Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Trình Ca!”

Bành Dã lao về phía xe Jeep trượt xuống dốc, chạy như điên theo xe, anh gắng sức kéo cửa xe, xe đã khóa, cửa không mở ra được.

Trình Ca nhíu mày, vì nhiệt độ trong xe quá cao mà gò má ửng đỏ, cô không an ổn lắm, nửa mê nửa tỉnh.

“Trình Ca!” Bành Dã đập cửa kính xe.

Trình Ca lập tức mở mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ.

“Mở cửa!”

Trình Ca liếc mắt nhìn thấy vách đá đột nhiên uốn cong dưới dốc núi, lập tức ngồi dậy, bình tĩnh khác thường dùng sức xoay cửa xe, mở không ra; hạ cửa sổ xe, không có động tĩnh.

Cô quay đầu nhào qua kéo phanh tay, vẫn vô dụng.

Bành Dã theo bên ngoài xe đập cửa xe, xe Jeep càng lúc càng nhanh, nghiêng ngả trên đường cát, Trình Ca nhanh chóng bò dậy đi thử ba cửa xe và cửa sổ xe khác, đều bị khóa kín.

Trình Ca không kịp tim đập mạnh tay run, nhanh chóng tìm búa, ống thép, các loại vật cứng, nhưng hoàn toàn không thu hoạch được gì.

Trên cửa sổ xe là một tràng tiếng đập kính hung hăng, nhưng tay không sao đập vỡ được kính xe. Trình Ca quay đầu, ngoài cửa sổ, không thấy Bành Dã. Anh đã nhảy lên nóc xe Jeep đang lao cực nhanh.

Hai tay Bành Dã nắm lấy giá hành lý trên nóc xe, bay người nhảy lên rất cao, gần như sắp lộn ngược, thân xe lắc lư, anh chợt hạ xuống, dốc sức đá mạnh một cái vào kính bên ghế phụ lái.

Bóng đen từ trên nóc phủ xuống, Trình Ca lập tức ôm đầu bảo vệ mình.

Tiếng đập kính khổng lồ nổ tung bên tai, Trình Ca ngẩng đầu nhìn, trên kính nổi lên màng nhện.

Bành Dã trượt xuống kính chắn gió, một tay vịn nóc xe, một tay dùng khuỷu tay đập kính bên ghế phụ lái, Trình Ca lập tức tránh sang ghế lái, cô quay đầu liếc mắt nhìn phía trước xe, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cách vách đá đột nhiên uốn cong ngày càng gần.

Bên ngoài xe cát vàng mù mịt, bụi đất bay đầy trời.

Bành Dã nằm trên nóc xe, Trình Ca không nhìn thấy mặt anh, chỉ thấy khuỷu tay anh lần lượt đập vào kính, tơ nhện lan rộng một chút, trên vân kính trắng lóa đã thấm máu.

Ngoài cửa sổ, cát vàng nhanh chóng lướt qua, Trình Ca không hề nháy mắt nhìn chằm chằm máu bắn tung tóe trên kính.

Từng lần một, cửa sổ xe rốt cuộc vỡ ra một lỗ, Bành Dã xuống lực đập mạnh lần nữa, kính bay tung tóe.

Trình Ca lập tức bay nhào tới, ôm lấy cánh tay Bành Dã đưa vào.

Bành Dã một tay xách cô ra ngoài từ cửa sổ xe.

Trình Ca bị cát vàng bay lượn làm lóa mắt, theo bản năng mò mẫm nhào tới ôm cổ anh, Bành Dã ôm eo cô, ghì che chở cô vào lòng, đạp cửa sổ xe một cái, bay người ngã xuống đất.

Xe Jeep mất khống chế phá thủng hàng rào, cát vàng đầy trời.

Bành Dã kê người phía dưới, ngã xuống đất. Dưới sự va chạm quán tính, hai người lăn cực nhanh xuống dốc núi, được hàng rào bảo vệ gãy kẹp lại. Bành Dã rên một tiếng, nhíu mày một cách đau đớn.

Xe Jeep rơi xuống sa mạc Gobi, đập mạnh tạo ra tiếng vang rất to. Dưới vách đá dâng lên đám mây đất cát hình nấm lớn.

Trình Ca lập tức bật dậy từ dưới đất: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Bành Dã lắc lắc bụi trên đầu, cũng ngồi dậy.

Trình Ca nhìn anh mấy phút, muốn vặn cánh tay anh sang xem, kết quả bị anh đẩy ra, nói: “Không sao.”

Trình Ca lau bụi trên mắt, nhớ tới gì đó, đứng lên ló đầu để nhìn dưới vách đá, cổ còn chưa duỗi ra, Bành Dã chợt kéo giật cô lại.

Trình Ca: “Tôi chỉ nhìn bên dưới một chút…”

Bành Dã kéo cô lại, dùng sức ghì dưới đất.

Cát mù mịt điên cuồng, trên mặt, tóc Bành Dã đầy cát, ngay cả lông mi cũng vậy. Trình Ca hơi nheo mắt nhìn anh, không hiểu cơn giận dữ đột nhiên bùng nổ của anh là chuyện gì xảy ra.

Gió thổi lên từ đáy vực, phất nhẹ cát vàng, lộ ra bầu trời xanh thẳm trên cao nguyên. Đôi mắt anh lạnh lùng và ẩn nhẫn.

Trình Ca hơi nhíu mày, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Bành Dã lạnh mặt, không lên tiếng.

“Anh làm sao vậy?”

Bành Dã đỡ cô ngồi dậy.

Trình Ca nhìn anh một lúc.

Mặt trời chiếu cô rất nóng, cô lau đất cát trên mặt, cởi áo gió ra che đầu, lúc chuẩn bị đứng dậy,

Bành Dã bỗng lạnh nhạt hỏi một câu: “Tại sao hôm đó muốn nhảy vực?”

Trình Ca đứng lên, hỏi: “Hôm nào?”

“Trên thung lũng.” Giọng Bành Dã rất nặng nề, cùng tiếng gió gào thét, nghe không có bất kì tình cảm gì, “Tại sao cô muốn nhảy vực?”

“Tôi không định nhảy.”

Bành Dã lại hỏi: “Tại sao dùng dao cắt cổ mình?”

“Anh nói cái gì?”

“Người điên quả thực đã đánh cô, đá cô, cũng bóp cô. Nhưng tôi đã hỏi hắn, sau khi hắn cắt dao đầu tiên trên cổ cô, cô tay không giành lại dao của hắn, hắn bị cô dọa chạy mất… Trình Ca, sau đó vết thương còn lại trên cổ cô là từ đâu mà ra?”

Mặt trời chói chan ập xuống, Trình Ca đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Cát vàng chậm rãi rơi xuống từ lưng chừng trời.

“Trình Ca.”

“Cái gì?”

“Sau này đừng làm chuyện như vậy.”

Trình Ca trầm mặc, một lúc lâu, nói: “Anh cũng đừng làm chuyện như vậy nữa.”

“Cái gì.”

Cô xoay người, đi tới bên cạnh anh, ôm lấy eo anh, nói: “Chúng ta đều đừng vượt tuyến, được không?”

Bành Dã mím chặt môi, yết hầu lăn một cái rất nhẹ, đang ẩn nhẫn.

“Lên đường thôi, không còn kịp rồi.” Cô ngước đầu nhìn anh, hỏi: “Bây giờ nên đi hướng nào?”

**

Bành Dã và Trình Ca đi về phía lán cỏ tranh.

Vẻ mặt Bành Dã yên lặng, nhưng rõ ràng không muốn nói chuyện với cô.

Trình Ca phủi bụi trên mũi, đến gần một bước bên cạnh Bành Dã, thấp giọng hỏi: “Không phải máy ảnh đã bị lấy đi sao? Tại sao vẫn có người đuổi giết tôi?”

Giọng Bành Dã có chút lãnh đạm, anh nói: “Chúng ta nghĩ sai rồi.”

“Nghĩ sai cái gì?”

“Lâm Lệ gặp phải là bọn tống tiền thông thường, không phải người của Cáo Đen.”

Trình Ca mím mím môi, hỏi: “Nói như vậy, chỉ cần trả tiền chuộc Lâm Lệ thì máy ảnh cùng trả lại?”

“Ừ.” Bành Dã đáp lời, hi vọng đám “chủ xe của xe bị trầy xước” đó không có ý nghĩ đụng vào máy ảnh.

Bóng người vừa rồi ở trên xe sục sạo một hồi, là đang tìm máy ảnh. Họ rời khỏi trấn Lưu Phong rồi quay lại, không biết người của Cáo Đen có thể phát hiện sự kì lạ, hỏi ra gì đó từ chỗ Kim Vĩ hay không.

Nếu Cáo Đen chưa phát hiện máy ảnh đã mất, anh và Trình Ca đi qua con đường này, cả đường đều là mục tiêu của Cáo Đen.

Nếu Cáo Đen phát hiện máy ảnh đã mất, anh và Trình Ca an toàn trên đường đi, nhưng đi tới thôn thì sẽ phải giành máy ảnh với người của Cáo Đen cộng thêm một đám tống tiền.

Mặt trời chiếu gắt hơn.

Đến lán che, ông cụ thấy hai người quay lại, thở phào một hơi, than: “Có phải hai người đã chọc ai không?”

Bành Dã nói: “Bọn trộm đồ.”

Trình Ca nhìn về phía vết máu trên khuỷu tay Bành Dã, nói: “Tay anh bị thương rồi.”

Bành Dã nhìn một cái, không có hứng thú lạnh nhạt nói: “Sẽ tự khỏi.”

Ông cụ rót nước cho hai người, nói: “Trời nóng lắm, mau chóng uống chút đi.”

“Cảm ơn ông.” Trình Ca nói, cũng không quan tâm cái ly đó dính vết ố trà, cuống lá và bụi đất nổi trong nước, giơ lên uống một hơi cạn sạch.

Bành Dã tìm ông cụ xin một cái bình lớn, chứa nước mang theo.

Trình Ca uống nước xong, hỏi ông cụ: “Thôn trấn cách chỗ này gần nhất ở đâu ạ, có thể tìm xe.”

Ông cụ nói: “Hai người đây đã đi tới giữa sa mạc rồi, thôn chúng tôi cách chỗ này phải đi một tiếng, chỉ có xe ván gỗ. Muốn tìm xe hả, gần nhất cũng chỉ có thôn Mộc Tử.”

Là không có cách nào tìm xe, Trình Ca hỏi: “Nơi này cách thôn Mộc Tử xa không ạ?”

Ông cụ chỉ chỉ: “Sa mạc đó, đi thẳng, hướng Bắc, bảy mươi, tám mươi cây số.”

Lái xe đi thôn Mộc Tử phải đi đường vòng, đi mất mấy tiếng; nếu đi bộ, có thể đi thẳng, vẫn phải mất mấy tiếng, nhưng chậm hơn lái xe không bao lâu.

Trình Ca lau mồ hôi trên đầu trên cổ, quay đầu nhìn Bành Dã: “Chúng ta đi thôi.”

Bành Dã không trả lời mà đứng dậy, cũng không quên xách củ sắn theo.

Ông cụ lại hỏi: “Chàng trai, còn muốn cây quạt này không?”

Bành Dã quay đầu, nhìn chằm chằm cây quạt đó mấy giây, nhếch môi đi tới, nói: “Muốn ạ.”

Anh cầm lấy, đi qua sau lưng Trình Ca, vỗ đầu cô một cái.

Quạt hương bồ là quạt rách, chính giữa vừa vặn cắm trên tóc Trình Ca.

Trình Ca: “…”

Nếu người này bốc lửa giận, thật đúng là khiến người ta tê đầu.

**

Bành Dã dẫn Trình Ca đi tìm đồ trong xe, lúc xuống dốc núi, Trình Ca trông ra xa một cái, sa mạc vàng mênh mông vô bờ dưới ánh nắng chói chan, tựa như có thể thấy được hơi nóng bốc lên.

Nhiệt độ rất cao, Trình Ca vẫn phải che mình thật kín, nếu không sẽ bị nắng gắt làm bị thương. Trước ngực sau lưng cô đã sớm đổ mồ hôi nhễ nhại.

Đến phía dưới, Trình Ca nhìn thấy xe cô, đụng tan nát, đang bốc khói, một lớp cát phủ ở trên.

Bành Dã đi tới bên cạnh xe, trước tiên nhặt thuốc của Trình Ca, sau đó tìm nước mua vào buổi sáng. Có một chai bị nứt, đổ ướt mấy cái áo thun.

Bành Dã lấy ra, trực tiếp ném lên đầu Trình Ca, lạnh nhạt nói: “Lau mặt hạ nhiệt một chút.”

Trình Ca lấy xuống lau mặt và cổ, gió thổi qua liền mát mẽ một lúc. Nhưng sự mát mẽ này rất nhanh bị hơi nóng xua đi.

Trình Ca đội cây quạt trên đầu, khoác áo thun ướt lên mặt làm mặt nạ chắn gió.

Bành Dã thấy dáng vẻ đó của cô, nhìn mấy giây, bỗng hừ cười một tiếng vô cùng nhạt.

Trình Ca nói: “Anh cười cái gì?”

Bành Dã nói: “Xấu. Giống thôn cô.”

Trình Ca: “Thường ngày anh gặp không phải đều là thôn cô sao?”

Bành Dã không nói, kéo cái vali sứt mẻ ra ngoài, nói: “Chọn đơn giản.”

Không có xe, lặn lội trong sa mạc, rất nhiều thứ đều không thể lấy. Trình Ca ném hết đồ trang điểm, đồ dưỡng da, quần áo cũng ném, chỉ để lại một bộ thay giặt, giày đi tuyết, giày leo núi ném hết.

Giày cao gót cũng ném, rơi xuống bên chân Bành Dã.

Bành Dã cụp mắt nhìn giày cao gót màu đen trên hạt cát màu vàng, mím chặt môi.

Trình Ca thích mang giày cao gót lúc làm tình. Anh vừa thấy đôi giày này, rất nhiều cảm giác liền nổi lên, ví dụ như mắt cá chân như ngọc của cô, hình xăm rắn yêu mị.

Cùng với cảm giác đau khi gót giày cọ xát lúc chân cô đá quẹt bắp chân anh, chân cô quấn ngang hông anh trong quá trình làm tình.

Thời tiết càng nóng hơn, anh khô miệng khô lưỡi, cổ họng bốc khói.

Lúc còn đang suy nghĩ, Trình Ca ngồi xổm dưới đất móc lấy giày lại. Cô vứt một đôi giày đi bộ khác. Đồ bỏ vào một cái ba lô, Bành Dã đeo lên vai, nói: “Đi thôi.”

Đi mấy bước, anh quay đầu nhìn mấy đôi giày vứt dưới đất, để phòng khi cần đến, tháo dây giày ra.

**

Đồi cát mềm mại kéo dài, đạp một cái lõm xuống, cực kì hao tổn thể lực.

Cả người Trình Ca đầy mồ hôi, áo thun ướt trên mặt trên cổ rất nhanh bị sấy khô.

Đi không bao lâu, cô chợt cảm thấy không đúng.

“Bành Dã.”

“Ừm?”

“Chúng ta không phải đang đi hướng Bắc.”

“Ừ.”

Trình Ca dừng lại, không đi nữa.

Bành Dã quay đầu, anh đội mũ, một đôi mắt đen và dài dưới vành mũ hơi híp lại, nhìn Trình Ca.

“Đi đi chứ.” Anh nói.

“Thôn Mộc Tử ở hướng Bắc.” Trình Ca nói.

“Quá xa, cô đi không tới.” Bành Dã nói.

Trình Ca mím môi, nắng gắt đến mức cô không mở mắt nổi: “Vậy anh định đi đâu?”

“Đi tới thôn của ông cụ đó xem thử.”

“Ông ấy đã nói trong thôn của họ chỉ có xe bò, vừa đi vừa về hai tiếng, chúng ta đã có thể đi nửa đường rồi.”

Bành Dã nói: “Quá nóng, cô đi không được.”

Trình Ca: “Tôi đi được.”

Bành Dã: “Muốn đi cũng phải chờ ánh nắng xiên, gần tối đi tiếp.”

“Đám tống tiền đó không đợi chúng ta thì sao? Hoặc Cáo Đen cướp ở phía trước?”

“Thì nghĩ cách tiếp.”

Trình Ca: “Chờ anh nghĩ cách, máy ảnh của tôi đã bị người ta bán rồi.”

Bành Dã nhàn nhạt nói: “Bán rồi cũng không đáng để cô dùng mạng đổi.”

Trong sa mạc vàng bát ngát, hai người mặc áo đen giống nhau giằng co.

Trình Ca: “Tôi muốn tìm máy ảnh.”

Bành Dã: “Cô thấy tôi có thể để cô đi trong sa mạc vào giữa trưa không.”

Trình Ca nhìn anh chằm chằm, mồ hôi làm lóa mắt, cô xoay người đi về hướng Bắc.

“Trình Ca.” Bành Dã gọi cô ở phía sau, cô không nghe.

Anh chạy đuổi theo, Trình Ca nhấc chân chạy, nhưng chưa được mấy bước đã bị Bành Dã kéo lại.

Trình Ca hít sâu một hơi, rất bình tĩnh khuyên anh: “Bành Dã, chúng ta đường ai nấy đi, được không? Bây giờ anh quản nhiều lắm rồi, tôi không thích, cũng không cần anh chịu bất kì trách nhiệm nào. Thật đấy, đó là máy ảnh của tôi, tôi quản là được.”

Lời này kích thích Bành Dã đến lạnh mặt, anh nắm chặt cổ tay cô, kéo lại.

“Anh cái người này có vấn đề gì vậy hả…” Trình Ca phản kháng, tách tay Bành Dã.

Bành Dã chợt xoay người, túm hai tay cô, quay cô lại, ghì nằm sấp dưới đất.

Cát bụi tung bay, cát ập xuống đầu Trình Ca.

Bành Dã cưỡi trên lưng cô, giữ tay cô sau lưng, rút dây giày ra trói cổ tay cô lại.

Trình Ca nằm sấp giãy giụa trên đồi cát, cả người xoay tới xoay lui: “Bành Dã anh nổi điên gì đó?”

Bành Dã cúi người kề sát đầu cô, cười khẩy một tiếng: “Đừng xoay, đừng trêu, cẩn thận tôi làm cô ở đây.”

“Anh lại dùng cái chiêu nát này!”

“Đối phó với cô vô cùng thực dụng.” Bành Dã cột chắc cổ tay cô, hơi ngồi xổm dậy, ra tay thô bạo lật cô lại ngay mặt, tóc cô bay trên mặt cát.

Anh rút dây thừng trong túi ra trói eo cô, trói vững vàng.

Trình Ca: “Bành Dã, anh là đồ chó (1)!”

Bành Dã đứng lên, mắt nhìn xuống người phụ nữ bên dưới, cười lạnh,

“Mẹ nó không phải tôi bị cô làm (2) rồi sao?”

(1) Nguyên gốc là 狗日的, là một câu mắng chửi người, ý chỉ địa vị thấp kém, có thể cùng chó phát sinh quan hệ. Câu này có thể tạm hiểu là con của con chó.

(2) Nguyên gốc là chữ 日 trong cụm trên, tức phát sinh quan hệ.

Truyện Chữ Hay