Lễ tình nhân bên nhau đầu tiên vừa khéo vào mùng ba Tết.
Anh cà lăm nhà tại đây luôn, còn tui thì ở thành phố lân cận.
Tết năm nay lại là đại thọ tám mươi của bà ngoại tui, lâu lắm rồi tui chưa đi thăm bà nên ở lại thêm vài ngày.
Anh cà lăm nói nhà anh cũng không đi được cho nên chúng tui không thể ở bên nhau vào lễ tình nhân đầu tiên.
Mặc dù có xíu thất vọng nhưng dẫu sao cũng là tình huống bất khả kháng, không thể nói gì.
Vả lại, hiện giờ khoa học kĩ thuật phát triển, xa nhau vạn dặm cũng có thể gần trong gang tấc, đây chẳng phải chuyện gì to tát.
Thế nhưng, bắt đầu từ chạng vạng tối lễ tình nhân là tui không liên lạc được với anh cà lăm nữa.
Tin nhắn cuối cùng ảnh gửi là đi giúp mẹ nấu cơm.
Mấy người có hiểu được cảm xúc ấy không?
Bình thường chỉ cần lâu không trả lời là tui đã nghi thần nghi quỷ, có phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không các thứ, huống chi anh cà lăm thường ngày đều trả lời rất nhanh, mà nay còn là lễ tình nhân nữa.
Không phải ảnh đi chơi với người khác đấy chứ?
Đồ sen trắng xấu xa kia lại tìm tới cửa ư?
Hay là xảy ra chuyện gì?
Tai nạn giao thông?
Tui càng nghĩ càng hoảng, điện thoại gọi liên tục, tin nhắn cũng tin này nối tin kia, thế nhưng vẫn không được đáp lại.
Tui không có số điện thoại của ba mẹ anh ấy, nhắn hỏi mấy anh bạn thân của ảnh thì họ cũng bảo là không liên lạc được.
Tui càng thêm lo lắng bất an.
Nhưng nhà tui ở nông thôn, ban ngày đi đường núi còn khó khăn huống chi là ban đêm, chưa kể tui bây giờ còn không có xe, muốn đi cũng chịu.
Tui cố ép bản thân bình tĩnh lại, nghĩ theo hướng tích cực.
Chắc là ảnh theo ba mẹ ra ngoài chơi, mất sóng hay hết pin gì đó thôi.
Trong lòng sốt ruột không thôi, lại gặp cảnh tối trời gì cũng không làm được.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo hoa, hai mắt tui vẫn dán chặt vào điện thoại, cứ xem đi xem lại khung chat, sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh cà lăm.
Lo lắng cả tối, được ông ngoại bà ngoại chú em họ thay phiên hỏi thăm, tui chỉ có thể lắc đầu đáp “Không sao.”
Chín giờ tối, lòng tui vẫn lo lắng như cũ.
Chợt tiếng chuông đặc biệt vang lên, tui vội vàng xử lí xong ‘nước suối’, kéo quần lên lao vào phòng vồ lấy điện thoại.
Là anh cà lăm.
Tui mừng như điên, vội vàng nghe máy, rống to: “Anh đi đâu thế hả?!”
Bên kia đúng là giọng anh cà lăm, để tui yên lòng, ảnh nói chậm rãi: “Anh, anh đứng ở cổng, cổng thôn em. Anh, anh không tìm, tìm được nhà, nhà em.”
Kinh ngạc xen lẫn nghi vấn, cả một buổi tối không liên lạc gì, sao lại tìm tới cổng thôn tui rồi?
Không kịp hỏi nhiều, tui lao ra khỏi nhà ngay trước mặt người thân, chạy vụt tới cổng thôn giữa ánh sáng mờ mờ của đèn đường.
Từ xa đã thấy một chiếc xe sáng đèn dừng đó, tới gần hơn chút là trông thấy một người đàn ông cao lớn đứng tựa vào xe.
Thật sự là anh cà lăm!
Ảnh cũng chạy chậm tới đón tui, tui đâm đầu vào ngực ảnh.
Tui không vội khóc mà đánh cho ảnh một cái: “Anh muốn tới thì cứ tới, sao lại không trả lời tin nhắn hả? Con mẹ nó em cứ tưởng là anh chết rồi.”
Anh cà lăm bị tui đánh cho lảo đảo, đứng vững xong thì cười khúc khích ôm tui: “Tạo, tạo niềm vui, vui bất ngờ cho, cho em.”
“Niềm vui bất ngờ con khỉ ấy, kinh hãi mới phải.” Ngữ khí của tui vẫn không tốt lắm: “Anh còn lái xe tới à? Không thấy xa à? Đã nói với anh đường chỗ này rất khó đi rồi.”
Anh cà lăm giấu không nổi ý cười, nói: “Ừm, lái xe, xe đi vì muốn, muốn cho em, cho em xem, xem cái này.”
Ảnh buông tui ra, đi về phía xe rồi mở cốp sau ra.
Cốp sau vốn nên đen sì nay lại còn sáng hơn đèn đường. Những ngọn đèn nhỏ bao quanh bó hoa hồng lớn, phía trên có một dải màu viết chữ “I LOVE YOU”, ở giữa có một chiếc bánh gato hình dáng kì quái, với đôi mắt cận độ dù không đeo kính tui vẫn có thể nhìn rõ ba chữ anh yêu em trên đó.
Tự nhiên chưa kịp chuẩn bị gì đã bị ép trở thành người được tỏ tình trong video, nhưng tui cảm thấy dáng vẻ ngạc nhiên há hốc miệng của mình cực kì khó coi.
Trên tay anh cà lăm còn cầm một hộp trang sức, tui mém tưởng là ảnh cầu hôn tui, nhưng lúc mở ra lại là một sợi dây chuyền.
Là sợi dây chuyền tui đã khen đẹp lúc đi lựa quà cho mẹ với ảnh.
Con người vào lúc cảm động thật sự sẽ không kìm được nước mắt, khi anh cà lăm đeo dây chuyền cho tui, tui nhịn không nổi mà ôm lấy ảnh bật khóc.
Ảnh nói với tui: “Anh, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh. Nhưng anh quê quá đi, còn học người ta quay tiktok cơ đấy. Đường thì xa, anh đi không đến cũng không cho em đón, sao anh tìm được tới đây thế hả? Đúng là ngốc mà. Trông thấy anh còn sống thế này em nên cười mới phải.”
Tui đang cố gắng áp chế sự kích động và vui sướng trong lòng, nhưng mà ép sao nổi chứ!
Thật đáng ghét.
Tui đã nghĩ đến vô số khả năng, lại chẳng ngờ ảnh sẽ tới tìm tui.
Lái xe từ X thị tới huyện tui mất hơn ba giờ, đi tiếp từ huyện tới thôn bà ngoại tui còn mất thêm một giờ nữa.
Đường trong thôn không những mười tám ngã rẽ mà còn góc cua khét lẹt, đường hẹp nhiều ngóc ngách.
Gần đây hưởng ké thôn có liệt sĩ bên cạnh nên thôn tui cũng bắt đầu sửa đường sửa lối, muốn đi theo đường xây dựng nông thôn mới.
Ảnh chụp tạm dừng để thi công tui cũng gửi cho ảnh xem rồi, không ngờ ảnh to gan thế, dám đêm hôm khuya khoắt lén lút chạy tới.
Cũng may anh cà lăm không ngôc, bỏ hai trăm thuê người dẫn đường đi từ trong huyện tới đây, người kia cũng không chỉ lộn đường, không gặp phải sự cố gì.
Tui và anh cà lăm thỏa thích ôm hôn ngay trước cổng thôn vắng người, hôn đến mỏi miệng mới đi về nhà.
Anh cà lăm mua rất nhiều quà tết chất đầy hai ghế sau, hai người bốn tay cũng cầm không hết.
Ảnh còn xoắn xuýt cái bánh gato phía sau, nghĩ đến việc phải đi chuyến nữa, tui nổi quạu đá mông ảnh để ảnh từ bỏ ý định ấy: “Mai xử lí sơ qua rồi lấy về, nếu anh dám để nguyên cái dòng I LOVE YOU kia thì làm thân với cổng nhà em đi, rồi ngủ trong xe cạnh nó.”
“Thế, thế thì em, em qua ngủ, ngủ với anh.”
Tui tức giận lườm ảnh: “Mơ đi.”
Chỉ là qua đêm nay, tui đã hoàn toàn tin tưởng tình yêu anh cà lăm dành cho tui, cũng hoàn toàn tiếp nhận một tui hạnh phúc. Tui có đủ niềm tin và lòng dũng cảm cùng anh cà lăm nắm tay nhau đi qua một đời giữa thế gian tràn ngập long đong mà mỹ lệ này.