Edit by Thanh Thanh
Beta by Nha Đam
~~~~~~
Trận tuyết lớn này làm cho mọi người trong lớp học hai ngày sau mới trở về.
Cha mẹ những người khác trong lớp học đều thực sốt ruột, sôi nổi gọi điện thoại tới.
Mà Chu Ức Chi bên này chỉ nhận được điện thoại của quản gia, sau khi cùng quản gia nói không có việc gì, Chu Ức Chi liền lấy di động ra, tính toán ngắt điện thoại.
Nếu là dĩ vãng Chu Ức Chi khẳng định phải truy hỏi đến cùng cha mẹ có gọi điện thoại tới quan tâm hay không, nhưng hiện tại Chu Ức Chi nhìn Tiết Tích cách đó không xa đang giúp cô lấy Coca, cô phát hiện cô một chút cũng không để bụng những cái đó.
Nhưng không nghĩ tới, quản gia ở đầu kia điện thoại nói: “Vậy là tốt rồi, tiên sinh cùng phu nhân nghe nói chuyện này, còn gọi điện thoại tới hỏi.”
Chu Ức Chi nắm di động, nhìn về phía cửa sổ sát đất khách sạn: “Vậy bọn họ sao lại không gọi điện thoại cho cháu, còn phải thông qua chú Hà?”
Quản gia dừng một chút mới nói: “Cô ở trên núi tín hiệu không tốt.”
Chu Ức Chi không tỏ ý kiến mà cười một chút, không tiếp tục cái đề tài này.
Tiết Tích bưng khoai tây chiên cùng Coca nóng đi đến ghế đối diện cô ngồi xuống, hỏi: “Ai gọi vậy?”
“Chú Hà.” Chu Ức Chi bỗng nhiên nhớ tới, hỏi: “Bà ngoại anh chưa biết đi?”
Tiết Tích: “Ừm, ở bệnh viện hẳn là sẽ không nhìn đến tin tức này, nhìn không được tương đối tốt, miễn khiến cho bà lại lo lắng.”
“Cũng đúng.” Chu Ức Chi nghiêng đầu, nhìn anh lấy sốt cà chua ra, đưa tới trước mặt cô, trong lòng ngọt ngào, duỗi tay lấy lát khoai, “Nóng không?”
“Nóng.” Tiết Tích ngăn cản tay cô, rút ra một tờ khăn giấy, xoa xoa ngón tay tinh tế cho cô, mới buông: “Ăn đi. Đừng sợ béo, ăn nhiều một chút, em quá gầy.”
Hai người ăn cơm chiều, ngoài cửa sổ sát đất còn rơi tuyết lớn, có mấy bạn học chạy ra đi ném tuyết với đắp người tuyết, Chu Ức Chi uống ngụm Coca, bỗng nhiên thấy Tiết Tích từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ, đẩy đến trước mặt cô.
Cô hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiết Tích nói: “Anh sau khi trở về một học kỳ này thu được tiền cổ phiếu, còn có một ít tiền thưởng luận văn.”
Chu Ức Chi kinh ngạc một chút, tò mò hỏi: “Có nhiều không?”
Tiết Tích nói: “ vạn.”
Một đời này sau khi anh trọng sinh, Chu Độ đã thanh toán tiền thuốc men rồi, vậy nên một khoản sinh kế anh để ở một cái thẻ khác, bao gồm cũng đủ lợi tức, tính toán chọn thời cơ trả lại cho Chu Độ, mà đây là một cái khác.
Chu Ức Chi thế mới biết anh sau khi tan học làm gì.
Chu Ức Chi không khỏi có chút hổ thẹn, có được ký ức đời trước, biết một năm mới này xuất hiện sản nghiệp mới, kỳ thật là chỉ kiếm lời không lỗ. Nhưng cô trọng sinh trở về chính là chuyện gì cũng chưa làm, khả năng cũng là vì đời trước căn bản không thiếu tiền, cho nên cũng căn bản không nghĩ tới phương diện này. Cô nhìn cái thẻ trước mặt, nhịn không được cười rộ lên: “Anh cho em làm gì, sớm như vậy liền bắt đầu nộp tiền lương sao?”
“Hiện tại còn không nhiều lắm, nhưng chờ đến lúc tốt nghiệp, mua một cái chung cư là đủ rồi.” Tiết Tích giơ tay xoa nhẹ đầu cô: “Nhớ rõ lần anh nói với em, nếu em nguyện ý có thể dọn ra, đổi hoàn cảnh không?”
Chu Ức Chi nghĩ tới, trầm mặc: “Nhớ rõ.”
Tuy rằng cô không nói qua với Tiết Tích, nhưng khả năng anh trước nay đều xem ở trong mắt. Cô đời trước cùng với đời này, toàn bộ thời thơ ấu cùng thiếu niên hình thành tính cách gay gắt, đều là ở biệt thự kia mà hình thành. Biệt thự quá mức trống rỗng, nói là một cái nhà, nhưng lại căn bản không phải một cái nhà. Ở nơi đó toàn bộ ký ức của cô đều là “Chờ đợi”, vẫn luôn lẻ loi chờ đợi.
Trước kia Chu Ức Chi quá mức cố chấp, cho rằng con đường giải quyết duy nhất là thông qua nỗ lực của mình, kéo mọi người trong gia đình dán lại với nhau.
Nhưng hiện tại người trước mặt này làm cô phát hiện, kỳ thật cô có thể có được một cái nhà mới thuộc về chính cô.
Chu Ức Chi có chút rung động, nâng mắt lên nhìn Tiết Tích: “Anh, nếu cha mẹ em không cần em, anh nguyện ý nuôi em không?”
Tiết Tích không chút suy nghĩ trả lời: “Đương nhiên.”
Anh nhìn cô, ánh mắt thực nghiêm túc.
“Trừ bỏ bà ngoại, anh chỉ còn em.”
Anh là loại anh tuấn bình tĩnh, môi rất mỏng, diện mạo có vẻ hơi có chút vô tình, nhưng không biết vì cái gì, lúc nhìn về phía cô, trong mắt phảng phất mang theo ánh sáng nhỏ vụn.
Anh ôn nhu đáng tin cậy, phảng phất trời sập xuống cũng có anh ở phía trước.
Chu Ức Chi ngày thường rất dễ dàng vì anh mà tim đập nhanh, lúc này tim đập so với ngày thường còn nhanh hơn, cô liếm liếm môi, cười nói: “Em cũng nguyện ý, như vậy đi, cũng không thể để cho anh một mình kiếm tiền, em cũng bắt đầu tiết kiệm tiền, chờ đại học lại xem mua nhà mới ở chỗ nào.”
Trong mắt Tiết Tích không tự giác mang theo tươi cười, nói: “Việc này không cần em quản, anh nhớ giá nhà đất của một số bất động sản trong vài năm tới.”
Chu Ức Chi “Ừ” một tiếng, nghĩ thầm, vốn dĩ đời trước anh liền rất nhanh thông qua nỗ lực của mình, trả hết giúp đỡ, cũng dốc sức làm ra một phen sự nghiệp, đời này còn có được ký ức đời trước, quả thực giống như bật hack.
Ở khách sạn hai ngày, Chu Ức Chi kỳ thật vẫn luôn muốn quấn lấy Tiết Tích đổi phòng, mỗi phòng đều có cửa sổ sát đất, phong cảnh đỉnh núi thật xinh đẹp, có thể nhìn đến cả tòa thành thị ngân trang được màu trắng bao quanh, tựa như thế giới băng tuyết, như là khách du lịch, nếu buổi tối có thể dính cùng nhau xem phim ngủ một giấc thì tốt rồi.
Hoặc là cái gì cũng không làm, chỉ là an an tĩnh tĩnh ngồi cùng nhau đọc sách, cũng làm người ta thực an tâm.
Nhưng là cô cùng Viên Mai còn có một nữ sinh khác ở một phòng, anh cũng cùng hai nam sinh khác ở một phòng, nếu hai người đơn độc thuê một phòng, khó tránh khỏi sẽ bị bạn học bên người phát hiện, đến lúc đó liền rất khó để giải thích.
Chu Ức Chi cũng lười giải thích Tiết Tích không phải anh trai của cô, như vậy thế ắt sẽ gây ra một loạt nghi vấn, như là anh vì cái gì ở nhà cô, mà quan hệ thân mật giữa bọn họ cũng sẽ bị nhìn ra là yêu sớm, đến lúc đó gây ra phiền toái không cần thiết.
Đối với Chu Ức Chi mà nói, cho dù ở cao trung này kết giao bạn bè với Viên Mai như vậy, nhưng đại đa số người đều chỉ là khách qua đường của đời cô, chờ đến sau khi tốt nghiệp, khả năng không liên hệ nữa.
Buổi tối Tiết Tích đưa cô về phòng, nói với cô: “Vào đi thôi.”
Chu Ức Chi đứng ở cửa, sau một lúc lâu ăn vạ bất động.
Cô không nói lời nào, phồng má lên, ngửa đầu nhìn Tiết Tích chỉ cười.
Khóe miệng Tiết Tích cũng giơ lên.
Chu Ức Chi không biết anh đang cười cái gì, cũng không biết mình đang cười cái gì, khả năng cũng chỉ là cười, ánh đèn hành lang dừng ở trong ánh mắt hai người, trong ánh mắt hai người đều chỉ có đối phương.
Chu Ức Chi nói: “Em không nỡ đi vào.”
Tiết Tích: “Anh cũng không nỡ để em đi vào.”
Chu Ức Chi nói: “Nếu không đi dạo ở bên ngoài khách sạn? Đi cửa hàng tiện lợi đi.”
Tiết Tích duỗi tay sờ soạng má cô: “Chính là đã khuya, ngày mai còn phải ngồi xe, anh sợ em ngủ không đủ giấc sẽ không thoải mái.”
Chu Ức Chi lay khung cửa, nhìn anh.
Rõ ràng chỉ là từng người về phòng, ngày hôm sau buổi sáng lại sẽ nhìn thấy, nhiều lắm là mười giờ không thấy mà thôi, trước khi ngủ còn có thể gửi tin nhắn. Nhưng là còn chưa tách ra, cô liền không hiểu sao cảm giác được tư vị chia lìa.
Chu Ức Chi một bên cười thầm mình làm ra vẻ, lại một bên bừng tỉnh, hóa ra đây là tư vị tình yêu.
Hận không thể lay ở trên người anh không xuống dưới, làm cái gì đều ở bên nhau, anh đi đến nơi nào đều mang theo cô.
Giống như đã hòa thành một thể, một khi tách ra, liền có chỗ nào trống rỗng, không quá thích ứng.
Tiết Tích cúi đầu nhìn cô, trong mắt cũng tràn ngập một ít khắc chế, không giống ngày thường ôn hòa, mà là mang theo một ít dục vọng chiếm hữu, hầu kết anh giật giật.
Chu Ức Chi nhìn bốn phía, thừa dịp trên hành lang không ai, cô bỗng nhiên nhón chân.
Nhưng không đợi cô hôn lên, anh hành động trước cô, anh cúi đầu, hôn ở môi cô.
Nụ hôn này thực nhẹ, hơi nhẹ nhàng lướt qua.
Nhưng sau khi hai người thoáng tách ra, anh lại ôm lấy đầu cô, lại hôn một cái.
Cứ như vậy hôn vài cái, hơi thở Chu Ức Chi có chút không xong.
Tiết Tích buông cô ra.
“Được rồi, đi ngủ đi, ngủ ngon.”
“Chỉ như này?” Chu Ức Chi sờ sờ khóe miệng, không thể tin tưởng nói: “Anh à, anh không hôn môi sao, không ăn qua thịt heo ít nhất cũng xem qua heo chạy đi, trên TV hôn môi không có lướt qua như vậy liền ngừng.”
Tiết Tích mỉm cười nhìn cô, con ngươi lại có chút khắc chế.
Giọng nói của khàn khàn: “Nhưng em còn chưa thành niên.”
Anh còn chưa nói xong, Chu Ức Chi túm cổ áo anh, kéo anh xuống dưới, hôn lên môi anh.