Nguyễn Ưu không biết mẹ đã lý luận như thế nào với gia đình của bác.
Thương thế của cậu nghiêm trọng, vết thương rất sâu, huyết nhục mơ hồ hoàn toàn bị cắt ra, có thể thấy được thời điểm Trương Thịnh ra tay không chút lưu tình.
Hơn một tháng nay, Nguyễn Ưu vẫn luôn phải nằm viện, bởi vì tổn thương tới tuyến thể, vết thương chỉ hơi có chuyển biến tốt một chút thì sẽ xuất hiện các biến chứng khác nhau.
Điều duy nhất khiến Nguyễn Ưu cảm thấy có chút an ủi chính là, sau khi tuyến thể bị thương, cậu sẽ không còn tiết ra được tin tức tố bình thường đến mức không có cảm giác tồn tại của mình.
Đúng vậy, tuy rằng cậu luôn bày ra bộ dáng mình không để ý chút nào, nhưng trong thời đại mà tin tức tố được xem như là tấm giấy thông hành thứ hai thì, tin tức tố của Nguyễn Ưu không được chào đón.
Bây giờ không có cách nào tiết ra, Nguyễn Ưu có thể giả vờ rằng nó hoàn toàn không tồn tại.
Nguyễn Ưu ở trong bệnh viện bốn mươi lăm ngày, lúc xuất viện, vết thương nhiều lần mưng mủ cuối cùng cũng bắt đầu kết vảy.
Sau khi về đến nhà, Kiều Nhiễm thận trọng tìm cơ hội trò chuyện cùng Nguyễn Ưu: " Ưu Ưu, mấy ngày trước mama vẫn luôn tranh cãi với nhà bác của con.
Bác con muốn bảo vệ cho anh họ của con, anh họ con thì muốn bảo vệ cho thằng alpha kia của nó không phải ngồi tù.
Vậy nên, mama đã có vài lần cãi nhau to với bọn họ."
Trái lại Nguyễn Ưu không thấy có gì lạ, bác luôn luôn cưng chiều Thẩm Lương, mẹ lại muốn thay cậu đòi công đạo, đương nhiên sẽ có tranh chấp.
Kiều Nhiễm nói tiếp: " Bọn họ nói rất nhiều câu vô liêm sỉ, mama không muốn làm con tức giận nên đã không nói cho con biết.
Chỉ là sau đó mẹ nói rằng nếu bọn họ còn tiếp tục làm như thế nữa, mẹ sẽ vạch trần chuyện của anh họ con và Trương Thịnh ra hết, bác con lập tức sợ ngay.
"
Nguyễn Ưu cười hỏi: " Sau đó thì sao ạ?".
Sắc mặt Kiều Nhiễm trở nên phức tạp, vừa hổ thẹn vừa vui mừng, còn kèm theo do dự rất nhiều: " Bác của con đi tìm Lục Quan Triều và nói cậu ta cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Giờ con đang bị thương, khó tránh khỏi nguyên nhân là do cậu ta đánh nhau, cho nên bác kêu cậu ta phụ trách đi.
"
Nói đến đây, Kiều Nhiễm dừng một lúc rồi kể: " Sau đó Lục Quan Triều nói rằng đồng ý lấy con, cậu ta muốn kết hôn với con."
Nguyễn Ưu chỉ cảm thấy tim mình đập dữ dội, còn cảm thấy không trọng lượng như máy bay trước khi cất cánh, sau đó cậu bước vào một mảnh chân không.
Cậu lúng ta lúng túng hỏi: " Cưới con á?".
Kiều Nhiễm thở dài và bảo: " Đúng vậy, lấy con, hơn nữa còn là Lục Quan Triều chủ động đề xuất ra."
Kiều Nhiễm ngồi gần Nguyễn Ưu hơn một chút, bà nắm lấy tay và khuyên cậu: " Ưu Ưu, thực ra trong mắt của mama, đây cũng không phải là một ý kiến tồi.
Lục Quan Triều tuổi còn trẻ, có gia cảnh tốt, tính ra khá là kén chọn về mọi mặt.
Mẹ cũng quen biết ba mẹ cậu ta, ba mẹ cậu ta đều là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, gia giáo gia phong có lẽ cũng không tệ."
Nói xong điểm tốt của Lục Quan Triều, Kiều Nhiễm lại đem đề tài đi vòng trở về: " Nhưng việc này cuối cùng vẫn là tùy vào ý nguyện cá nhân của con, bác con nói cũng đúng, con bị thương và chuyện Lục Quan Triều động thủ đánh người không thoát khỏi có quan hệ.
Mama vốn chỉ là muốn xả giận cho con, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Nếu như con không muốn thì mama sẽ quay lại chỗ của bọn họ, để bọn họ nghĩ biện pháp khác bồi thường cho con."
Lần đầu tiên sau khi Nguyễn Ưu mù mịt nghe qua tin tức này, trong giây lát vui mừng khôn xiết, đó là Lục Quan Triều đấy, là alpha mà cậu đã thầm mến từ lâu.
Nhưng lần thứ hai nghĩ kĩ lại chuyện này, trái tim của Nguyễn Ưu dường như lại rơi xuống đáy một lần nữa.
Cậu nhẹ nhàng nở nụ cười và bảo: " Gia đình bác sẽ không bồi thường cho con đâu.
Lục Quan Triều kết hôn với con, chỉ là do Lục Quan Triều muốn bồi thường cho con mà thôi.
Từ đầu đến cuối, gia đình bác nửa câu cũng không đề cập tới bọn họ muốn làm gì với con."
Kiều Nhiễm nghe vậy, nhân tiện nói: " Vậy ngày mai mẹ sẽ đến chỗ của Lục Quan Triều, không thể cứ buông tha cho người anh họ ngoan cố kia của con như vậy được."
Thế nhưng Kiều Nhiễm cuối cùng cũng không có cơ hội đi từ chối Lục Quan Triều, vào ngày Nguyễn Ưu xuất viện, báo chí, truyền hình, internet và tất cả các phương tiện truyền thông đều đưa tin rầm rộ rằng Lục Quan Triều sắp kết hôn với Nguyễn Ưu.
Tên của Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều cùng nhau xuất hiện trên bản tin tài chính- kinh tế và trên đầu đề các trang báo giải trí.
Nguyễn Ưu trở thành con cá nằm trên thớt, không có khả năng chạy trốn.
Lục Quan Triều không thiếu người theo đuổi, tin tức kết hôn vừa tung ra, không ít omega đều cảm thấy tan nát cõi lòng.
Nguyễn Ưu giống như tấm chắn bị đặt trên bếp nướng, thế nào cũng đều lo lắng, khó xử.
Nếu bây giờ đi từ hôn, đừng nói Lục gia bên kia, ngay cả Nguyễn Ưu cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Xã hội đối với omega còn lâu mới khoan dung như vậy, đây là hôn ước mà mọi người đều biết, vô cớ từ hôn chỉ có thể là omega khó tái giá.
Hơn nữa, Lục Quan Triều vốn là lấy thấp, nếu Nguyễn Ưu từ hôn, sau này sẽ rất khó lại tìm được một cuộc hôn nhân với một alpha tốt.
Việc đã đến nước này, hơn nữa nhà họ Lục đã nhanh chóng chuẩn bị các chương trình cho lễ đính hôn và kết hôn, hai nhà bắt đầu qua lại.
Kiều Nhiễm cũng chỉ có thể an ủi Nguyễn Ưu, bà nói rằng rốt cục thì Lục Quan Triều cũng coi như là xứng đôi, có thể kết hôn với cậu ta thì cũng xem như là một đối tượng tốt.
Nguyễn Ưu ngoài sự kinh ngạc lúc đầu, về sau thì sinh ra một chút mong đợi xen lẫn căng thẳng.
Nguyễn Ưu đối với chuyện kết hôn cảm thấy xa lạ, trình tự bị thúc đẩy một chút, mà bản thân cậu ở trong đó lại lờ mờ chẳng biết gì.
Kiều Nhiễm nói rằng sau này cậu nhất định có mệnh hưởng phúc, trái tim gì đó cũng không cần nắm.
Đám cưới của Nguyễn Ưu được lên kế hoạch vào mùa xuân năm sau, khi đó đã cách bốn, năm tháng sau khi Nguyễn Ưu bị thương.
Vết thương kết vảy của cậu đã bong ra, da thịt mới sinh trưởng, màu sắc phấn nộn, hoàn toàn không tương thích với vùng da xung quanh, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến việc tổ chức hôn lễ.
Đám cưới của cậu diễn ra xem như long trọng náo nhiệt, khách mời tới cũng đầy đủ, bất kể là bạn bè người thân của nhà họ Lục hay bạn bè thân thích nhà Nguyễn Ưu, tất cả đều có mặt để chứng kiến hôn lễ này.
Ba mẹ của Lục Quan Triều quanh năm định cư ở nước ngoài, khi Lục Quan Triều kết hôn, bọn họ đã về nước một tháng.
Ngoại trừ những ngày vội vàng phối hợp trước và sau đám cưới, xong rồi thì động thân đi thăm viếng các thân thích nhiều năm không đến thăm, sau đó khởi hành rời đi, quá trình rất mau lẹ.
Nguyễn Ưu không ở cùng bọn họ trong thời gian dài nên mối quan hệ trưởng bối luôn khó ứng phó nhất, cậu đều không có gặp phải khó khăn.
Sau khi kết hôn, Nguyễn Ưu thực sự chưa từng gặp bất kỳ khó khăn nào.
Cùng ba mẹ Lục Quan Triều rời khỏi thế giới sinh hoạt của Nguyễn Ưu, còn có Lục Quan Triều.
Mới vừa kết hôn được mấy ngày, Lục Quan Triều lấy lí do Nguyễn Ưu bị thương rồi dọn ra ở riêng.
Sau khi ba mẹ rời đi, dường như Lục Quan Triều cuối cùng cũng không cần phải giả vờ nữa, đơn giản rời khỏi nhà lớn Lục gia và sống ở bên ngoài.
Nguyễn Ưu cơ bản cũng chưa từng yêu đương bao giờ, càng không hiểu hôn nhân gì đó, cậu chỉ lén lén lút lút thầm mến Lục Quan Triều.
Khi bị xô đẩy vào cuộc sống hôn nhân, còn tưởng rằng hôn nhân cũng giống như ba mẹ cậu vậy, ân ái hoà thuận, ngọt ngào mỹ mãn.
Trước khi kết hôn Kiều Nhiễm căn dặn Nguyễn Ưu, bà nói rằng không quản có hay không có nền tảng tình cảm, điều quan trọng nhất trong hôn nhân là có thể thanh thanh thản thản sinh sống là đủ rồi.
Nhưng Nguyễn Ưu không ngờ rằng Lục Quan Triều ngay cả ảo giác bình thản sống qua ngày cũng không muốn cho cậu thấy.
Chuyện này nhìn qua cứ như là Lục Quan Triều bị bức ép phải cho Nguyễn Ưu một câu trả lời thỏa đáng nên mới lấy cậu, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, Lục Quan Triều liền vội vã không nhịn nổi mà chạy trốn, bỏ lại Nguyễn Ưu một mình trong nhà lớn trống trải của nhà họ Lục.
Nguyễn Ưu muộn màng phát hiện ra nỗi khổ bên trong cuộc hôn nhân mà mình sắp đối mặt.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc ép buộc Lục Quan Triều, cậu cũng không cần Lục Quan Triều phải bồi thường cho mình cái gì.
Lúc đầu, Nguyễn Ưu không phải là không có kỳ vọng giữ Lục Quan Triều ở lại, thỉnh thoảng Lục Quan Triều về nhà lấy một số tài liệu hoặc nhu yếu phẩm sinh hoạt cần thiết, Nguyễn Ưu đều sẽ pha cà phê và mang theo đồ ăn ngọt đến gian phòng nơi Lục Quan Triều đang ở, dè dặt hỏi anh có muốn nếm thử đồ ăn do mình làm hay không.
Nguyễn Ưu đã học được không ít tay nghề tinh tế như vậy từ Kiều Nhiễm.
Cậu tự cho là năng lực của mình ở phương diện này rốt cuộc không tệ, ít nhất thành phẩm nhìn cũng coi như tinh xảo đáng yêu, ngửi mùi cũng xem như là thơm nức mũi.
Xưa nay ba đối với tay nghề của mẹ luôn khen ngợi rất nhiều, Nguyễn Ưu bắt chước làm theo, nhưng Lục Quan Triều không có hứng thú, thường là nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Anh chỉ để Nguyễn Ưu đặt sang một bên, mượn cớ mình còn đang bận rồi hạ lệnh đuổi khách khó hiểu.
Lúc đầu, Nguyễn Ưu nghĩ rằng mình đã chọn sai phương hướng.
Dù sao thì không phải người nào cũng ăn ngọt, ngộ nhỡ Lục Quan Triều không thích uống cà phê, mà là thích uống trà hoặc nước trái cây thì sao.
Sau đó cậu cố gắng thử thêm vài lần nữa, nhưng số lần Lục Quan Triều trở về có hạn, với lại nhà gần như đã dọn xong, Lục Quan Triều hầu như không quay lại nữa.
Nguyễn Ưu bó tay hết cách, cậu cảm thấy rất thất vọng.
Hóa ra Lục Quan Triều không phải không thích đồ ngọt và đồ uống, anh chỉ là không thích Nguyễn Ưu mà thôi.
Nguyễn Ưu rất tủi thân, nếu không thích mình, tại sao lại chủ động đề nghị kết hôn với mình.
Lúc trước mình cũng không có ép Lục Quan Triều đưa ra quyết định này.
Đi kèm cảm giác thất vọng đồng thời kéo tới, còn có người hầu nhà họ Lục đối với Nguyễn Ưu dần dần xa lánh và coi thường.
Ban đầu Lục gia cũng được coi là một nhà quyền quý đang từ từ suy tàn.
Dòng họ của Lục Quan Triều vốn chỉ là nhánh phụ của Lục gia.
Bổn gia Lục gia suy yếu, người bên nhánh phụ có thể giúp đỡ thì càng ít.
Chỉ là đời sau xuất hiện Lục Quan Triều, anh không chỉ có thành tích xuất sắc trong đám tiểu bối Lục gia, mà trong những người cùng thế hệ cũng hết sức nổi bật.
Cho dù Lục Quan Triều chẳng hề đặt mình vào thân phận người nhà họ Lục truyền thống, mà càng thích người ngoài coi anh là nhà giàu mới nổi không lệ thuộc vào Lục gia, nhưng những người hầu của nhà Lục Quan Triều vẫn cứ cất giữ sự kiêu ngạo của một gia tộc lớn truyền thống.
Bọn họ không lọt mắt dòng dõi xuất thân không cao của Nguyễn Ưu, lại bởi vì Lục Quan Triều thờ ơ mà càng thêm xem thường cậu.
Kết hôn được nửa năm, đến khi trời sắp sang thu, cuối hè gió thổi có chút hơi mát, Nguyễn Ưu ngồi trên xe hồi tưởng khoảng thời gian kết hôn nửa năm đã qua này, rất nhiều những ủy khuất và thương tâm vụn vặt, kỳ thực Nguyễn Ưu đã không còn nhớ rõ.
Nếu như nói Thẩm Lương cho Nguyễn Ưu ảnh hưởng tích cực nào thì đó chính là làm cho cậu không quá thích nhớ những chuyện khiến cậu không vui, cậu luôn có biện pháp để giải quyết.
Sau đó Nguyễn Ưu đột nhiên phát hiện ra rằng, có lẽ vì khoảng cách sau khi kết hôn quá lớn, nên sự ái mộ của Nguyễn Ưu dành cho Lục Quan Triều cũng theo đó trở nên phai nhạt dần 一一 tình yêu là thứ tình cảm có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể chạm vào.
Khi rời xa Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu sẽ không bao giờ có quá nhiều kỳ vọng khó giải thích được như vậy, cậu chỉ có thể cố chấp nhận định dáng vẻ của Lục Quan Triều trong lòng mình.
Thế nhưng cậu lại trở thành Lục phu nhân đường đường chính chính.
Đối mặt với sự đối xử lạnh nhạt của Lục Quan Triều, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình cũng dần trở nên nguội lạnh hơn, ít nhất không còn nồng nhiệt như hồi mới kết hôn.
Sắp về đến nhà, từ xa Nguyễn Ưu nhìn thấy đèn trong nhà sáng choang, cậu trả tiền rồi xuống xe.
Lúc vào cửa thì thấy Lục Quan Triều đang không vui ngồi ở trong phòng khách, thấy cậu đi vào thì quay đầu nguýt cậu một cái.
Nguyễn Ưu vội vàng đem hộp cơm trong tay đặt ở trước mặt anh và nói: " Tôi về nhà ba mẹ ăn cơm, bởi vì anh không đến nên tôi mang về cho anh một ít.
Anh đã ăn cơm chưa? Nếu như ăn rồi thì để vào tủ lạnh nhé, mai hẵng nếm thử."
Lục Quan Triều liếc mắt thoáng nhìn về phía phòng ăn, Nguyễn Ưu đi tới nhìn một cái, trên bàn ăn vẫn bày một bàn cơm tối, nhìn dáng dấp có vẻ chưa ai động tới.
Nguyễn Ưu cảm thấy lúng túng, vội vàng đi tới trước mặt Lục Quan Triều, cậu nhấc hộp cơm lên rồi bảo: " Anh ăn món tôi mang về trước đi, vẫn còn nóng, tay nghề của mẹ tôi rất tốt.
"
Lục Quan Triều miễn cưỡng đi vào trong phòng ăn.
Nguyễn Ưu đã giúp anh bày xong bộ đồ ăn rồi ngồi sang một bên gắp thức ăn cho Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều cau mày nếm thử một món ăn, nhai một hơi, lông mày giãn ra.
Anh nói: " Sau này nếu không về nhà thì hãy nói trước với tôi, bữa tối trong nhà đã hâm nóng liên tục rất nhiều lần."
Nguyễn Ưu nhanh chóng đáp lại, Lục Quan Triều mới lại hỏi: " Cậu thường xuyên về nhà mẹ đẻ sao?".
Sợ Lục Quan Triều hiểu lầm, Nguyễn Ưu vội vàng xua tay đáp: " Không, không, không thường xuyên lắm.
Hôm nay hàn huyên với mẹ tôi nhiều thêm vài câu, không nghĩ tới anh đang đợi tôi ăn cơm."
Lục Quan Triều suy nghĩ một chút rồi bảo: " Lần sau khi nào về nhà, tôi về cùng cậu."
Nguyễn Ưu không biết vì sao Lục Quan Triều đột nhiên đổi tính, không ngờ anh lại có câu hỏi này, vì vậy cậu rất bối rối, không biết phải trả lời như thế nào.
Lục Quan Triều còn nói: " Trước đây tôi bận rộn công việc, không để ý tới trong nhà.
Bây giờ chuyện bận rộn công tác không nhiều lắm nên có thể chăm lo cho gia đình.
Kết hôn lâu như vậy, mà tôi chưa về thăm ba mẹ cậu, dù nào cũng phải đi xem xem."
Rốt cuộc có phải là bận rộn công tác nên mới không rảnh bận tâm hay không, Nguyễn Ưu cũng không rõ.
Nhưng Lục Quan Triều đã nói những lời này thì Nguyễn Ưu không có lý do gì để từ chối.
Nguyễn Ưu suy nghĩ một chút rồi nói: " Vậy khi nào anh có thời gian thì về thăm một chuyến, thời gian đến tùy thuộc vào anh."
Lục Quan Triều gật đầu rồi lật bảng lịch trình của mình muốn xem thời gian, vừa liếc mắt nhìn, dường như nghĩ đến cái gì, anh ngẩng đầu lên nói với Nguyễn Ưu: " Còn một chuyện nữa, tôi đã thảo luận xong với bác sĩ của cậu.
Về sau mỗi tháng kiểm tra hai lần, ngày định ra là ngày và ngày mỗi tháng.
Thời gian tôi đã để trống, sau này tôi sẽ đi cùng với cậu."
Nguyễn Ưu không ngờ còn có vụ này, khá là ngạc nhiên, theo bản năng hỏi ngược lại một tiếng: " A?".
Lục Quan Triều nói: " A cái gì mà a, kỳ lắm sao, tôi là chồng hợp pháp của cậu, đợi sau khi vết thương của cậu lành, tôi vẫn sẽ là alpha hợp pháp của cậu.
Tôi đi kiểm tra cùng với cậu không phải là chuyện rất bình thường hay sao?".
Lời nói này của anh rất có hàm ý, Nguyễn Ưu nghe xong mặt đỏ tới mang tai, không biết trả lời thế nào.
Cậu chỉ lí nhí đáp lại vài câu giống như muỗi kêu rồi chạy trối chết.
Chỉ nghe Lục Quan Triều ngồi trước bàn ăn hình như khẽ cười một tiếng, có vẻ tâm tình rất tốt.
_____________________________________________
☆ Lời tác giả: Ưu Ưu hưng phấn: Lục Quan Triều đối với tôi có hứng thú ư!
☆ Lời của tui:
" Cạnh bên một người vô tâm
Là nước mắt tuôn âm thầm
Là yêu quá lâu một người
Đã chẳng còn chút động lòng
Đợi anh mới biết đêm dài
Tin anh chẳng chút nghi ngại
Vì yêu
Nên em trao hết tương lai..."
Một bài hát rất hợp với chương quá khứ và các chương từ đầu cho tới khi Nguyễn Ưu phát hiện ra sự thật...!????.