Tôi không tìm được đôi tất sạch nào, máy bơm thì hỏng đồng nghĩa với việc không có nước nóng, và khi chạy đến cổng nghĩa trang, tôi nhận ra người mình bốc mùi chuồng bò. Có mấy lần khi đi vào tiệm tạp hóa trong làng, tôi quên bẵng mình đang mặc bộ đồ bảo hộ lao động cho đến khi thấy mọi người dạt hẳn ra xa. Có lẽ họ nghi tôi bị đầy bụng, vì thời nay ít người biết được mùi phân bò.
Cô ấy mặc chiếc quần bó màu hoa cà. Cái màu cực kỳ chói với chiếc áo khoác.
- Hình như người anh đầy mùi bò. Anh làm nông trại. – Tôi thông báo với cô trước khi nói lời chào hỏi. – Hai mươi tư con bò sữa, cộng thêm lũ bê hướng sữa.
Lần trước tôi đã không có đủ thời gian để kể tất cả với cô.
- Và vài con cừu nữa. – Tôi nói thêm, rồi nhìn cô, cẩn thận đứng ở phía cuối gió.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, rồi nụ cười mùa hè dần dần lan tỏa trên gương mặt cô.
- Bê hướng sữa là gì ạ? – Cô hỏi.
Chúng tôi giải quyết vấn đề mùi bằng cách đi bơi. Trên đường đi tôi giải thích với cô bê hướng sữa là nhưng con bò cái con được giữ lại để tạo đàn mới. Tôi thuê một chiếc quần bơi gớm ghiếc màu xanh nước biển, mua một chai sữa tắm nhỏ và kỳ cọ thật kỹ lưỡng trước khi gặp lại cô trên thành hồ. Cô ấy đã búi mái tóc vàng lại, làm tôi nhìn mãi mới nhận ra.
Bộ đồ bơi của cô ấy có màu be, đương nhiên rồi. Mà sao cô ấy gầy thế, gần như trơ xương. Không có bộ ngực bé như hai quả mận thì người ta có thể nhầm cô ấy với một cậu bé mười lăm tuổi. Tuy nhiên, sự gầy gò có vẻ là do tạng người hơn là do thiếu ăn: cử động của cô rất hiệu quả và tiết kiệm năng lượng. Tôi nhìn như bị thôi miên vào bàn tay xanh tái của cô ấy khi nó vẽ lên những hình ảnh trong không trung để minh họa cho lời nói của cô.
Tôi cũng nghĩ đến việc mình luôn thích các màu sặc sỡ, và cả những thân hình đầy đặn nữa, nói thẳng ra là, như thế cầm nắm sẽ dễ hơn. Trong khi với cô ấy, có lẽ tôi chỉ có thể dùng hai đầu ngón tay, nếu một ngày tôi được phép tiếp cận hai quả mận kia.
Trước đây, tôi từng có một con chó collie cái. Tôi cố bắt nó giao phối với một con đực cùng giống có phả hệ tốt. Nhưng nàng chó của tôi cứ nép sát vào tường và tìm cách chạy trốn, không muốn quan hệ với anh chàng kia. Vài tháng sau đó, cô nàng chẳng buồn động đậy đến một cọng lông và tự nguyên dâng hiến cho một cậu chó Labrador lai chó chăn cừu Na Uy.
Những chuyện như thế này thực chẳng bao giờ suy tính được.
Chúng tôi bơi hai hay ba vòng hồ, sau đó đạp xe trong phòng tập thể lực rồi vào căng tin ăn bánh. Trong suốt thời gian đó, chúng tôi nói chuyện với nhau – nhất là cô ấy, thật đấy.
Giữa một câu nói, tôi cảm thấy bàn chân cô ấy lướt nhẹ trên bắp chuối mình, và hoàn toàn quên bẵng cô đang nói chuyện gì. Tiếng la hét của bọn trẻ từ ngoài bể bơi vọng vào trộn lẫn với tiếng thình thịch trong màng nhĩ của tôi, và tôi buộc phải phủ chiếc khăn tăm lên đùi. Chúng tôi dùng ngón chân nghịch nhau một lúc, và tôi phải đấu tranh dữ dội để tiếp tục giữ ánh mắt mình tập trung vào khuôn mặt của cô ấy. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy đôi môi mấp máy mà hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Bỗng dưng, cô ấy cầm lấy bàn tay thiếu ngón của tôi lên và bắt đầu cắn vào những ngón cụt. Tôi đờ người ra như bị hóa đá.
- Bây giờ về nhà em nhé. – Cô ấy nói.
Đó là điều chúng tôi đã làm. Chúng tôi đã về nhà cô ấy. Căn hộ màu trắng và be của cô.bg-ssp-{height:px}
Tôi sẽ còn nhớ chuyện này cho tới khi xuống lỗ.
Cô khóa trái cửa, lẳng chiếc túi đựng đồ bơi vào một góc, vứt áo choàng vào góc khác. Rồi cô quay lại, tuột chiếc áo thun màu xanh da trời nhạt và nghiêng đầu.
Tôi nhìn quanh và bắt đầu cởi quần jean. Lúc đó vũ khí của tôi hoàn toàn mềm nhũn. Tôi có cảm giác như mình đang trần truồng trong thư viện công cộng.
- Tại mấy cuốn sách trên kệ làm anh căng thẳng! – Tôi chống chế.
- Câu này em chưa nghe bao giờ! – Cô chế giễu.
Rồi cô ấy cầm lấy bàn tay tôi và lại đưa mấy ngón cụt lên môi lần nữa.
Sau đó chúng tôi làm tình hai lần liên tiếp, không hề giữ kẽ - buộc chúng tôi ngừng lại cũng khó như dừng một đoàn tàu tốc hành trên đoạn đường thẳng vậy.
Đến lần thứ ba, tôi thì thầm vào tai cô ấy: “Hai đứa mình bây giờ như đôi chó, cứ dính chặt vào nhau cho đến khi bị ai đó giội cho một xô nước”.
Vẫn quấn lấy nhau không rời, chúng tôi bắt đầu di chuyển trong căn hộ. Cô chiên xúc xích và trứng ốp la trong khi tôi áp sát phía sau lưng. Khoác chiếc tạp dề trước bụng, cô thắt nút dây sau lưng tôi.
Rồi giống như một con thú tiền sử có tám chân, chúng tôi đi tắm.
Chúng tôi đã định sẽ quấn chung một tấm vải trải giường và đi mua báo, mường tượng ra cảnh mọi người ở quầy báo sẽ kinh hoàng như thế nào. Nhưng trước khi xoay xở để quấn xong tấm vải, cô bỗng đảo mắt rồi ngồi thụp xuống thành một đống trên tấm thảm chùi chân, lẩm bẩm gì đó về mấy vết bầm trên ngực mà tôi không hiểu.
Lần đầu tiên tôi thuyết phục thành công Bengt-Göran vắt sữa ca tối giúp tôi, nhưng phải nghĩ đến ngày mai nữa. Tôi không thể hình dung mình sẽ rời được cô ấy dù chỉ là một phút, nên tôi đề nghị cô ấy đi cùng.
Lần thứ tư luồn vào bên trong cô ấy, tôi cảm thấy cô co thắt. Số lượng cơ bắp của cô cũng nhiều như trên bàn tay của một cô gái vắt sữa sau cả một mùa hè chăn thả trên núi. Tôi nói với cô điều đó.
Cô ấy cọ mũi với tôi.
- Anh nghĩ em có thể học vắt sữa bằng tay được hay không? – Cô thì thầm.