Nếu như nói phụ nữ là một dòng nước, chắc chắn bây giờ Tần Cần là nồi nước sôi gần trăm độ C.
Tiền Giai Nghiên không ngờ Tần Cần lại nói vậy, lúng túng sờ tóc, cười nói. "Cũng đúng thôi, chuyện khám răng là chuyện riêng tư mà, là tôi không suy nghĩ kỹ."
Mới nói xong đã đi vòng qua Tần Cần, nắm chốt cửa xoay người nói với Hứa Trì. "Em chờ anh bên ngoài."
Tần Cần nhìn cô ta chằm chằm, mãi tới khi bóng Tiền Giai Nghiên dần khuất mới thôi.
"Cô ấy tên gì?" Tần Cần ngẩng đầu hỏi anh.
"Tiền Giai Nghiên." Hứa Trì thuận miệng nói, tiến lên một bước khóa cửa phòng lại, chắc là phòng ngừa chuyện Tiền Giai Nghiên đột nhiên đi vào.
Tần Cần bỏ túi xuống, chỉ động ngồi trên ghế trị liệu, quệt miệng nói. "Em không thích cô ấy, rất không thích."
Hứa Trì Cầm kết quả chuẩn đoán lần trước của cô, cong miệng nói. "Biết rồi."
Tần Cần nằm xuống, ánh mắt không rời khỏi anh. "Vừa rồi hai người nói chuyện gì?"
Có trời mới biết cô Tiền Giai Nghiên kia đã ở trong phòng anh bao lâu.
Hứa Trì bật đèn chiếu quang trên đỉnh đầu cô, không giấu giếm nửa lời. "Cô ấy hẹn tôi trưa nay đi ăn cơm."
Tần Cần nghe vậy hơi sửng sốt, hai tay nhỏ bé nắm chặt góc áo, rầu rĩ hỏi anh. "Anh đồng ý rồi sao?"
"Không." Hứa Trì kéo một cái ghế, ngồi xuống.
Đèn chiếu quang sáng lên, Tần Cần đột nhiên duỗi tay kéo bàn tay đeo găng tay của anh, trong mắt viết đầy chờ mong. "Hay là trưa nay chúng ta..."
Tần Cần chưa nói hết, Hứa Trì đã ngắt lời cô, tay để sát bên người cô. "Hôm nay không được, tôi muốn gặp mẹ tôi nói một vài chuyện."
Nghe anh nói vậy, ánh mắt Tần Cần cũng ảm đạm, hơi thất vọng mím môi, khẽ nói. "Ừm."
Tần Cần nói xong cũng thả tay anh ra, nghiêm túc nằm trên ghế há miệng chờ anh khám răng.
"Tối mai cùng nhau ăn cơm nhé!" Hứa Trì bỗng nhiên hỏi cô, thấy hai mắt Tần Cần sáng lên. "Tôi muốn xem một bộ phim điện ảnh, ngày mai cùng đi xem nhé?"
Tần Cần chớp mắt, ậm ờ nói được.
Tần Cần nằm trên ghế trị liệu, trước mắt là nụ cười của anh, còn có cả đèn chiếu quang sáng chói trên đỉnh đầu.
Hạnh phúc tới quá nhanh khiến cô hơi choáng váng.
Hứa Trì cúi đầu nhìn cô liên tục cười ngây ngô, nhắc nhở. "Cười nữa là không thấy cái răng khôn kia đâu."
Tần Cần nhắm mắt lại, cố gắng nhịn cười, nghiêm túc hỏi anh. "Bác sĩ Hứa, để lần sau mới nhổ cái răng khôn này nhé? Em muốn tới đây kiểm tra thêm vài lần nữa?"
"Muốn gặp tôi mà còn phải nhờ một cái răng khôn à?"
Hứa Trì dùng tay mình giữ nhẹ cằm cô, không cho cô quậy nữa.
Tần Cần cong mắt cười, yên lặng không nói gì nữa. Dù sao cô muốn nói gì anh cũng đã biết.
Kết quả kiểm tra là, cái răng khôn kia vẫn đang lấp ló bên trong, bây giờ không còn nhiễm trùng nữa, Hứa Trì cũng không đề nghị Tần Cần nhổ răng, phải đợi thời gian thích hợp mới nhổ được cái răng khôn này.
Bỏ kết quả kiểm tra vào trong ngăn hồ sơ, Hứa Trì đi ra ngoài đổi quần áo.
"Bây giờ anh về sao?" Tần Cần cầm mũ nồi đã hơi méo xẹo lên, tò mò hỏi anh.
Hứa Trì gật đầu, cầm chìa khóa xe, hỏi cô. "Em muốn đi đâu để tôi đưa em đi?"
Tần Cần không nể nang gì nữa, cô nói muốn tới quán bar, đã sắp tới cuối tháng, phải mở cuộc họp cuối tháng.
Tần Cần đi phía sau anh, khi Hứa Trì chuẩn bị mở cửa, Tần Cần kéo anh lại.
"Tiền Giai Nghiên kia còn đang chờ anh bên ngoài, anh cứ thế mà ra ngoài à?" Tần Cần suy nghĩ thay anh.
Từ trước tới nay Hứa Trì vẫn lạnh nhạt với Tần Giai Nghiên, liên tục từ chối cô ta.
Thấy Tần Cần quan tâm mình như thế, trong đầu Hứa Trì lóe lên ý tưởng.
Anh nâng cánh tay phải mình ra, ra hiệu ý bảo cô khoác tay mình.
Tần Cần sửng sốt một lát, lập tức vòng qua khuỷu tay anh, khuôn mặt đỏ ửng.
Cửa phòng mới mở ra, Tiền Giai Nghiên đứng dậy đón, thấy Tần Cần kéo Hứa Trì tới, trên mặt cô ta đen thêm mấy phần.
Tiền Giai Nghiên muốn nói gì đó nhưng Tần Cần đã ngắt lời cô ta. "Cô Tiền chưa đi sao? Thật không khéo, tôi và anh ấy có việc bận, xin phép đi trước."
Tần Cần giả vờ bình tĩnh, khóe miệng cong lên, hả hê vẫy tay chào tạm biệt cô ta. "Tạm biệt nha!"
Tiền Giai Nghiên còn tưởng Hứa Trì nói gì đó, nhưng Hứa Trì chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, đi theo Tần Cần rời khỏi phòng khám.
Y tá Lưu nhìn theo bóng lưng hai người, không khỏi tò mò về quan hệ của Hứa Trì và Tần Cẩn.
Hứa Trì lái xe đưa cô tới cửa quán bar, nhìn cô đi vào trong rồi mới lái xe đi.
Mười hai rưỡi, anh tới chỗ Vu Ngọc Cầm.
Tiểu viện độc đáo, phong cách cổ kính, bốn phía đều lộ rõ không khí con nhà dòng dõi Nho học.
Hứa Trì tới sảnh chính, Vu Ngọc Cầm đang ở đó xem tranh chữ, thoáng nhìn anh đi vào trong, nở nụ cười, sau đó nói. "Hôm nay tại sao lại từ chối Gia Nghiên người ta?"
"Mẹ, dù mẹ không mệt nhưng con cũng thấy phiền." Hứa Trì vừa nói vừa bước tới cạnh Vu Ngọc Cầm. "Con nói với mẹ nhiều lần rồi, con không có cảm giác với Tiền Giai Nghiên, mẹ đừng đứng phía sau giật dây nữa."
Vu Ngọc Cầm thả bức họa trên tay xuống, cười tủm tỉm. "Vậy con có cảm giác với em gái Tần Phóng sao?"
Hứa Trì không ngạc nhiên khi mẹ mình biết chuyện này, còn cảm thấy tiết kiệm được một bước đi.
"Nếu mẹ biết trong lòng con đã có người khác, sau này mẹ đừng để Tiền Giai Nghiên tới phòng khám của con nữa." Hứa Trì nghiêm túc nói.
Vu Ngọc Cầm nhíu mày nói với Hứa Trì. "Giai Nghiên thích con bao nhiêu năm rồi? Không ba năm thì cũng hai năm, còn Tần Cần kia thì sao? Chuyện gì cũng phải đến trước xếp trước, đến sau xếp sau chứ."
Hứa Trì hiểu rõ Tiền Giai Nghiên này tốn không ít thời gian tới đây rỉ tai với mẹ mình, nếu không...Vu Ngọc Cầm cũng không giúp cô ta nói nhiều như thế.
Hứa Trì nhìn ánh mắt tức giận của Vu Ngọc Cầm, lạnh nhạt nói. "Mẹ, nếu như nói chuyện trước sau, con có cảm giác với Tần Cần trước, Tiền Giai Nghiên tới chậm đến mấy năm."
Chỉ thế thôi đã ám chỉ - Trong thế giới tình cảm của anh chưa bao giờ xuất hiện cô gái tên Tiền Giai Nghiên.
Hứa Trì nói rõ ràng mọi chuyện rồi xoay người tới phòng mình.
Vu Ngọc Cầm nhìn bóng lưng Hứa Trì biến mất khỏi khúc quanh, ngồi một lúc lâu trong sảnh chính. Xem ra lần này phải tìm hiểu Tần Cẩn thật kỹ rồi.
Đình viện này là nhà tổ của Vu gia, từ khi cha Hứa Trì - Hứa Quốc Khiêm qua đời, Vu Ngọc Cầm luôn ở đây. Nơi đây cách trung tâm thành phố không gần, sau khi Hứa Trì về nước không ở đây nhiều nhưng mỗi tháng vẫn về đây ăn vài bữa cơm, điều kiện đầu tiên là Vu Ngọc Cầm không gọi Tiền Giai Nghiên tới.
Đẩy cửa phòng ra, Hứa Trì tới giá sách, lấy một tấm ảnh từ trong quyển sách trên giá sách.
Tấm hình là Tần Cần mặc áo cử nhân, mũ cử nhân được ném thật cao rồi rơi xuống, đã sắp đụng phải đầu của cô, trong ảnh, cô cười rạng rỡ, khóe miệng cong cong.
Hứa Trì tới cạnh cửa sổ sát đất, cầm tấm hình xem đi xem lại.
Ba năm trước, khi Tần Phóng tới sân bay đón Hứa Trì về nước mở hội thảo nghiên cứu thì nhận được điện thoại "cầu cứu" của Tần Cần. Hôm đó vào đúng buổi lễ tốt nghiệp của Tần Cần, cô lại để quên áo và mũ cử nhân trên xe Tần Phóng.
Tần Phóng lái xe tới trường đưa cho cô, Hứa Trì ngồi trong xe, nhìn cô đứng cạnh xe lải nhải mặc áo cử nhân, để kỷ niệm lần đầu tiên mặc đồng phục tốt nghiệp Tần Cần còn đưa máy ảnh cho Tần Phóng, nhờ anh chụp một tấm ảnh giúp mình.
Lúc đó Lộ Ký Thu tới gọi cô đi chụp ảnh tập thể, bức ảnh cô chụp được Tần Phóng cầm. Sau khi lên xe, có một tấm ảnh chụp bị rơi xuống.
- Chính là tấm ảnh mà Hứa Trì đang cầm trên tay.
Ba năm nay, Tần Phóng thường nhắc tới cô, đôi khi là thuận miệng nói những chuyện gần đây của cô, đôi khi lại nói chuyện cô lên cơn ngốc. Cho dù chỉ có một tấm hình, nhưng Tần Phóng thường nhắc tới Tần Cần trước mặt anh, miêu tả sinh động như thật, hình ảnh của Tần Cần cũng dần khắc sâu trong lòng anh.
Có đôi khi Hứa Trì nghĩ lại, nếu như hôm đó cô thấy anh ngồi trong xe, hai người sẽ không gặp nhau muộn thế này?
Nhìn bên ngoài một lát, trước mắt hiện lên trang phục hai ngày nay của cô, Hứa Trì cúi đầu nở nụ cười.
Có lẽ cô không biết, dù cô mặc quần áo thế nào, anh cũng thích.