Trans: Lan Anh
Beta: Sơ
“Cô chính là người đã được phái tới để hướng dẫn cho ta sao?”
Shana thoáng nhìn về phía giọng nói cứng nhắc kia và cô phải nhìn xuống một lần nữa.
Vì chủ nhân của giọng nói này còn thấp hơn cả cô.
“Ta là Bliss Hope.”
Cậu bé nói chuyện như một con người trưởng thành cùng với khuôn mặt đầy vẻ u ám này chính là Bliss.
Shana khẽ nuốt nước bọt, căng thẳng đáp lại.
“Tôi tên là Shana. Rất hân hạnh được phục vụ người, Thiếu gia Bliss.”
Cuối cùng cô cũng đã thừa nhận điều đó.
[Bliss không hề hay biết rằng người hướng dẫn vô năng của cậu sẽ bị tử nạn trong một trận săn quái vật.]
Thừa nhận sự thật rằng cô đang vào vai một người hướng dẫn vô năng, người đã chết ngay sau từ câu đầu tiên của cuốn tiểu thuyết gốc.
***
Shanna vốn chỉ là một cô gái bình thường và hay đọc sách nhưng cô ấy đã thực sự trải qua cái cảm giác “mở mắt ra và thấy trần nhà thật lạ lẫm”.
Cô chỉ là một độc giả tầm thường, thích đọc tiểu thuyết lãng mạn gắn mác nhãn 19+ và bắt buộc phải có tag “Khiêu dâm”.
Shana khá mơ hồ cho đến khi cô tìm ra nguyên tác mà cô đã và đang phải trải qua là gì.
Trước hết, nhân vật mà cô đang sở hữu trong chính xác là như thế này:
Mái tóc màu hồng bóng mượt, đôi mắt màu hổ phách pha chút màu mật ong và một khuôn mặt rạng rỡ đang độ tuổi thanh xuân.
Người hầu gái hầu hạ cô trong suốt thời gian này hay gọi cô bằng cái tên Shanna.
Shana cảm thấy vô cùng bối rối.
Đó là bởi vì cô không nghĩ rằng nhân vật nữ chính sẽ lại có một ngoại hình và cái tên như vậy.
‘Có lẽ cô ấy không phải là nữ chính.’
Một khi nữ chính thật xuất hiện, cô cũng sẽ trở thành một nhân vật phản diện nguy hiểm, hoặc là một nhân vật phụ sẽ sớm hết vai.
Là một độc giả đã có hàng ngàn kinh nghiệm đúc kết đã đọc qua vô vàn cuốn tiểu thuyết, cô bình tĩnh cố gắng tìm ra giải pháp thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, nhưng sự tuyệt vọng dần dần chiếm lĩnh lấy cô.
‘Tag Khiêu dâm …….!’
Phải rồi. Nếu cô xuyên vào một trong những cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc thì có nghĩa là tương lai sau của cô sẽ không bao giờ suôn sẻ.
Những người đàn ông trong cuốn tiểu thuyết đó hầu như là những con người điên rồ.
Hoặc là họ lỗ mãng, hoặc lịch sự, hoặc vô lý, nhưng về cơ bản thì đều là những người đàn ông điên cuồng máu lạnh.
‘Khi bạn xuyên qua thì các nhân vật bị nhập luôn có mối liên hệ gì đó với nhân vật chính.’
Nếu tôi tình cờ được tham gia vào cốt truyện, tôi nghĩ mình cũng sẽ hào hứng như nữ chính mà thôi.
“Tôi sẽ chỉ dẫn đường cho cô đến nơi ở của tam thiếu gia ngay bây giờ ạ.”
Shana bị kéo ra khỏi phòng, lười biếng đi theo cô hầu gái.
Người hầu gái đưa cô đến một căn nhà biệt lập, trông giống như một hòn đảo hẻo lánh tách biệt khỏi ngôi nhà chính.
Khu vực này cực kỳ bẩn thỉu, xung quanh nó là những cành cây và cỏ dại lay động trong gió.
Tòa nhà được bao phủ bởi những cây thường xuân và cây nho, nói một cách mỹ miều thì nó khá thân thiện với môi trường, nhưng thật sự thì nó trông giống như một ngôi nhà hoang vu hẻo lánh không ai thèm đến đặt chân vậy.
“Đây là biệt viện nơi tam thiếu gia tu luyện. Tôi sẽ sớm chuyển hành lý của cô đến đây sớm thôi ạ.”
Shana ngạc nhiên, quay phắt đầu lại.
“Đây là nơi tu luyện ấy hả?
Nam chính có bế quan lần nào không? Đây là phương Đông ư? "
Nhưng thế giới này rõ ràng là mang phong cách phương Tây, ngay cả khi bạn đứng ngược lại thì nó cũng không thể nào là phương Đông được.
‘Tôi đang ở đâu trên Trái Đất này vậy trời?!’
Sự bối rối của Shana chỉ được giải quyết sau khi gặp được vị Tam thiếu gia.
Không, cô ấy đang thầm nghĩ rằng có nên bối rối hay không nữa.
Cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà nam chính và nữ chính chỉ được gặp nhau sau khi cô chết.
Shana đang nhìn chăm chăm cậu bé đang đứng trước mặt cô.
Mái tóc đen huyền ảo như màn đêm buông xuống cùng với đôi mắt xanh biếc.
Ngay cả con ngươi cũng như được bao phủ bởi ánh sáng vàng lấp lánh.
Bliss Hope, nhân vật chính của cuốn “Ngọn lửa xanh, ngọn lửa đỏ.”
p/s: Blue Flame, Red Flame không biết nên để nguyên hay dịch ra nên:Đ
Mang dòng máu của gia tộc Wizard nhưng lại bị coi thường và ngược đãi bởi chính gia tộc của mình, Bliss đã thức tỉnh thành công khi gặp được nữ chính với tư cách là người hướng dẫn mới của mình, sau khi người hướng dẫn bất tài này qua đời.
‘Mình rõ ràng là người hướng dẫn bất tài đó.’
Đóng vai một người từ điểm xuất phát.
Shana cảm thấy thật là rối rắm.
‘Mình là nhân vật đã chết ngay khi cuốn tiểu thuyết bắt đầu.’
Cô lập tức nhớ ra cốt truyện ban đầu.
“Cô đang nghĩ cái gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng của Bliss kéo Shana ra khỏi mạch suy nghĩ.
“Xin lỗi cậu chủ.”
Bliss vừa mở miệng vừa nhìn cô với một vẻ không đồng tình.
“Hướng dẫn ta ngay đi chứ.”
“Dạ?”
Shana rất ngạc nhiên trong khi Bliss đang nghiêng đầu nhìn cô.
“Cô nói rằng cô là một người hướng dẫn. Đừng nói với ta rằng cô không biết cách đấy nhé?”
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cô.
‘Hướng dẫn là gì vậy chứ?’
Làm thế nào để làm điều đó đây……
Sự chỉ dẫn duy nhất mà cô học được từ cốt truyện ban đầu là những điều mà cô không thể - không, không nên - làm với cậu bé này.
Trong cốt truyện ban đầu, Bliss đã từng sử dụng việc học như một cái cớ để tán tỉnh để đến gần nữ chính hơn.
Shana ngày càng do dự thì sắc mặt của Bliss càng u ám.
“Ồ, đây là ngày đầu tiên của tôi, vì vậy...”
Làm thế nào mà một đứa trẻ lại có thể mang được bộ mặt đáng sợ như vậy chứ? Shana lắp bắp.
“Trước tiên, chúng ta hãy làm quen một chút được không nhỉ?”
Cô nhếch khóe miệng cười nhẹ.
‘Mình không biết chính xác rằng lúc bấy giờ cậu ta đã bao nhiêu tuổi, vì vậy mình sẽ không biết khi nào mình sẽ phải rời đi?’
Bliss gặp nữ chính vào khoảng 20 tuổi và đã thức tỉnh thành công.
Điều đó có nghĩa là Shana sẽ chết khi cậu ta bước vào tuổi 20.
‘Ngay từ ban đầu mình thậm chí còn chẳng biết làm cách nào để hướng dẫn! Có vẻ như cả hai chúng ta đều là trẻ vị thành niên, nhưng chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu mình không làm điều đó như nguyên tác, anh bạn à!’.
Shana khóc thầm, nhưng vẫn cố nở nụ cười rạng rỡ.
“Tôi vẫn chưa biết cậu như thế nào nên tôi không biết nên dùng phương pháp hướng dẫn nào phù hợp cho cậu.”
Cô nên nói gì đó để phá vỡ tình cảnh hiện tại.
“Cô muốn biết thêm về ta ư?”
Bliss chớp chớp mắt, như thể cậu ấy bị bất ngờ trước lời nói của Shana.
"Vâng, thưa thiếu gia."
Shana gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn ngập ý cười. Cô sẽ bị chuột rút miệng vì cười nhiều quá mất thôi.
Nhưng cậu vẫn không thể nhổ nước bọt vào khuôn mặt đang cười toe toét của cô ...
“Thật vớ vẩn”
... Nhưng mặc dù cậu không thể nhổ nước bọt chính xác vào mặt cô, cậu vẫn có thể hành động đáp trả.
Shana hạ thấp khóe miệng, nhìn Bliss. Đôi mắt xanh của Bliss to thật đấy.
"Cậu vẫn còn là một đứa trẻ, phải không?"
Đó chỉ là một hành động phản nghịch của một đứa trẻ thôi đúng chứ?
Shana thấy trong đôi mắt của Bliss tràn ngập ánh buồn.
“Ngay từ đầu cô đã không có ý định hướng dẫn ta đúng không?”
"Dạ?"
Bliss khẽ thở dài.
"Ta cũng không mong cô sẽ thực sự hướng dẫn ta."
Không, cô chưa làm gì cả mà cậu ta đã bắt đầu coi cô như một người hướng dẫn vô dụng rồi sao?
Shana bối rối không biết nên thấy chua xót hay thừa nhận rằng cậu ta đã đúng.
“Vì vậy, ta cũng không mong đợi cô sẽ dính vào một đứa trẻ xanh xao yếu đuối sắp chết như thế này.”
Shana không nói nên lời. Ai là đứa trẻ xanh xao cơ?
“Cô nói cô mới mười lăm tuổi đúng không? Vậy là cô vừa nhận được chứng nhận của Hiệp hội Pháp sư.”
Shana gật đầu ngay lập tức. Cô phải nói càng ít càng tốt, nếu không Bliss sẽ nhận ra điều gì mất.
“Họ cử những người hướng dẫn có kinh nghiệm cho các anh của ta, còn ta thì chỉ có một người vừa hơn ta ba tuổi đã làm người huấn luyện và cô ấy lại còn là một cô gái ... ”
Bliss đánh giá Shana bằng đôi mắt trẻ thơ đầy thất vọng. Shana có chút nản lòng, nhưng đôi mắt cô chợt sáng lên.
‘Nếu bây giờ Bliss chỉ mới 12 tuổi vậy thì mình còn tám năm nữa mới chết!’
Một khoảng thời gian không hề ngắn để có thể tìm được cách rời khỏi cốt truyện ban đầu mà không phải chết.
"Nó có nghĩa rằng cha ta không có chút kỳ vọng nào cho ta."
Bliss tự lẩm bẩm một mình và bắt đầu cười khổ.
"Thật sự thì ta cũng cảm thấy như thế."
Shana cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy nụ cười tự giễu mình của Bliss.
Nó khiến cho cô nhớ lại quá khứ bất hạnh của Bliss mà cô đã đọc được trong nguyên tác.
Bliss là con ngoài giá thú của Công tước Hope.
Khi Công tước có được Bliss, ông ta đã nói rằng dòng máu quý giá của ông đã được truyền lại cho anh.
Nhưng khi Bliss không có năng khiếu về phép thuật, ông bỏ rơi anh, gọi anh là một kẻ thấp kém.
Ông ta không biết quản lý “thân dưới” của mình và đã ngoại tình với một cô hầu gái trẻ tuổi, nhưng ông lại đổ mọi tội lỗi và oán hận lên Bliss vô tội.
"Được rồi, cô đi đi."
Bliss nhìn Shana với một vẻ mặt thất vọng.
“Dù làm gì thì cũng vô ích mà thôi, vậy nên cô không cần phải giả làm người hướng dẫn của ta nữa đâu.”
Khuôn mặt cậu vô hồn, nhưng giọng nói lại thật sự yếu ớt.
"Vậy mà cậu đã bỏ cuộc rồi à?"
Trước khi gặp nữ chính, Bliss đã từ bỏ mọi thứ, nói rằng anh không còn hy vọng gì đối với cuộc sống của mình nữa.
Thời điểm cậu ta bị cha mình bỏ rơi là khi cậu vừa tròn mười hai tuổi.
Vậy có nghĩa là cậu ấy sẽ căm ghét bản thân của mình trong tám năm tới?
Sau khi đã thức tỉnh, Bliss là một người đàn ông cầu toàn và ám ảnh với nữ chính, nhưng cậu bé đang đứng trước mặt cô hiện giờ lại yếu đuối vô cùng.
‘Mình cảm thấy có lỗi với cậu ta quá đi.’
Shana cảm thấy thương xót cho cậu. Và rõ ràng là Bliss đang giả vờ bình tĩnh.
‘Tất cả chỉ là vô dụng thôi ư?’
Vì vậy, cô quyết định sẽ tiếp cận Bliss. Cô cẩn thận đưa tay mình ra và nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu.
Nhưng chính cô cũng phải rùng mình kinh ngạc.
Tay của Bliss quá lạnh.
'Không phải trẻ em thường có thân nhiệt cao sao? Tại sao tay của cậu ta lại lạnh đến như vậy?'
Tốt thôi.
Tòa nhà riêng biệt này dường như không hề có một người quản gia nào chăm sóc cả và họ có vẻ không hề chăm sóc tốt cho đứa trẻ này.
Shana nhìn thân hình gầy guộc của Bliss, sau đó di chuyển ánh mắt sang đôi má và đôi môi trắng bệch của cậu.
‘Đây đúng là hành vi ngược đãi trẻ em mà.’
Khóe mắt cay cay, cô vòng tay ôm lấy Bliss. Cô hy vọng bàn tay của đứa trẻ này sẽ ấm lên từng chút một.
Bliss không hất tay Shana ra, cậu thậm chí còn không hề hỏi lại rằng “cô đang làm gì vậy”.
Cậu chỉ chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, giống như trước vậy.
“Xin đừng bỏ cuộc, thưa Thiếu gia.”
Khi cậu thức tỉnh, không chỉ cha cậu mà tất cả các anh trai của cậu cũng không thể nói cậu bất cứ điều gì.
Tất nhiên là cô không thể nói điều đó.
“Để làm được một cái bát to thì mất nhiều thời gian và công sức hơn là làm một cái bát nhỏ.”
Shana nhìn chăm chăm vào mắt Bliss.
"Ngay cả khi nó mất nhiều thời gian hơn những người khác, kết quả cậu tạo ra sẽ không ai có thể so sánh được."
Bliss vẫn đang yên lặng lắng nghe, chậm rãi mở miệng.
"Chà, làm thế nào mà cô biết được?"
Giọng cậu khẽ run lên.
"Làm thế nào mà cô có thể chắc chắn được như thế?"
Đó là một câu hỏi tuyệt vọng, như thể người chết đuối muốn bám víu lấy ngọn cỏ và tha thiết xin cứu mạng.
Shana trả lời một cách dễ dàng.
“Tôi tin cậu có thể làm điều đó.”
Mặc dù cô tin vào cốt truyện ban đầu, nhưng.
“Vì vậy, đừng bao giờ nghi ngờ chính bản thân mình, thưa Thiếu gia.”
Shana cười rạng rỡ.
Không có bất cứ mong đợi gì về hậu quả từ sự an ủi vô tư này.