy bay vừa hạ cánh, Điền Hân Viêm lập tức kêu lái xe chạy thẳng về nhà.
Nghênh đón anh là......
Một đống bừa bộn!
Trộm vào nhà?
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Điền Hân Viêm.
Từ ngoài cửa, giày dép tán loạn, đông một chiếc, tây một chiếc, áo khoác vo thành một đống hồng phấn, hộp khoai tây chiên, một nửa quả quýt ăn dở, nửa bình nước ngọt còn dư, toàn bộ chất chồng trên kệ để giày.
Trên nền gạch sứ, có mấy cái vật thể màu sắc rực rỡ...... Chắc hẳn là vớ dơ.
Chiến trường vẫn tiếp tục lan đến phòng khách.
Phòng khách trước nay không nhiễm một hạt bụi, giờ đầy truyện tranh nằm rải rác. dien đàn^ le ~quý đôn Từng đống truyện nhỏ trên sàn nhà, ghế sa lon, có nằm có đứng, có sắp ngã, có đã ngã trượt thành một hàng......
Đồ ăn vặt vương vãi khắp nơi, biểu thị người ăn nó đã từng có mặt ở đó. Trên đầu đĩa là một bọc snack, bên cạnh hồ cá là một bọc mực sợi, bên công tắc điện là một bọc đậu rang, trên ghế sa lon là....... Phó Quan Nhã đang ngủ rất ngon.
Tay trái cô đặt trên bụng, cầm một lon cá hạnh nhân nhỏ đang nghiêng góc bốn mươi lăm độ, chỉ cần cô động đậy một tí là cả lon cá nhỏ sẽ văng đầy xuống thảm.
Phó Quan Nhã đột nhiên lật người. Điền Hân Viêm phản ứng cực nhanh, ngăn chặn bi kịch xảy ra, một tay chụp lấy cái lon, một tay giữ cô lại để cô không lăn từ sa lon xuống đất.
Phó Quan Nhã chậm rãi tỉnh lại, mắt nửa khép nửa mở.
Cô mơ màng thấy anh, cứ tưởng mình đang nằm mơ, đưa tay lau nước miếng trên khóe miệng, ôm gối ôm, nghiêng đầu, nhắm mặt lại, ngủ tiếp.
Năm giây sau, cô chuyển người lại, trợn to mắt nhìn anh, giống như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Một giây sau, cô lập tức ngồi bật dậy, tóc tai rối bời, cộng thêm vẻ mặt hoảng hốt, rất giống như diễn viên hài trong ti vi.
“Anh...... Anh..... Anh đã về! Ngày thứ bảy rồi hả? Mình ngủ một mạch hai ngày luôn sao?” Câu nói cuối cùng cô chỉ lầm bầm trong miệng.
Phó Quan Nhã vội vàng dọn dẹp đống hỗn loạn trên bàn. [email protected] $le quy%don
Điền Hân Viêm tinh mắt phát hiện dưới bàn có một đôi chân trần đang cố gắng đá rác vào dưới bàn, nhằm tiêu diệt chứng cớ.
“Anh về trước một ngày.” Mới có thể tận mắt thấy..... Tình cảnh bi thảm này.
“A....... Em dọn xong ngay đây!”
Kế hoạch của cô vốn là từ ngày mai bắt đầu dọn dẹp, khôi phục căn nhà chỉnh tề sạch sẽ như trong ấn tượng của anh, không ngờ kế hoạch có biến, thất sách!
Phó Quan Nhã nhét từng chồng truyện tranh vào thùng giấy, đẩy vào nhà kho, miệng vừa lầm bầm “Xin lỗi!”, vừa nhận đồ ăn vặt vào túi xốp, cũng cho vào nhà kho nốt.
Điền Hân Viêm nhìn theo bóng lưng bận rộn giữa phòng khách và nhà kho của cô.
“Tại sao lại bỏ vào nhà kho? Truyện có thể để lên giá, còn đồ ăn thì cất trong bếp.” Điền Hân Viêm đi theo Phó Quan Nhã vào nhà kho, thấy trong đó có mấy thùng quần áo và truyện bèn nói.
Phó Quan Nhã thoáng ngạc nhiên, bỗng nghe anh nói tiếp, “Đây cũng là nhà của em. Em cứ tùy ý sử dụng, không cần sự đồng ý của anh.”
“Nhưng...... Trên giá sách của anh, bày truyện tranh được không?” Trên giá sách sát tường toàn là những quyển sách chuyên ngành thần thánh, tản ra vẻ bài xích những cuốn sách ngoài xâm chiếm.
Cô sợ mấy cuốn truyện tranh của cô sẽ...... tự ti.