Người kể: Lý Tuyền, nam, tuổi, nhân viên một cơ quan của thành phố Bắc Kinh.
Nhật lý phỏng vấn: Tôi đưa anh ta, lần đầu tiên ở Bắc Kinh, đến một quán bar bên cạnh Hậu Hải, và Hậu Hải ban đêm rất náo nhiệt. Anh ta tỏ ra thích nơi này. Cách kể của anh rất trình tự, giọng nam trầm nghe khá hay.
Từ trước khi quen nhau vợ tôi đã không còn là trinh nữ. Chẳng những vậy tôi còn biết trước khi gặp tôi, nàng đã từng qua lại với không ít đàn ông. Không biết trên đời này, ngoài tôi, còn có bao nhiêu đàn ông chấp nhận một người vợ như vậy, nhưng tôi thì có thể. Nguyên nhân rất đơn giản, vì tôi yêu nàng. Cuộc hôn nhân như vậy liệu có hạnh phúc không? Hai năm vợ chồng đã qua, đến giờ, tôi không hề chủ quan mà cho rằng giữa chúng tôi vẫn rất hoà hợp, nếu không nói là hạnh phúc. Còn tương lai? Tôi không biết, và cũng chẳng cần biết. Hôn nhân của chúng tôi được xây dựng trên cơ sở tình yêu, liệu có vĩnh hằng, liệu có mãi mãi nguyên vẹn tôi cũng không cần biết nữa là. Nhưng có thể khẳng định rằng, nếu một ngày nào đó nàng rời bỏ tôi, hoặc tôi rời bỏ nàng, thì chỉ có thể vì tình yêu đã đổi khác chứ tuyệt đối không do nàng đã từng có quan hệ tình dục với nhiều đàn ông trước khi là vợ tôi.
Kể ra thì đúng là tại số, bởi ngẫu nhiên mà tôi quen được nàng trên mạng. Nàng ít tổi hơn tôi nhưng lại coi tôi như đứa em. Và không thể ngờ, ngay lần chuyện trò đầu tiên nàng đã nói mình không còn là trinh nữ, hơn thế, đã từng quan hệ theo kiểu tình một đêm với không ít đàn ông. Tôi kinh ngạc, không phải vì nàng hư hỏng, mà bởi sự thẳng thắn và tin cậy của nàng đối với người đàn ông lạ như tôi.
Cũng không thể phủ nhận thoạt đầu tôi đã hiểu lầm nàng, cho rằng nàng nói ra điều đó vì nghĩ vừa quen là tôi lập tức có thể yêu nàng ngay. Một gợi cảm tình dục kỳ lạ lướt qua đầu, nhưng sau đó tôi mới biết đã khiến nàng tổn thương. Nàng không phủ nhận quá khứ tệ hại của mình, nhưng giờ thì chỉ muốn quên đi, để bắt đầu cuộc sống mới, với hy vọng sẽ có được người hiểu nàng, yêu nàng thật sự. Tôi hiểu ra ý nguyện của nàng và ân hận về những lời mình nói trước đó. Rồi trong bối rối ấy, tôi nảy sinh một tình cảm rất khó tả với nàng.
Tôi đã yêu nàng, dù quá khứ nàng là thế. Với nhiều người khác, có thể sẽ rất khó. Gia đình phản đối, bạn bè chê cười, bởi như vậy thì nàng có khác gì đám gái làng chơi là mấy. Ngay nàng cũng khó mà tin nổi tôi thực sự yêu được nàng. Trước đó nàng đã chẳng thể tin vào chuyện tình yêu trên mạng, huống hồ nàng còn cho rằng khoảng cách giữa hai bên là rất lớn.
Sau khi quen trên mạng, chúng tôi chat với nhau một thời gian dài, và cũng nhiều lần điện thoại cho nhau. Nhưng nàng chẳng bao giờ coi tôi như một người yêu cả.
Thế rồi một lần tôi đề nghị gặp mặt, bất ngờ nàng sốt sắng nhận lời.
Trướng học nàng nằm ở một khu vực hẻo lánh, phải ngồi gần tiếng đồng hồ xe hơi mới tới được. Tuy đã sống ở Nam Kinh hơn hai chục năm nhưng tôi chưa bao giờ đến đây. Nghe nói trước kia nơi đây là một bãi tha ma, với không ít linh hồn cô độc lang thang. Khi gặp nàng, thấy tuy không xinh đẹp như tôi hình dung, nhưng cũng không thể coi là xấu. Buổi tối đầu xuân ấy, tôi và nàng ngồi bên hồ ngắm cảnh đêm, tán gẫu về mọi thứ chuyện, kể cả tình dục. Nàng chuyện trò theo cái cách người lớn với trẻ con khiến tôi rất bực mình, song đành chịu. Một trang sinh viên mà chưa từng yêu ai, chưa từng hôn cô gái nào, chắc hoá thành gấu mèo mất rồi.
"Muộn quá rồi, không về được nữa, có tìm giúp tôi chỗ nào ngủ lại không?" Tôi hỏi. Nàng không nói gì, kéo tay tôi đến một nhà trọ gần đó.
Sau khi làm xong thủ tục, nàng đưa tôi vào căn phòng nhỏ hẹp đến mức chỉ kê nổi một chiếc giường, à quên, thêm chiếc ghế tựa và một phích nước. Nàng nói cũng thấy mệt, nói chưa xong đã cởi xong áo, nằm lăn ngay ra chiếc giường độc nhất đó. Tôi nhìn nửa thân hình trần trụi của nàng mà run. Nàng có những đường cong tuyệt mỹ, và ngực, mông, đùi nàng sẽ khiến nhiều cô gái thèm muốn và ganh tị. Vậy mà những thứ đó lại không gợi nổi cho tôi một chút thèm muốn xác thịt nào.
Lúc này tôi đã có thể nhìn thấu trái tim nàng, một cô gái từng nói muốn sống cuộc sống của con người bình thường, và còn nói nhất định sẽ làm được. Nhưng cách hành xử này cảu nàng chỉ chứng tỏ nàng muốn thoả mãn nỗi thèm khát xác thịt của tôi. Thế là tôi bèn cao giọng mà bảo rằng tôi không cần nàng phải bận tâm giúp tôi thoả mãn, tôi chỉ muốn tình yêu của nàng thôi, nhưng dứt khoát không muốn chỉ là người tình một đêm, và lại càng không muốn tình cảm của chúng ta chỉ vì chuyện đó mà chấm dứt. Rồi tôi nhẹ nhàng giúp nàng mặc áo, ôm chặt nàng vào lòng. Nàng gối đầu lên tay tôi, rúc sâu vào lòng tôi. "Bây giờ em mới gặp, mới thấy một người đàn ông thực sự cao cả."
Sinh nhật tuổi của tôi, nàng đến tận nhà chúc mừng. Chúng tôi uống rượu. Do hơi men kích thích tôi ép nàng nằm xuống, hôn và vuốt ve nàng điên cuồng. Nàng không đáp lại, cũng không phản đối, cứ trân trân nhìn lên trần nhà, một giọt nước mắt trong suốt từ từ lăn ra. Giọt nước mắt như cái tát trời giáng vào mặt tôi. Đột nhiên tôi bừng tỉnh, biết mình đang làm một việc vô cùng xuẩn ngốc. Tôi lui ra xa nàng, ngồi thẳng dậy. Nàng khóc không thành tiếng, rồi hôn tôi đắm đuối, nói rằng. "Em yêu anh, em yêu anh, em mãi mãi yêu anh..." Thế là trái tim chúng tôi đã hoà làm một.
Tôi chưa một lần quan hệ tình dục. Song vì là chưa có điều kiện chứ không phải tôi coi chuyện làm tình là xấu. Nếu cho là xấu thì trên đời này có biết bao đàn ông phải gọi là nhơ bẩn? Trước khi lấy vợ, có mấy đàn ông chưa hề trải qua chuyện đó? Đàn ông có thể dùng tình dục chỉ để tìm khoái lạc thân xác hoặc để khoả lấp những cô đơn, trống vắng trong lòng song tôi không hiểu tại sao nhiều khi, chính những đàn ông đó lại cứ dè bỉu, thậm chí lên án những người phụ nữ từng có quan hệ tình dục trước hôn nhân? Thậm chí đó chính là những phụ nữ đã cùng họ vui vầy. Chẳng phải đó là một minh chứng cho nam quyền hay sao? Tại sao xưa nay chưa thấy phụ nữ đòi hỏi như vậy về đàn ông? Vậy đâu là bình đẳng?
Mỗi ngày tôi yêu nàng mãnh liệt hơn, và nàng cũng yêu tôi không kém. Tôi tin nàng yêu tôi, bởi trong những tháng đó, chúng tôi đã nghiêm túc nghĩ về tương lai, đã gặp bố mẹ của nhau, đã lên kế hoạch tỉ mỉ về việc mua nhà và làm đám cưới.
Điều khiến tôi bất ngờ là một hôm nàng bỗng bình tĩnh thông báo rằng tối qua nàng vừa có cuộc tình một đêm với người đàn ông xa lạ, và cho tôi một tuần để nghĩ xem có thể tiếp tục yêu nàng không?
Thật là những lời như sấm động bên tai. Tôi lặng người đi. Tại sao? Trước đây nàng đã làm những gì tôi có thể bỏ qua hết, thậm chí không cần biết đến nhưng tại sao giờ đây, khi đã yêu tôi, nàng vẫn tiếp tục buông thả mình với người khác giới? Và sao nàng lại có thể nói ra hành động đó một cách bình thản đến vậy? Hay nàng ngựa qen đường cũ? Lẽ nào tôi không thể thoả mãn nổi những đòi hỏi tình dục của nàng, và tóm lại, nàng cần cái gì, tình yêu hay tình dục? Tôi điên mất rồi. Tôi như người lạc lối. Tôi nghi ngờ đôi mắt tôi. Tôi nghi ngờ đôi tai tôi... Chẳng lẽ tôi yêu phải người không đáng được đón nhận tình yêu của mình?
Từ hôm đó, tôi mất hẳn đi năng lực sống. Trong có mấy ngày mà cả người tôi rã rời, bạc nhược, thậm chí còn ân hận vì đã quen nàng, đã yêu nàng. Trái tim tôi chửi rủa nàng, gọi nàng (tha lỗi cho tôi) là đồ điếm. Và tôi còn cho rằng, biết một cô gái không còn trinh mà vẫn yêu thì quả là đồ con lừa, sớm muộn gì cũng mọc sừng.
Nhưng tình yêu thì lại cứ như ma xui quỷ khiến người ta. trước tiên tôi nhận ra rất nhiều thứ trong con người tôi đã gắn liền với nàng. Nếu phải xa nàng, cũng tức là tôi sẽ phải cắt bỏ đi rất nhiều thứ gần như đã là của chính tôi. Như cái sự ngọt ngào của nàng chẳng hạn, nó chiếm lĩnh tôi lúc nào không rõ, để bây giờ nó nối liền các huyết mạch tôi. Vậy thì tôi chia tay sao nổi với nàng.
Thứ bảy, ngày phải lựa chọn đã đến. Và chiến thắng vẫn thuộc về tình yêu.
Dù không giải thích nổi nhưng tôi biết chắc rằng trái tim của tôi đã thuộc về nàng, đã chấp nhận nàng trọn vẹn, cả tốt lẫn chưa tốt. Dù thể xác của nàng có thuộc về vài chục hay đến vài trăm đàn ông đi nữa, nhưng trái tim nàng chỉ thuộc một tôi mà thôi.
Cuối cùng tôi dốc hết dũng cảm bày tỏ với nàng. Nghe xong, nàng khóc như mưa, ôm chặt lấy tôi, điên cuồng hôn tôi, môi run lên bần bật.
"Em biết em không nhìn lầm anh. Em biết anh sẽ bao dung tất cả. Xin lỗi anh, hãy tha lỗi cho cái sự ương bướng của em. Em nói dối anh đấy. Từ khi quen anh, em không hề đi lại với bất kỳ người đàn ông nào khác. Hãy tin em. Đây là lần đầu tiên em thử anh, và sẽ không có lần thứ hai đâu. Em yêu anh, tất cả mọi thứ trong và ngoài thân thể em đều là của anh, mãi mãi."
Tôi vừa giận vừa mừng, mắng ầm ĩ, nhưng vẫn là mắng yêu.
"Em là đồ chết tiệt, đồ ngu ngốc... Em biết không, chỉ chút nữa thôi là chúng ta vĩnh viễn không còn được bên nhau. Sao em độc ác thế, hả em yêu của anh?"
Ba tháng sau, chúng tôi làm đám cưới. Năm tháng trôi qua, chúng tôi vẫn mê đắm lẫn nhau. Tôi không một chút nghi ngờ gì về tình yêu nàng dành cho tôi. Dù cho thân xác nàng sau này, nói dại, nhỡ có một lần phản bội, thì tôi vẫn cứ phải rộng lượng mà tha thứ cho nàng. Trong cái thời đại vô vàn những mê hoặc và cám dỗ này, ai có thể bảo đảm được mình không có chút tạp niệm trong lòng? Lẽ nào những đòi hỏi về tình dục lại không phải là một trong những bản năng của con người. Phương Tây còn gọi đó là Bản năng gốc.