Đây là lần thứ hai Tần Cần bước vào nhà anh, thân phận cũng khác lần trước.
Tần Cần đứng ngoài cửa, vẫn giống như lần trước, ngoan ngoãn để anh lấy dép nam cho mình đi, nhỏ giọng nhắc nhở. "Nhà bạn trai mà không có dép cho bạn gái..."
Hứa Trì cúi đầu nở nụ cười, đóng cửa tủ giày. "Ngày mai đi mua."
"Được" Tần Cần híp mắt cười, ngửa đầu ưỡn ngực đi vào trong nhà anh.
Mới tới phòng khách, Tần Cần nhớ ra anh mới đi khám bệnh về, vội vàng kéo anh lại.
"Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ làm tròn bổn phận bạn gái! Anh buồn ngủ không? Hay đi tắm trước?" Tần Cần kéo tay anh, dẫn anh tới cửa phòng ngủ.
"Hay là tối nay anh đừng tắm, lỡ như anh ngất trong phòng tắm thì phiền." Tần Cần đặt mình vào hoàn cảnh của anh, suy nghĩ cho anh, giơ tay muốn tìm công tắc đèn nhưng không thấy.
Hứa Trì giơ tay lên bật công tắc đèn, phòng ngủ sáng rõ như ban ngày.
Tần Cần thấy rèm cửa sổ vẫn chưa kéo, chạy lại vừa kéo vừa hỏi anh. "Anh chắc chắn không cần đi bệnh viện?"
"Không cần, nếu mai có khó chịu anh sẽ tới." Hứa Trì khẽ giải thích với cô.
Mặc dù Tần Cần không yên tâm cho lắm nhưng vẫn "Ah" một tiếng, tối hôm nay cô phải trông chừng anh! Dù sao túi khí đụng vào đầu cũng không phải chuyện nhỏ.
Tần Cần quay người lại, đột nhiên nhớ tới chuyện không gọi được điện thoại cho anh. "Điện thoại anh đâu?"
Hứa Trì tiện tay bỏ bệnh án vào trong tủ đầu giường, suy nghĩ một lát nói. "Chắc vẫn còn để trong xe, xe đang ở văn phòng quản lý xe."
Sau khi bị đụng xe, Hứa Trì ngất hơn phút, khi tỉnh lại anh đã nằm trong phòng cấp cứu rồi.
Chuyện lần này Hứa Trì không phải chịu trách nhiệm, khi đèn đỏ, anh dừng xe lại, xe phía sau tông vào đuôi xe anh, đẩy xe anh đi về phía trước, đụng phải xe phía trước anh, túi khí đột nhiên bung ra đụng anh bị ngất.
Tần Cần lại gần anh, nhón chân quan sát đầu anh một lần.
"Nếu anh khó chịu, đừng cố chịu đựng." Tần Cần nói cực kỳ nghiêm túc.
"Ừ." Hứa Trì cười, gật đầu, vừa cởi áo sơ mi vừa bảo cô. "Tắt đèn giúp anh."
"Bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi nhiều." Tần Cần nói xong đi tới cửa tắt đèn.
Trong giây lát, phòng ngủ tối om, chỉ có đèn bên ngoài phòng khách vẫn còn sáng.
Tần Cần vừa định giúp anh đóng cửa, anh đã nói. "Lại đây."
"Hả?"
Tần Cần vô thức đi lại gần anh. "Sao thế?"
Tần Cần nghĩ là anh không cởi được khuya áo, định giúp anh, trên lưng cô đột nhiên có thêm một cánh tay, chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo ngã trên giường.
Nệm giường có độ cứng độ mềm vừa phải, giống y như hơi thở của anh, không nhanh cũng không chậm.
Tần Cần bị anh đặt dưới thân, giây lát đột nhiên quên hít thở, mấy giây sau cô hít thở đều đều, còn nghe được nhịp tim đang đập của hai người.
Hứa Trì không nói chuyện, Tần Cần cũng không dám nói gì, chỉ lặng lẽ ôm eo anh, còn ước thời gian có thể dừng lại vào lúc này.
Trong phòng ngủ, chỉ còn tiếng kim đồng hồ vang lên.
Hứa Trì giơ tay xoa tóc trên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói. "Hai hôm nay, anh nhắm mắt hay mở mắt cũng thấy em."
Ngay cả khi đồng nghiệp có bệnh nhân tới khám răng khôn, Hứa Trì cũng nghĩ tới cô, thậm chí còn thấy giật mình rồi ngẩn ngơ một lát.
Tần Cần mím môi, tự nói trong lòng - "Em cũng thế."
Hứa Trì vùi đầu vào hõm vai cô, nói nhỏ. "Tần Cần..."
"Vâng."
Tần Cần khẽ đáp lời, một lát sau không nghe anh nói gì thêm, bên tai chỉ còn tiếng hít thở của anh.
Ngửi được mùi hương trên người anh, cho dù có lẫn thêm mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, Tần Cần cũng cong môi lên.
Ánh mắt Tần Cần nhìn trần nhà, đoán chừng anh đã ngủ, vì vậy nhỏ giọng nói với anh. "Anh yên tâm....Em chắc chắn sẽ không "lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn"."
Lời nói vừa dứt, Tần Cần nghe được anh khẽ cười.
Tối hôm nay chất lượng giấc ngủ của Tần Cần cao hơn bao giờ hết.
Tám giờ sáng mai, không cần đồng hồ báo thức kêu, Tần Cần đã tỉnh. Ngồi dậy, thấy áo sơ mi trắng có hơi nhăn nhúm vẫn còn ở trên giường.
Trong phòng ngủ không có bóng dáng anh, Tần Cần ngẩn người, vô thức gọi. "Hứa Trì?"
Không ai đáp lời, Tần Cần nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Lo anh đang tắm mà bị ngất, cô vội vén chăn lên, chưa kịp đi dép đã vọt ra khỏi phòng ngủ.
"Hứa Trì? Hứa Trì?" Tần Cần gõ cửa phòng tắm, sợ anh không trả lời.
Đột nhiên tiếng nước dừng lại, sau đó là giọng nói của anh. "Sao thế?"
Tần Cần biết anh không sao, vội vàng nói. "Không, không có gì cả, em gọi anh thôi."
Vừa dứt lời đã đỏ mặt chạy về phòng ngủ.
Chắc cô bị mấy bộ phim truyền hình đầu độc rồi, tỉnh dậy không thấy anh đã suy nghĩ lung tung.
Trốn vào phòng ngủ, Tần Cần lắng tai nghe tiếng nước vang lên, lặng lẽ thở phào một hơi. Lần đầu tiên ở cùng một phòng với anh, không có kinh nghiệm, có thể hiểu được...có thể hiểu được.
[Kính coong]
Tiếng chuông cửa vang lên, Tần Cần thò đầu ra nhìn, chắc chắn có người nhấn chuông cửa cô mới đi nhanh ra ngoài.
Nhìn vào mặt mèo như lần trước, phát hiện có một chàng trai mặc quần áo như nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng bên ngoài, dáng vẻ chắc khoảng , tuổi.
Tần Cần vừa mở cửa ra, chàng trai đã đặt cái hộp nhỏ vào trong tay cô.
"Xin hỏi đây là nhà Hứa tiên sinh phải không ạ?" Chàng trai cất lời, rất lễ phép.
"Đúng vậy." Tần Cần gật đầu đáp, không dám nhận đồ lung tung. "Đây là gì?"
"Em là nhân viên của cửa hàng hoa Nam Phong." Chàng trai nói xong móc một tấm danh thiếp và một tờ biên lai ra, giải thích. "Hôm qua Hứa tiên sinh không tới lấy hoa, vậy nên chúng em đưa tới cửa cho anh ấy."
Hoa?
Tần Cần cầm cái hộp lớn bằng hai bàn tay.
"Chị ký đi ạ." Chàng trai đưa cho cô một cái bút.
"Được." Tần Cần mơ mơ hồ hồ ký tên mình vào ô xác nhận.
Chàng trai thấy cô ký tên, cười hỏi. "Chị là Tần Cần sao?"
Tần Cần giật mình, nghi ngờ tại sao chàng trai này biết tên mình.
Chàng trai chỉ vào thời gian trên tờ biên lai. "Ban đầu Hứa tiên sinh nói bảy giờ tới lấy hoa, chỗ chúng em rưỡi là đóng cửa rồi, bảo anh ấy nếu anh ấy không kịp tới lấy chúng em sẽ giao hàng tới tận nhà, nhưng Hứa tiên sinh vừa viết tên chị vừa nói không cần, anh ấy muốn tự tới đây lấy."
Tần Cần há hốc mồm, cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ trong tay mình, chần chờ một lát rồi mở ra.
Hoa hồng trắng được xếp chung với nhau, màu sắc ấm áp, dù cho đã làm khô nhưng vẫn khiến người ta thấy mềm mại.
Tần Cần mím môi cười, giơ tay chạm vào cánh hoa, hỏi. "Ý nghĩa của hoa này là gì?"
Chàng trai thấy cô thích, lập tức nói ý nghĩa của hộp hoa vĩnh cửu này -
"Hộp bên ngoài được làm bằng da, bên trong có tổng cộng đóa hoa hồng trắng vĩnh cửu, ngụ ý là muốn che chở đối phương cả đời, ý nghĩa của chiếc hộp đựng là muốn mang đối phương về nhà.."
Về nhà...
Tần Cần ngây ngẩn cả người, ngay cả khi cậu bé nói tạm biệt cô cũng không đáp lại.
Hứa Trì đi ra khỏi phòng tắm, thấy cô đang đứng ngoài cửa đưa lưng về phía mình, vừa lau tóc vừa hỏi cô. "Sao đứng ngoài cửa thế này?"
Tần Cần tỉnh táo lại, tiện tay đóng cửa, ôm hộp hoa cười với anh. "Này, kế hoạch này của anh chuẩn bị lâu rồi sao?"
Hứa Trì không ngờ hoa được giao sớm như vậy, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, nói. "Hôm đó tới quán bar không thấy em nên mới lên kế hoạch."
Tần Cần lập tức đỏ mặt lên, che miệng nói. "Em còn chưa đánh răng."
"Anh không ngại."
Hứa Trì vừa nói vừa ôm eo cô, không cho cô né tránh. Giọt nước còn lưu lại trên trán anh chảy xuống bên dưới, biến mất giữa đôi môi của hai người.
Tần Cần vội vàng mở hộp ra, nói. "Em muốn mang hoa này về nhà, đặt ở đầu giường, ngày nào cũng ngắm."
Mới dứt lời, tiếng chuông cửa đã vang lên.
Hai người nhìn nhau, Hứa Trì nhún vai ý bảo mình không biết là ai.
Tần Cần cách cửa gần nhất, tiện tay mở cửa ra, thấy người cô ghét nhất đang đứng ngoài cửa.
Đối mặt với Tiền Giai Nghiên, gai của Tần Cần lại mọc đầy người, chặn trước mặt Hứa Trì, nói. "Cô Tiền, ban ngày ban mặt, đèn nhà cô lại hỏng nữa hay sao?"
Tiền Giai Nghiên không ngờ Tần Cần lại ở đây, sửng sốt một chút, nói. "Tôi tới tìm Hứa Trì."
Tiền Giai Nghiên nói xong làm vẻ vô tội nhìn chằm chằm Hứa Trì đứng đằng sau Tần Cần.
Tần Cần sợ Hứa Trì để cô ta vào, xoay người ôm anh, vội vàng nói. "Không được để cô ấy vào!"
Hứa Trì ôm lấy cô, ngẩng đầu nhìn Tiền Giai Nghiên. "Cô nghe thấy không, không cho cô vào."
Hứa Trì nói xong, đóng cửa lại.