Người kể: Lý Duyệt, nữ, tuổi, giám đốc hạng mục của một công ty ở Bắc Kinh.
Nhật ký phỏng vấn: Trong quán trà yên tĩnh, hương trà Thiết Quan Âm thoang thoảng. Cô ngồi đối diện tôi, tựa thoải mái vào lưng ghế, dáng điệu nhàn tản.
Tôi tự cho rằng mình là một phụ nữ luôn lấy lạc quan làm lẽ sống. Mặc dù cũng đã trải qua nhiều thương tổn, song đó đều là những chuyện xưa cũ mà tôi không muốn hoặc không nhớ nổi. Còn giờ đây tôi phải được coi là một phụ nữ hạnh phúc. Năm ngoái, tôi kết hôn với người đàn ông yêu tôi, và tôi cũng yêu anh ấy. Về sự nghiệp, chúng tôi đều có ít nhiều thành đạt. Cuộc sống vợ chồng xem ra hoà hợp, vui vẻ.
Nhưng từ tối hôm qua, tôi trở nên buồn bực.
Đó là một ngày nghỉ cuối tuần. Chồng đang đi công tác, một mình ở nhà tôi bèn lên mạng giết thời gian. Tôi không bao giờ lên mạng tán phét vì thấy rất dễ sinh chuyện, mà chỉ dùng để gửi và nhận email, xem tin tức, hoặc cùng lằm là gửi vài bài viết cho trang Diễn đàn về vật nuôi trong nhà. Tôi cực kỳ thích động vật, và đang nuôi một con bướm rất đáng yêu.
Khoảng hơn giờ, tôi không thấy buồn ngủ, liền mở một dịa chỉ hòm thư mà lâu lắm không đụng tới. Năm năm trước, tôi đã từng yêu, và đây là địa chỉ liên lạc của tôi và người yêu cũ. Được năm thì tôi phải nói lời chia tay vì không thể chịu đựng tiếp những ngờ vực bệnh hoạn và màn kịch tự sát mà anh ta liên tục diễn đi diễn lại. Mấy năm qua, tôi chưa một lần mở lại hòm thư, và vẫn còn đôi chút hận anh ta.
Tôi cũng không ngờ mình còn giữ hòm thư đó, thậm chí còn nhớ cả mật mã mở. Nó chính là con số sau cùng của ngày sinh nhật tôi và anh ta. Sao bỗng tối đó tôi lại nhớ tới hòm thư này? Chịu! Cuộc đời vốn đầy rẫy những chuyện mà chẳng ai có thể lý giải được.
Trong suốt hai năm lấy chồng tôi chưa từng liên lạc với anh ta bằng bất cứ hình thức nào, và đã từng cả quyết là người đàn ông không làm cho mình vui vẻ đó đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Đương nhiên, đôi lúc tôi cũng có nhớ tới, song những ký ức đó ngày càng mờ nạht, hầu như chỉ là những bóng hình vỡ vụn, lẻ tẻ hé lộ ra rồi nhanh chóng biến mất.
Nhớ lại chuyện cũ, tôi không hề ngậm ngùi gì mặc dù nhớ rất rõ khi đó tôi đã phải đau khổ, tuyệt vọng đến mức nào. Khi chuyện cũ vụt xuất hiện trong trí nhớ, có lúc thậm chí tôi thấy như đang được xem những đoạn phim không liên quan gì tới mình, như đang nghe những bài hát đau thương nói về ai đó. Con người dần dần trở nên mệt mỏi, kiệt sức, kí ức cũng vậy. Những ký ức giữa tôi và anh ta cũng giống như chiếc máy quay đĩa cổ lỗ, không thể nào phát ra được một ca khúc hoàn chỉnh, rõ ràng, có thể khiến người nghe cảm động.
Nhưng tối hôm đó, chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi tôi gõ lên mật mã hòm thư, trong lòng lại có cảm giác như bị cáci gì đó nhọn hoắt thúc vào, rất đau đớn. Tôi vẫn còn quan tâm tới anh ta sao? Vẫn còn chú ý tới những chuyện cũ sao? Lòng tôi bấn loạn, tim tôi đập dồn, ngực như có tảng đá đè nặng lên. Linh tính mách bảo tôi rằng, sau khi chia tay, nhất định anh ta vẫn viết thư cho tôi.
Đúng vậy, khi hòm thư mở ra, có hơn chục lá thư tôi chưa đọc, lá cuối cùng cách đây ba tháng, đúng hôm sinh nhật tôi.
Chưa đọc hết thư mà mắt tôi đã bắt đầu ướt. Chia tay đã hơn năm, tôi đã là vợ người khác, mà trong thư, anh ta vẫn giữ cách xưng hô âu yếm Bảo Bảo như lúc yêu nhau.
Tôi đã khóc khi đọc lá thư gửi đúng hôm sinh nhật tôi, khóc như một đứa trẻ.
Hai năm trôi qua rồi, anh ta vẫn còn nhớ nói Chúc mừng sinh nhật trong ngày đó, mặc dù biết rất rõ khả năng tôi nậhn lời chúc này hầu như là con số .
Trong thư anh ta viết, Bảo Bảo, khi vừa gõ xong chữ Chúc Mừng Sinh Nhật, trước mắt anh lại hiện lên hình ảnh em vui sướng ôm đàn chó bông anh tặng trong ngày sinh nhật em năm về trước. Bây giờ em có được vui vẻ như hồi đó không? Chia tay hơn năm rồi, anh không dám ao ước em vẫn nhớ anh, mặc dù cho đến giờ phút này anh vẫn luôn nhớ về em, về ngày tháng đẹp đẽ của chúng ta... Xin em đừng lo lắng, bây giờ anh đã khá hơn rất nhiều, không còn làm chuyện dại dột như trước nữa, vì giờ đây, anh đã hiểu tại sao lúc đó em bỏ anh. Tất cả là tại anh quá dựa dẫm vào em, quá lo sợ mất em, để rồi cuối cùng biến thành một gã thần kinh bất thường, hết lần này đến lần khác làm em bị tổn thương, bởi những ngờ vực vô cớ. Khi em không còn chịu đựng nổi những giày vò ấy nữa, anh lại liên tiếp bày trò tự sát hòng giành giật lại em, hòng cứu vãn cái gọi là tình yêu của chúng ta. Bây giờ anh đã hiểu, con người như anh lúc đó không đáng để ai lưu luyến. Nhưng giờ đây anh đã thay đổi, khoan dung hơn và lành mạnh hơn rất nhiều. Bảo Bảo, anh thật lòng chúc cho những ngày tháng sắp tới của em ngập trản hạnh phúc!
Tôi khóc ròng, những giận hờn, oán trách trước kia tan dần theo nước mắt. Ký ức cũng trở nên dịu ngọt hơn. Tôi nhớ về những gì tốt đẹp nhất của anh đối với tôi. Trong suốt năm yêu nhau, sự quan tâm chăm sóc ấy không phải là nhỏ.
Tôi xem hết những lá thư anh ta gửi cho tôi sau khi chia tay. Tôi đọc rất chậm, rất kỹ, miệng còn khẽ đọc tên anh ta và tưởng tượng ra tâm trạng của anh khi viết những dòng đó. Chắc hẳn là mọt bộ dạng rất đau thương, hút rất nhiều thuốc lá, trong máy tính sẽ vang lên những ca khúc buồn mà anh ta ưa thích. Tôi hiểu anh ta, dù sao cũng đã ở bên nhau gần năm, ít gì?
Tôi khóc tới mức mắt đau nhức, không hề nhớ tới chồng đang đi công tác xa, mà cả đêm chỉ nhớ về những kỷ niệm của mối tình cũ.
Tôi quen anh ta, Nguỵ Vũ, từ thời đại học, trong cuộc liên hoan do một người bạn tổ chức. Nguỵ Vũ hơn tôi tuổi, hình thức rắn rỏi, nói năng khúc triết, làm biên tập trong một tạp chí văn học có tiếng ở Bắc Kinh. Anh ta đã để lại cho tôi ấn tượng ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Rồi những cuộc gặp ngày càng nhiều, và rất tự nhiên chúng tôi yêu nhau.
Nhưng yêu nhau không lâu, tôi phát hiện tâm tính Nguỵ Vũ không chín chắn và cứng cỏi như ngoại hình. Thậm chí có lúc còn khiến tôi thấy anh ta nhỏ tuổi hơn và mềm yếu hơn cả tôi, song lại có biểu hiện rất thích quản lý người khác. Hằng ngày, cứ tan giờ làm là anh ta đến trường đón tôi đi ăn, đi dạo, đi xem phim. Vừa chia tay lại đã gọi điện đến kí túc xá của tôi, và luôn không cho tôi gác máy trước. Mỗi lần nói chuyện điện thoại thường phải mất cả tiếng đồng hồ. Nếu tối nào tôi tự học ở thư viện, về phòng muộn một chút là anh ta làm như phát điên lên.
Hồi đầu, tôi thích sự mê mẩn, cuồng nhiệt đó, cho rằng nếu không quan tâm như vậy thì không thể coi là tình yêu thực sự. Sau đó, việc học hành của tôi ngày càng bận rộn nhưng anh ta lại tỏ ra bực bội, cáu giận vì tôi không có nhiều thời gian căhm sóc anh ta.
Chỉ sau khi tôi bắt đầu đi làm, tình yêu mới ngày càng trở nên tồi tệ. Trước hết vì chúng tôi không có điều kiện ở cùng nhau. Anh ta người Bắc Kinh, nhà ở một khu ngoại thành phía Đông, còn cơ quan tôi lại nằm gần vùng ba phía Đông. Chúng tôi chưa đủ sức mua nhà riêng. Nếu ở nhà anh ấy thì tôi đi làm không thuận tiện, vì vậy đành phải thuê tạm một phòng ở gần cơ quan. Từ nhà anh ấy đến chỗ tôi ở mất hơn một tiếng đồng hồ. Tôi đi làm rất bận và mệt nên chỉ có thể gặp anh ta vào cuối tuần, còn hàng ngày chỉ gọi điện thoại. Đối với tôi, đó là chuyện bất đắc dĩ vì thực ra tôi cũng muốn được gặp người yêu mỗi ngày.
Hồi đó, sau khi hết giờ làm việc tôi đều về nhà ngay để đợi điện thoại của anh ta, mỗi lần chuyện trò đều rất dài. Nhưng có hôm do công việc đột xuất, tôi về nàh muộn, hoặc cũng có hôm vì quá mệt mỏi, tôi không đủ kiên nhẫn nghe anh ta nói hết, đành phải xin phép dập máy. Nhưng anh ta không hiểu điều đó, thoạt đầu thì giận dỗi, bực tức, sau thì nghi ngờ rằng tôi có người đàn ông khác. Hồi đầu tôi còn giải thích, xoa dịu anh ta, nhưnglâu dần, tôi kệ. Rồi chúng tôi thường xuyên cãi nhau.
Một buổi tối, tôi phải làm thêm giờ. Anh ta chẳng nó chẳng rằng tới thẳng công ty tìm tôi. Lúc đó ở phòng tôi còn có một đồng nghiệp nam cũng phải làm thêm. Vừa thấy trong phòng tôi có đàn ông, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, lôi tôi ngay ra phía ngoài, lớn tiếng căn vặn, nói rất nhiều câu khó nghe, ánh mắt đầy căm giận. Đó là lần đầu tiên tôi sợ anh ta, lần đầu tiên phải đặt câu hỏi liệu anh ta có phải người đàn ông xứng đáng để tôi gửi gắm cả cuộc đời?
Sau đó, những việc tương tự liên tục xảy ra. Do những ầm ĩ vô cớ của Nguỵ Vũ, công việc cảu tôi bị ảnh hưởng. Vì vậy tôi phải chuyển tới mấy cơ quan, để rồi đến mức tinh thần tôi kiệt quệ. Mùa hè ba năm trước, lần đầu tiên tôi đề nghị chia tay, vừa nói vừa khóc, vì thực lòng tôi không nỡ rời bỏ anh ta. Thoạt đầu anh ta xin lỗi tôi, nhưng rồi lại hỏi vặn vẹo có phải tôi đã có người khác không. Tôi không có ai khác. Trong suốt ba năm yêu anh ta, tôi không hề có quan hệ thân mật với bất cứ người đàn ông nào. Nhưng anh ta không tin, rồi khcó và nói rằng không thể không có tôi. Nhìn anh ta khóc tôi đã mềm lòng, nhưng miệng vẫn cương quyết nói chia tay.
Sự việc sau đó khiến tôi không thể tưởng tượng nổi. Đêm thứ ba sau đó anh ta gọi điện tới, giọng rất chán chường, nói rằng chỉ muốn nghe tiếng nói người yêu. Tôi hỏi anh ấy làm sao, đã xảy ra chuyện gì? Và thất kinh khi nghe anh ta tuyệt vọng nói rằng nếu tôi niệm tình cũ thì hãy lập tức đến quán bar nơi chúng tôi quen nhau, nếu không sẽ chẳng bao giờ hy vọng thấy được anh ấy trên cõi đời này nữa.
Đêm đã khuya lắm, tôi khóc suốt cả đường đi tới quán bar đó. Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy anh ta xiêu vẹo dựa vào quầy bar, tay cầm chai rượu, miệng ngậm thuốc lá. Tôi bước tới gần, thấy bộ dạng anh ta thàm hại như vậy, tim như tan nát. Anh ta lảo đảo ôm tôi, điên rồ hét to "Anh yêu em, anh yêu em..." khiến không ít người nhìn chúng tôi kinh ngạc. Được bảo vệ giúp đỡ, tôi dìu anh ta lên taxi.
Ở nàh tôi, anh ta ngủ đến giờ sáng thì tỉnh dậy, vừa mở mắt là đã nôn, tới mức khắp nhà sặc sụa mùi rượu. Nôn xong lại ôm ngay lấy tôi lắp bắp van xin đừng bỏ anh ta. Mãi cho tới khi tôi đồng ý, anh ta mới nặng nề ngã xuống giường ngủ tiếp, vẫn nắm chặt tay tôi và khoé mắt vẫn đọng nước mắt.
Suốt đêm tôi không hề chợp mắt, cứ nhìn anh ta ngủ mà khóc thầm.
Sau hôm sau, chúng tôi điên cuồng làm tình, anh ta vẫn khóc, tôi cũng vậy. Lúc đó tôi đã tin rằng không thể chia lìa.
Nhưng chẳng được bao lâu chúng tôi lại cãi nhau vì anh ta vẫn cứ ghen tuông và nghi ngờ, thậm chí còn ghê gớm hơn những lần trước, dù chẳng có chứng cứ gì. Tôi không hiểu vì sao anh ta không tin tưởng tôi, cho tới giờ vẫn không tài nào lý giải nổi. Theo tôi, chỉ vì anh ta không tự tin vào chính mình.
Vì vậy không bao lâu, chúng tôi lại chia tay lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ tư... và lần nào anh ta cũng dùng cách tự sát để đe doạ tôi. Nhưng những lần sau đó có thể coi là làm trò mà thôi. Tuy nhiên lần nào tôi cũng tin là thật, cũng mềm lòng tha thứ, cũng cho anh ta, và cả cho tôi, lý do được tiếp tục yêu nhau, nói cách khác là mượn cớ. Nhưng rồi tôi thấy mỗi ngày qua là mỗi ngày tôi lại mất niềm tin vào anh ta, vào cuộc sống tương lai với anh ta. Còn tới lần thứ năm tôi đề nghị chia tay thì anh ta tự sát thật.
Lần thứ năm đòi chia tay, là khi tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Vào một tối, khoảng hơn giờ, anh ta gọi điện tới khi tôi đã đi ngủ. Nhấc điện thoại, tôi lại phải nghe thấy anh ta to tiếng vặn vẹo, "Sao mãi mới thèm nhấc máy? Có phải đang ở bên thằng nào không?" Khi đang ngủ mà bị đánh thức, người ta dễ mất cân bằng thần kinh, huống hồ lại phải nghe những lời báng bổ đó, tôi đã mắng anh ta là đồ biến thái. Đương nhiên anh ta cũng chửi lại tôi rất tệ hại. Rồi tôi hỏi, "Vì sao bao năm qua anh luôn nghi ngờ vô lý như thế?" Anh ta lạnh lùng đáp. "Nguyên nhân rất dơn giản. Khi yêu tôi, cô đã không còn trinh trắng nữa."
Nghe nói vậy, tôi xây xẩm mặt mày. Thì ra anh ta dày vò tôi và giày vò chính bản thân chỉ vì cái đó. Tôi không còn tin nổi vào tai mình nữa. Người đàn ông mà tôi yêu suốt ba năm qua đột nhiên trở nên xa lạ.
Chẳng lẽ sự trinh tiết lại quan trọng đến thế sao? Tôi không có lý do, và cũng không có khả năng hỏi lại, vì sao trước khi quen anh ấy tôi lại không được làm tình với người tôi yêu? Tôi không phải là phụ nữ bừa bãi. Trong bất cứ trường hợp nào, bất cứ lúc nào, tôi đều dám lớn tiếng tuyên bố, "Tôi là người phụ nữ biết giữ mình." Tôi không thấy việc làm tình dục với người yêu trước của tôi là có gì xấu xa, đồi bại. Vì lúc đó chúng tôi thật lòng yêu nhau say đắm, cùng cảm thấy hòa hợp thì việc dâng hiến tất cả cho người mình yêu là điều đương nhiên. Việc tôi đem sự trinh trắng của mình tặng cho người tôi yêu có gì là sai trái?
Huống hồ, trước khi yêu nhau tôi đã thẳng thắn kể cho Nguỵ Vũ về người yêu cũ, còn hỏi thẳng liệu anh ta có chấp nhận nổi sự thậht là tôi không còn trinh trắng? Lúc đó, anh ta trầm ngâm rất lêu, cuối cùng đáp rằng không chấp nhất quá khứ, chỉ cần tôi sau này thật lòng yêu anh ta. Tới giờ tôi vẫn còn nhớ được vẻ dịu dàng, khoan dung đến bất ngờ của anh ta khi nói những lời đó. Nghĩ tới đây, lòng tôi thấy buốt giá và nghi rằng đàn ông đều là những động vật giả dối.
Đầu dây bên kia anh ta bắt đầu thú thật tâm trạng phải kìm nén suốt bao năm qua, bảo hồi đầu đúng là không để ý tới quá khứ của tôi, vì quá mê đắm tôi, tưởng tình yêu sẽ bù đắp lại tất cả. Nhưng ngay từ lần đầu tiên làm tình với tôi, trong đầu anh ta đã loé lên cảnh ân ái giữa tôi với người yêu cũ. Nhìn gương mặt và cơ thể gợi tình của tôi, trong anh ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ "Trước đây, khi ân ái với người yêu cũ, cô ấy có cuồng nhiệt thế này không?" Đang ân ái mà cứ nghĩ ngợi lung tung, đủ biết nỗi đau lớn thế nào. Anh ta nói, dù đã làm tình với tôi nhiều lần nhưng chưa một lần nào hoàn toàn mãn nguyện, khi thì đau đớn, lúc lại ghê tởm song vẫn không thể không làm tình với tôi. Vậy mà, tôi dám thề với trời đất, mỗi khi ân ái với Nguỵ Vũ tôi đều rất thật lòng, không hề dính chút hình bóng cũ. Tôi vô tội. Sao anh ta cứ tự làm khổ mình trong sự tưởng tượng bệnh hoạn như vậy?
Tiếp đó anh ta bảo trong những đêm cô đơn anh ta luôn nghĩ tôi đang nằm trong vòng tay người đàn ông khác, bởi có vô vàn lý do thúc đẩy trí tưởng tượng về phía đó. Lý do thứ nhất là tôi chưa bao giờ chủ động mời gọi anh làm tình. Hai là theo anh ta quan sát tỉ mỉ, khi nói chuyện với những người đàn ông khác, tôi luôn vui vẻ, dọi dàng nhưng lại luôn bẳn gắt với anh ta. Rồi ba là... bốn là...
Không cần anh nói hết tôi đã thấy cáhn ghét kinh khủng cái thói nghi ngờ đầy hằn thù đó, cái kiểu tâm lý bệnh hoạn đó. Tôi chửi anh ta là vô lại, hạ lưu. Anh ta cũng lớn tiếng tuyên bố đã cáhn những ngày tháng phải chung đụng ba người trên một chiếc giường lắm rồi. Nghĩa là anh ta ám chỉ người yêu cũ của tôi.
Chiều hôm sau tôi xin nghỉ ốm, thu dọn hết những thứ anh ta để nhà tôi, mang tới vứt trả trên bàn làm việc của anh ta. Đuổi theo tôi ra tận cổng cơ quan, anh ta giận dữ tát tôi. Cái tát đó suốt đời tôi không quên được.
Hơn một tuần sau, anh ta gọi điện hỏi lần này có phải tôi thật sự muón chia tay? Tôi nghiến răng bảo, "Đúng, đúng, suốt đời này và cả kiếp sau tôi cũng không tha thứ cho anh."
Một tháng sau, tôi xin thôi việc, phần muốn cân bằng tâm lý, phần muốn đi tìm một công việc tốt hơn. Những ngày đó, hầu như tôi không ra khỏi cửa, tâm trạng ủ ê, cảm thấy mình bỏ phí bao thời gian và tình cảm vào một trò xuẩn ngốc, một người xuẩn ngốc, và bệnh hoạn.
Không ngờ, một buổi sáng, tôi nhận được điện thoại của mẹ anh ta, cho biết anh ta đang nằm cấp cứu vì uống nguyên chai rượu trắng và cả một lọ thuốc ngủ. Nghe xong, tôi mụ mẫm cả người, vừa khiếp sợ nhưng đồng thời cũng thấy ghê tởm. Tôi ghê tởm vì hành vi tự sát, thậm chí còn cảm thấy vở kịch cảu anh ta rất hoang đường, rất nực cười nên không hề thấy xúc động. Trái lại càng thấy tôi kông thể sống suốt đời với một ngươi đàn ông hơi một tí là đòi tự sát, chỉ khiến tôi luôn phải nơm nớp trong nỗi khiếp sợ. Tôi càng không thể sống với một người đàn ông mà trong lòng luôn cho rằng vợ mình là không trong sạch.
Nhưng tôi vẫn tới bệnh viện. Ánh mắt bố mẹ anh ta đầy căm giận, như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Nhìn anh ta nằm im lìm như người chết, tôi chỉ thấy sợ mà thôi.
Lúc ra về, tôi vuốt trán anh ta, thấy lạnh ngắt. Trái tim tôi cũng lạnh ngắt như vậy. Tôi biết, tình yêu mà tôi từng cho là rất đẹp đã kết thúc rồi, không thể còn một khoảng lùi nào nữa, bởi bố mẹ anh ta đã hận tôi khắc cốt ghi xương.
Đó chính là câu chuyện của tôi và càhng người yêu thích tự sát. Rất kỳ lạ, tôi đó nằm trong bóng đêm tĩnh mịch đầy ắp những hàoi niệm cũ, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào tấm ảnh cưới của vợ chồng tôi. Tôi đang nghĩ về chồng. "Chẳng hiểu anh có mắc căn bệnh tâm lý nào không?" Tôi không dám nghĩ tiếp, nếu không chính tôi sẽ trở nên không bình thường.
Sau khi xuất viện, người yêu "thích tự sát" cảu tôi lại gọi điện thoại tới và nói bằng một giọng rất đau thương mà giờ đây tôi càng thấy giả dối, mặc dù lúc đó suýt nữa trái tim tôi alại mềm yếu. "Em hãy cho chúng ta thêm vơ hội nữa, bởi vì tình yêu của anh với em quá sâu nặng, tới mức ngay cả cái chết anh cũng chẳng sợ nữa là." Tôi chỉ nhớ được như vậy, hình như anh ta còn nói là đã không còn nghi ngờ tôi nữa.
Nhưng tất cả những điều đó giờ không quan trọng nữa. Cuộc tình ấy giờ đã trở nên không còn quan trọng nữa, bởi vĩnh viễn nó sẽ chỉ là hồi ức. Có thể tôi vẫn còn bị vấp phải tình cảm đau thương như vậy, vẫn còn phải rớt nước mắt như đêm nay, hoặc tôi cần phải nói to lên rằng, "Hỡi đàn ông, hãy nghĩ khác đi!"