Anh Biết Mình Sắp Mất Em

chương 14: 14: sườn eo chóp mũi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thẩm Cảnh Viễn không nói chuyện với Yến Khinh Nam nữa.

Y bán tín bán nghi, thấy cứ không đáng tin thế nào.

Y quay đầu đi không thèm để ý anh, lo sắp bài của mình.

Ngay từ đầu ván các bác gái đã vào trạng thái nghiêm túc, phản xạ còn nhanh hơn thanh niên.

Thẩm Cảnh Viễn còn chưa kịp nhìn rõ hai bác gái đã sắp xong bài.

Cũng không thể để người khác chờ mãi được, hôm nay Thẩm Cảnh Viễn cũng bị ép ra bài rất nhanh.

Người ta nói chơi mạt chược là một bộ môn giải trí, y lại thấy đánh mạt chược còn mệt hơn chơi mấy trò khác, tinh thần phải cực kỳ tập trung.

Nói gì thì nói, Thẩm Cảnh Viễn cảm thấy hôm nay mình khá là may mắn, ván nào cũng ù sớm.

Yến Khinh Nam cứ đánh ra bài y cần, vòng đi vòng lại cũng về tay y rồi ù.

Lần ù to nhất của y là mò đáy biển được, lúc ấy cả ván chỉ mới có dì Trần ù, ba người vẫn đang rút bài.

Quân bài cuối cùng đó đến lượt Thẩm Cảnh Viễn rút, rút làm sao vừa khít ù.

Yến Khinh Nam giải thích cho y biết như thế này người ta gọi là mò đáy biển, ăn được thì tiền cứ gấp tám lên mà tính tới.

Mò đáy biển: khi một người rút quân bài cuối cùng trên bàn, và chính nó giúp người chơi đó ù bài.

Lúc họ chơi mạt chược Mạt Mạt ngồi cạnh đó pha trà, bốn góc bàn có hai chiếc bàn trà con con.

Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam dùng chung một bàn.

Nước trà vừa rót ra nóng đến mức không dám chạm vào tách.

Mới đầu Thẩm Cảnh Viễn rất muốn uống, lát sau lại đánh nhập tâm quá quên khuấy cả đi.

Đến khi y thấy khát lại Mạn Mạn cũng vừa rót một lượt trà mới.

Tách trà nóng phỏng bốc khói, Thẩm Cảnh Viễn không dám uống, vừa chìa tay tới lại rụt trở về.

Yến Khinh Nam nhìn thấy, hỏi y: "Uống của tôi không? Ban nãy Mạn Mạn đến tôi có nói không rót thêm, bây giờ nguội rồi.

Tôi chỉ mới uống một hớp."

Bác gái trên bàn gọi Ngũ Sách, Yến Khinh Nam ngoái đầu xướng: "Chiếu."

Chiếu: Tức A đánh ra một quân bài và B có sẵn trong tay quân bài y hệt, B có quyền chiếu quân A đánh ra.

Nói thêm về ăn, phỗng và chiếu: Nhắc sơ lại lần nữa, ăn tức là người A đánh ra một quân bài – chẳng hạn như Tam vạn, B có trong tay Nhất vạn và Nhị vạn thì xướng "Ăn" để lấy quân Tam vạn của A (Lưu ý: chỉ được quyền ăn bài của người trước mình đánh ra), nghĩa là để ăn thì phải tạo thành một "sảnh" theo thứ tự.

Phỗng: Ví dụ A đánh ra quân Đông, B đang có hai quân Đông thì có quyền xướng "Phỗng" để lấy quân Đông của A (Phỗng thì ai cũng có quyền ăn vào, C D cũng phỗng được quân của A chứ không chỉ riêng B như ăn).

Thứ tự ưu tiên: Ù > Chiếu > Phỗng > Ăn.

Thẩm Cảnh Viễn đã ù xong, nhưng y không muốn làm chậm trễ ván bài của Yến Khinh Nam.

Hai vị trên bàn đây đều là cao thủ dày kinh nghiệm, rút một quân không cần nhìn cũng biết là quân nào.

Nhiều lần Thẩm Cảnh Viễn muốn ghép sảnh đều bị mấy bác gái bắt bài, giữ hết quân lại.

Thẩm Cảnh Viễn phải chơi mấy ván mới kiếm được vài mánh lỏi.

Y đang cầm tách trà của Yến Khinh Nam, hạ nhỏ giọng nói một câu cảm ơn anh Nam, uống rồi trả về.

Đến lượt Yến Khinh Nam rút bài, một quân Lục Sách.

Yến Khinh Nam sắp quân Lục Sách lên trên, nói: "Chiếu trên hoa."

Chiếu trên hoa: Sau khi chiếu thì rút quân bài cuối cùng, cũng rút trúng quân giúp mình ù.

Mấy dì cảm thán ôi cha ơi thảm rồi.

Yến Khinh Nam quay sang, rủ mắt nói với Thẩm Cảnh Viễn: "Cảm ơn Tiểu Viễn, cậu uống nước xong tôi ăn may thật."

Giọng nói của Yến Khinh Nam làm y suýt sặc, tuy không sặc, nhưng cổ và hai tai đỏ lựng lên hệt như bị sặc vậy.

Bàn mạt chược cứ tiếp diễn tới lúc hai bác gái về nhà.

Dì Trần nói phải về đón cháu, dì Trương thì nói cơm nước vẫn chưa xong.

Yến Khinh Nam ra tiễn cả hai về.

Thẩm Cảnh Viễn đánh tới mơ màng, cuối cùng tổng kết nợ nần y lại là người thắng nhiều nhất.

Tay cầm xấp bộn tiền giấy vừa xong, Thẩm Cảnh Viễn chờ Yến Khinh Nam đi vào, mạnh miệng nói: "Anh Nam, mời anh ăn bữa cơm."

Yến Khinh Nam không khách sáo với y.

Nhưng giữa trưa vừa ăn lẩu, Thẩm Cảnh Viễn vẫn chưa trở về trạng thái bình thường, bèn bảo muốn đi ăn món Giang Chiết.

Ở đây là Giang Tô – Chiết Giang: Nền ẩm thực với các loại rau củ làm chủ đạo, có hương vị thơm ngon và ngọt, thanh dịu, chung quy là rất thanh đạm.

Thẩm Cảnh Viễn là người trả tiền, đương nhiên Yến Khinh Nam nói y tự quyết.

Thế là y lục lọi trong phần mềm kiếm quán ăn, tìm xong thì hỏi anh: "Lục Trà Quán này ngon không ông chủ nhỉ? Thấy đánh giá cũng khá ổn."

Yến Khinh Nam ghé lại gần nhìn màn hình điện thoại y, chỉ lướt mắt qua rồi nói: "Tôi chưa ăn ở đây, cậu muốn thử thì chúng ta đi."

"Vậy cơ sở nào gần hơn? Đại Bình, cầu Quan Âm, quảng trường Tam Hạp đều có quán cả." Thẩm Cảnh Viễn vừa hỏi vừa lướt xem đánh giá.

"Quảng trường Tam Hạp gần nhất." Yến Khinh Nam đáp.

Bữa tối Thẩm Cảnh Viễn lái xe chở Yến Khinh Nam đi, lúc ra khỏi cửa đã khá trễ, đúng giờ ăn cơm nên người ra người vào khá đông.

Thậm chí hàng chờ ngoài cửa còn dài phải gần hai mươi phút.

Thẩm Cảnh Viễn gọi món, lúc tới xác nhận nhân viên phục vụ mang theo một chiếc đồng hồ cát, nói đồ ăn sẽ được phục vụ lên đủ trước khi cát chảy xong.

Thẩm Cảnh Viễn chăm chú nhìn chiếc đồng hồ cát nhỏ nọ trong chốc lát.

Đồ ăn được phục vụ lên rất nhanh, Thẩm Cảnh Viễn thấy đói, hai người im lặng dùng bữa.

Đến cuối bữa, đột nhiên có một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây đi giày da, cầm ly rượu bước ra từ sau tấm bình phong đến trước mặt Yến Khinh Nam.

Thẩm Cảnh Viễn có thể khẳng định Yến Khinh Nam quen biết người này.

Vì sắc mặt anh gần như biến đổi ngay lập tức.

"Cậu tổng Yến," Trên gương mặt người đàn ông kia là nụ cười mỉm xã giao đầy tiêu chuẩn, "Không ngờ gặp được cậu ở đây."

"Chú Triệu cứ đùa." Mặc dù Yến Khinh Nam không tình nguyện lắm, nhưng vẫn chừa mặt mũi nói chuyện với ông ta vài ba câu, uống ly rượu người nọ mời.

Tới khi Thẩm Cảnh Viễn ra thanh toán, y mới phát hiện hóa bàn họ đã được ai đó trả rồi, không cần nghĩ cũng thừa biết là người đàn ông tới mời rượu kia.

Thẩm Cảnh Viễn tiếc nuối: "Chỉ đành lần sau mời ông chủ ăn cơm nữa vậy."

Yến Khinh Nam hờ hững đáp lời, sắc mặt vẫn âm u.

Ra khỏi nhà hàng, Yến Khinh Nam bước chân rất nhanh.

Thẩm Cảnh Viễn vừa ăn cơm xong lại nhàn nhã chậm rì rì, không muốn đuổi kịp anh, bèn cười gọi theo: "Ông tổng Yến."

Quả nhiên Yến Khinh Nam đột ngột dừng bước, ngoái đầu nói với Thẩm Cảnh Viễn: "Cậu đừng chế nhạo tôi."

"Thế nào là chế nhạo?" Thẩm Cảnh Viễn đi tới cạnh bên Yến Khinh Nam, "Nửa đời trước tôi mải miết đeo đuổi mộng người ta gọi mình một tiếng Giám đốc Thẩm đấy."

"Hẳn cậu phải làm được rồi." Yến Khinh Nam nói.

Thẩm Cảnh Viễn không nói gì nhiều, chỉ cười cười: "Làm được rồi."

Nhưng nhìn lại cũng chẳng được bao lâu.

Trên đường về Yến Khinh Nam cứ chống tay lên cửa sổ xe, nắm tay đỡ lấy thái dương.

Điếu thuốc người đàn ông đưa cho anh gác sau tai, không hề đụng vào.

Dừng đèn đỏ, Thẩm Cảnh Viễn không nhìn được nữa, bèn nói: "Anh muốn hút thì cứ hút đi."

Yến Khinh Nam nói mình không hút, lại đưa mắt nhìn chằm chằm bên đường.

Thẩm Cảnh Viễn nghĩ đến những ngày lên núi Kim Phật, Yến Khinh Nam từng đề cập một vài chuyện gia đình ít ỏi.

Y cảm thấy chuyện tối nay rất có khả năng liên quan đến việc đó, vì người đàn ông kia gọi anh là cậu tổng Yến, vậy còn một nhân vật họ Yến khác ở trên đầu là chuyện chẳng quá rõ ràng à?

Tiếc là Thẩm Cảnh Viễn không biết an ủi người khác, chỉ biết chừa không gian cho anh yên tĩnh.

Lúc đi vui vẻ hào hứng bao nhiêu, khi về cả hai đều có gì đó là lạ.

Mạn Mạn hết sức tập trung, chuồn khỏi quầy tiếp tân.

Trong sảnh tĩnh lặng không một bóng người.

Thẩm Cảnh Viễn nói với Yến Khinh Nam: "Vậy tôi về phòng trước nhé?"

Y nói bằng sắc thái cực kỳ nghi vấn, thật ra là vì sợ Yến Khinh Nam muốn tìm ai đó uống rượu, thế thì có y đây.

Yến Khinh Nam nhìn y đứng im, bật cười đáp: "Vậy cậu đi đi, còn nhìn tôi làm gì?"

"À..." Thẩm Cảnh Viễn đi được vài bước, cuối cùng vẫn quay đầu lại: "Muốn uống không?"

Yến Khinh Nam nhìn y chăm chú: "Uống."

Thẩm Cảnh Viễn không ngờ rằng ngăn tủ dưới cùng quầy tiếp tân chất toàn rượu với rượu.

Yến Khinh Nam khom người chọn một chai vang đỏ, chỉ cầm một chiếc ly uống rượu rồi lại đi pha cho Thẩm Cảnh Viễn một cốc cacao nóng.

Hai người cầm theo rượu với ly ra ngoài sân.

Mùa đông không có muỗi mà chỉ hơi lạnh lẽo, ngồi ngoài sân uống một chút cơ thể cũng ấm dần lên.

Yến Khinh Nam chậm rãi lên tiếng: "Trước đây người đó làm việc ở công ty của bố mẹ tôi.

Tôi tốt nghiệp trường cảnh sát ra có đi thực tập một thời gian, sau này không chịu được nên bỏ đi.

Còn cậu? Thích công việc mình làm chứ?"

"Không nói được là thích hay không thích," Thẩm Cảnh Viễn nói thật lòng, "Nhiều khi không thể đưa ra lựa chọn.

Cuộc sống đã đi đến đường bước này rồi, tôi chỉ đang chọn lấy một phương án có lẽ sẽ tốt hơn cho tương lai trong số vô vàn phương án khác mà thôi."

"Cậu thực tế đấy." Yến Khinh Nam cười, "Hồi bé cậu có lý tưởng gì không?"

Thẩm Cảnh Viễn im lặng giây lát, làm Yến Khinh Nam không hiểu mình hỏi sai ở đâu.

"Năm tôi lên ba, bố mẹ tôi qua đời vì tai nạn giao thông.

Xã hội nuôi tôi lớn." Khi nói những lời này, đuôi mày Thẩm Cảnh Viễn hơi nhướng lên, cố gắng tỏ vẻ bản thân không bận lòng tới vậy.

Yến Khinh Nam ngay lập tức trầm mặc, nói: "Xin lỗi."

"Đừng thế mà." Thẩm Cảnh Viễn đẩy tay anh, "Với tôi mà nói chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm đâu.

Tôi chẳng nhớ gì chuyện hồi đó, chỉ là ít tiền tiêu vặt hơn mấy đứa trẻ khác một chút xíu, nhưng tôi luôn cố gắng học hành, cũng có bạn rất thân có công việc rất tốt, không có nhà chỉ có xe, bây giờ cũng không thiếu tiền.

Tôi...!sống tốt lắm."

Yến Khinh Nam vẫn lẳng lặng không nói gì.

Mà khi bàn tay Thẩm Cảnh Viễn đặt trên cánh tay anh vẫn chưa kịp rút lại, anh nắm lấy ngón tay y không chịu buông.

Vì uống rượu, nhiệt độ trong lòng bàn tay Yến Khinh Nam rất cao, hoặc chí ít cao hơn Thẩm Cảnh Viễn rất nhiều.

Trước khi rụt tay trở về, Thẩm Cảnh Viễn hỏi anh: "Đây là sự an ủi giữa bạn bè với nhau sao?"

Yến Khinh Nam cúi đầu, anh vuốt ve bàn tay Thẩm Cảnh Viễn, cảm giác tay y không còn lạnh nữa mới buông ra, không trả lời.

Rượu vang với cacao nóng đã uống xong, Yến Khinh Nam cùng nhau vào sảnh.

Anh đi trước, hành lang vào trong rất hẹp, bóng dáng anh dường như ôm trọn lấy ánh mắt Thẩm Cảnh Viễn.

Yến Khinh Nam đột ngột ngoái đầu lại hỏi: "Cậu giải quyết bạn trai cũ rồi?"

"Cũng tạm?" Thẩm Cảnh Viễn không chắc chắn lắm, "Tôi không biết nữa."

"Tôi có cách." Yến Khinh Nam đút một tay vào túi quần, dừng bước.

Y còn chưa kịp hỏi cách gì, Yến Khinh Nam đã quay người lại, cúi đầu xuống, gần như muốn phủ lấp lấy khóe môi y: "Kích thích cậu ta, cậu ta sẽ đi."

Một giây sau, Yến Khinh Nam siết chặt eo Thẩm Cảnh Viễn, đẩy cả người y về phía trước, ép y vào bức tường bên cạnh.

Khoảng cách gần đến mức Thẩm Cảnh Viễn có thể ngửi được hương rượu vang thơm nồng giữa đôi môi anh.

Nhưng Yến Khinh Nam không thật sự hôn xuống.

Một lát sau, Thẩm Cảnh Viễn nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần, lúc tiếng bước chân ấy khựng lại cũng là lúc sức lực trên tay thêm nặng nề.

Yến Khinh Nam tách khỏi chóp mũi y, bờ môi dừng giữa kẽ hở, và Thẩm Cảnh Viễn nhắm mắt.

Người bên cạnh đi lúc nào Thẩm Cảnh Viễn không biết.

Khi Yến Khinh Nam buông y ra, không khí lạnh căm tràn vào, lục phủ ngũ tạng của y mới lần nữa quay về đúng vị trí.

Thẩm Cảnh Viễn thoáng nghiêng đầu nhìn đằng sau lưng Yến Khinh Nam.

Quan Huyên đang đi lên lầu, lúc cậu ta vào cửa y bị Yến Khinh Nam cản mất, không nhìn thấy.

Y yếu ớt nhấc tay: "Tôi gọi bạn đến giải quyết một chút."

Trong một khoảnh khắc, Yến Khinh Nam không biết người Thẩm Cảnh Viễn nói cần giải quyết rốt cuộc là Quan Huyên hay là mình.

Nhưng Yến Khinh Nam vẫn ừ một tiếng, chớp chớp mắt rồi quay người bước về phía quầy bar.

Thẩm Cảnh Viễn hạ thấp tầm nhìn bàn tay cầm ly rượu của anh, màu sắc mu bàn tay đã chẳng khác nào màu rượu còn sót lại sóng sánh trong ly.

Y cúi đầu xuống vịn vào tường, thở phào một hơi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tăng tốc độ đổi tên gọi một tí, mọi người thấy thế nào.

Hôm nay thấy bạn cùng lớp tôi đăng trên vòng bạn bè, giảng viên dạy luật thừa kế có nói thế này.

Trước đây luật hôn nhân nước ta không cho phép người mắc bệnh hiểm nghèo kết hôn, nhưng sau khi bộ luật dân sự được ban hành, điều thứ quy định: Bệnh hiểm nghèo không ngăn trở người có tình trở thành gia đình.

Vị giảng viên ấy nói, bộ luật dân sự là lời chúc phúc tốt đẹp nhất đến tất cả những người mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, khẳng định họ có quyền yêu và được yêu.

Bộ luật dân sự đã thể hiện lời thề hứa: Khi bệnh hoạn cũng như lúc khỏe mạnh, chúng ta đều nguyện lòng nên vợ nên chồng.

Thật cảm động biết mấy..

Truyện Chữ Hay