Châu Phủ.
Châu Tuyết Lạc và Tiểu Quỳ đi vào trong, hai tên lính canh cửa liền cúi đầu nói Tiểu Thư! rồi tiếp tục canh gác.
Một phu nhân tao nhã đi đến chỗ cô ấy Cuối cùng con cũng chịu quay về rồi, con có biết phụ thân con lo lắng đến mức nào không?
Con chỉ mới ra ngoài chơi một chút thôi mà! Tuyết Lạc nũng nịu đáp.
Con thân là con gái phải ở nhà ngoan ngoãn theo ta học hỏi cho đàng hoàng chứ đâu thể rong chơi bên ngoài suốt ngày đã vậy còn đi chơi đến đêm thế này! Tương lai của Tô thị và Châu gia biết phải làm sao đây? Bà ấy than trách nói.
Phu nhân đừng trách tiểu thư a! Điều là lỗi của nô tỳ, con không nên để tiểu thư ra ngoài! Tiểu Quỳ nhanh miệng nói.
Đừng nói nữa, con mau theo ta vào trong gặp người.
Tô Vân nói xong liền cùng Tuyết Lạc đi vào trong.
Phụ thân, nữ nhi về rồi! Tuyết Lạc khép nép nói.
Về thì tốt rồi, sau này con đừng ra ngoài lêu lỏng nữa dù gì cũng sắp gả đi rồi! Châu Hạ Dương ôn nhu nói.
Nữ nhi biết rồi a, nhất định sẽ không để phụ thân buồn lòng.
Cô luôn nhớ rõ bản thân đã đính ước với một vị công tử họ Thẩm ở thôn kế bên nhưng cả hai chưa từng gặp mặt chưa kể cô đã cảm mến vẻ bề ngoài của tên nam nhân lạ mặt lúc nảy.
Bên ngoài Châu Phủ.
Giống quá, họ thật sự rất giống với ba người đó Tô Vân, Châu Hạ Dương, Vương Tuyết Lạc.
Đăng Kỳ ngạc nhiên nói.
Linh cảm mách bảo đệ cô ấy chình là Vương Tuyết Lạc.
Thanh Phong lẩm bẩm nói
Ta thấy đệ nhớ người phát điên rồi! Đăng Kỳ không tin lời Thanh Phong, y cho rằng rất có thể người này có vấn đề hay âm mưu gì đó.
Huynh có thể giúp...!đệ một việc không? Thanh Phong hơi ngượng ngạo nói.
Đệ muốn ta giúp đệ thế nào đây? Đăng Kỳ hiểu ý liền hỏi.
Đệ muốn tiếp cận cô ấy.
Hắn ngượng ngạo nói.
Dùng mỹ nhân kế không phải là được rồi sao? Đăng Kỳ thắc mắc hỏi.
Làm như vậy khá lộ liễu, lỡ như vô tình để cô ấy cảm thấy sợ thì phải làm sao? Đệ nghĩ nên dùng khổ nhục kế.
Thanh Phong đáp.
Được thôi! Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đệ đệ của hắn lúng túng lo nhiều đến như vậy.
Ngày hôm sau, bầu trờ lại khoát lên mình màu xanh biếc cùng với những hoạ tiết trắng, ngự hoa viên lại phủ thêm sắc màu mới hết sức rực rỡ, ong bướm cũng vì thế mà bay lượn sum họp.
Tuyết Lạc cùng Tiểu Quỳ đến đó từ rất sớm, cô muốn thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên một chút.
Cứu ta với! Có ai không? Cứu ta...! Bạch Thanh Phong quần áo nhem nhuốc, khắp người đầy vết thương nhưng cánh tay là nặng nhất, hắn nhảy qua bức tường thành ngay sau căn phòng của Tuyết Lạc.
Công tử...!Tuyết Lạc nghe thấy tiếng động liền chạy tới, nhìn thấy vết thương trên người hắn chi chít không khỏi hoảng sợ nhưng vẫn cố nén đi sự sợ hãi.
Tiểu thư giúp ta với..." Chưa nói hết câu thì Bạch Thanh Phong đã gục xuống bất tỉnh.
Bây giờ làm sao đây tiểu thư? Tiểu Quỳ hoảng sợ nói.
Muội giúp tỷ cùng dìu hắn vào trong đừng để phụ mẫu nhìn thấy.
Là chàng ấy nữa sao?
Nhưng tỷ đường đường là thiên kim tiểu thư sao có thể tủy tiện làm vậy được chứ? Tiểu Quỳ khó hiểu nói.
Mạng người quan trọng hơn, đừng nói nhiều nữa.
Muội không giúp thì để tỷ tự dìu.
Tuyết Lạc định dìu y thì Tiểu Quỳ nhanh chóng chạy lại giúp sức đưa Bạch Thanh Phong vào trong phòng của Tuyết Lạc.
Sao nam nhân này nhìn quen quá.
Tiểu Quỳ gãi đầu nói.
Hắn chính là người bị muội đụng trúng tối qua.
Không phải tối qua hắn vẫn bình thường sao? Sao hôm nay lại thành thế này rồi? Tiểu Quỳ vội bê hộp thuốc đến.
Đợi y tỉnh lại thì tỷ sẽ hỏi, muội mau giúp tỷ chuẩn bị vài bộ y phục cho hắn.
Tuyết Lạc nhanh chóng lấy lọ thuốc bôi vết thương nhẹ nhàng rắc lên người hắn.
Dạ! Tiểu Quỳ nhanh nhẹn ra ngoài không để bất cứ ai phát hiện.
Khụ khụ! Bạch Thanh Phong tỉnh dậy, giả vờ đau đớn ôm lấy ngực.
Công tử tỉnh rồi! Tuyết Lạc mừng rỡ nói.
Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp, tới lúc ta phải đi khỏi đây rồi! Thanh Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đừng đi mà! Vết thương của công tử còn chưa lành thì có thể đi đâu được chứ?
Cô không sợ ta là người xấu sao? Thanh Phong cười nhạt đáp.
Cứu người quan trọng sao ta còn có thể nghĩ tốt xấu chứ? Huống hồ chúng ta đã từng gặp nhau rồi.
Tuyết Lạc bình tĩnh đáp.
"Trên đường ra thành gặp nạn may mắn được cô nương giúp đỡ thật sự rất cảm kích, tại hạ họ Bạch tên Phong hay còn gọi là Bạch Thanh Phong." Hắn bỗng nhíu mày lại, tay ôm lấy ngực như rất đau nhói người hơi nghiêng về một phía.
"Bạch công tử không sao chứ?" Tuyết Lạc vội lại đỡ hắn.
"Đa tạ cô nương chiếu cố, ta ở lại đây e là không tiện thành công rồi.
Ở ngoại thành ta có một căn nhà tranh nếu công tử không phiền thì có thể dưỡng thương ở đó, khi nào bình phục rồi rời đi cũng chưa muộn.
Tuyết Lạc thật thà đáp.
Nếu vậy đành làm phiền cô vài ngày rồi.
Thanh Phong đắc ý nói..