Editor: MinnnnVũ Đại Khí đứng dậy rồi ra bên ngoài đứng giữa tiếng cười vang của các bạn trong lớp.
Cậu ta vẫn luôn đứng cho đến khi kết thúc tiết tiếng Anh.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, chị Khải Lỵ tắt màn hình lớn đi rồi chợt vỗ nhẹ lên đầu mình: “Các bạn học sinh, cô quên nói cho các em.
”Những bạn học sinh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tới căng tin để đoạt đồ ăn thì dừng hết động tác lại.
“Giáo viên Toán của các em giao cho tôi nói lại với các em rằng bài thi thử môn toán sẽ được cho làm vào tiết toán và tiết tự học ngày mai, các em nhớ cho kỹ đấy.
”Cả lớp bỗng xôn xao.
Cố Gia Duệ vừa nghe vậy liền nhíu mày lại.
Anh vẫn nhớ rõ giáo viên Toán đã hạ quân lệnh trạng với anh là phải đạt được chín mươi điểm.
Ở trình độ hiện tại của Gia Duệ, anh có thể đạt được chín mươi điểm thì giống như con gà rừng có thể biến thành phượng hoàng, giun đất có thể biến thành giao long, sa mạc không còn khô hạn, Amazon sẽ không bao giờ có mưa vàtừ đây lão Lý dưới tầng trở thành một người đàn ông uy vũ, hùng tráng, một đêm lửa đạn triền miên có thể làm bảy lần, củi khô lại cháy lên mùa xuân thứ hai.
Không có gì phải lo.
Anh ngước mắt lên nhìn Thiện Lương đang ngồi trước mặt anh, Thiện Lương đang thu dọn sách vở và bài tập của mình với vẻ mặt bình tĩnh.
“Cậu mau nói chuyện với tôi đi.
” Cố Gia Duệ đá một phát vào ghế của Lương Lương.
Thiện Lương quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Gia Duệ: “Chuyện gì?”“Ngày mai có bài kiểm tra.
’’ Cố Gia Duệ nghiêng đầu: “Nếu không hoàn thành được thì sao?”Thiện Lương mỉm cười: “Đừng hỏi tôi, tôi không biết, tôi chỉ biết nhìn cậu làm thôi.
”Cuối ngày hôm nay, Vũ Đại Khí và Hứa Vân Thiên đúng hẹn mà cầm giấy và bút đi vào văn phòng của chị Khải Lỵ.
Hai người bước xuống cầu thang trong im lặng.
Khi hai người đi đến đoạn đường không có ánh đèn, bóng tối bao trùm thì bỗng nhiên Hứa Vân Thiên đột ngột dừng lại, sau đó nắm lấy cổ áo của Vũ Đại Khí.
“Mày chép bài tập của tao có đúng không?” Hứa Vân Thiên cười nhạt, đôi mắt đen loé lên ánh sáng lạnh.
Vũ Đại Khí nuốt nước bọt, co rúm lại nói: “Ừm……Mình xin lỗi, lớp trưởng giục vội quá nên tớ mới lấy của cậu……”“Thật giỏi nhỉ.
” Hứa Vân Thiên hừ lạnh: “Lá gan mày lớn thật, dám hố tao.
”“Xin lỗi, mình sẽ không làm vậy nữa đâu.
” Vũ Đại Khí rất sợ Hứa Vân Thiên nên cậu ta liên tục xin lỗi.
Hứa Vân Thiên không nói chuyện, khóe môi giương lên một nụ cười lạnh, sau đó dùng tay đẩy mạnh Vũ Đại Khí.
Vũ Đại Khí không chịu được cú đẩy mạnh đột ngột này, cả người lùi về phía sau mấy bước, ngã xuống đất với vẻ mặt sợ hãi.
“Con mẹ nó, mày đợi đấy.
” Hứa Vân Thiên chỉ vào Vũ Đại Khí, lạnh lùng lại mỉa mai: “Một con gà con như mày mà dám trêu tao à, tao sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại.
”Dứt lời, anh ta vung tay mạnh một cái, bước nhanh vào văn phòng của chị Khải Lỵ.
Vũ Đại Khí ngồi trên mặt đất, vẫn chưa hồi thần lại được.
Coi như xong rồi.
Cậu đã chọc giận Hứa Vân Thiên.
Một lúc sau, Vũ Đại Khí mới đứng dậy được, cầm bài tập và hộp bút lên, cậu ta cắn môi, cúi đầu đi vào văn phòng.
Sau một buổi trưa nghỉ ngơi, chị Khải Lỵ không còn cáu kỉnh như buổi sáng nữa.
Lúc này, cô giống như một con hồ ly tao nhã, cả người tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
“Tôi cũng không muốn nói nhiều với hai cậu, giờ đều là học sinh cấp ba rồi.
” Chị Khải Lỵ đứng lên: “Vốn dĩ muốn phạt các cậu chép lại từ vựng ra giấy, nhưng giờ tôi nghĩ lại rồi, các cậu mau làm bài điền vào chỗ trống này cho tôi một lần nữa, tôi sẽ trực tiếp chấm lại.
”Nói rồi, chị Khải Lỵ đưa hai quyển có bài luyện tập điền vào chỗ trống kia cho bọn họ: “Mau, đi tìm một chỗ trống mà làm bài.
”Vũ Đại Khí thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy cuốn bài tập rồi tìm thấy một cái bàn trống, vừa vặn ngồi bên cạnh Hứa Vân Thiên.
Hứa Vân Thiên lạnh mặt không nói chuyện.
Vũ Đại Khí xé một tờ giấy nháp, viết một đoạn chữ về việc xin lỗi rất chân thành rồi lặng lẽ đưa qua cho Vân Thiên.
Anh ta cầm tờ giấy mà không thèm nhìn nội dung, thẳng tay vò nát rồi ném vào thùng rác.
Ánh mắt của Vũ Đại Khí ảm đạm, cậu ta thở dài, xoay người làm bài của mình.
Không ngờ rằng khi cậu quay lại thì khuỷu tay vô tình đụng vào hộp bút của mình.
Hộp bút kêu “bộp” một tiếng rồi lăn lóc rơi xuống đất.
Nó tình cờ rơi cạnh chân Hứa Vân Thiên.
Vũ Đại Khí cúi xuống định nhặt nó lên.
Chân của Vân Thiên hơi động đậy, trực tiếp dẫm lên hộp bút của cậu ta.
Vũ Đại Khí dùng tay kéo nó nhưng chân của anh ta lại dùng lực ghìm chặt nó dưới đất khiến cậu ta không thể rút ra được.
“Mình xin lỗi, cậu có thể đừng dẫm lên hộp bút của mình được không?” Vũ Đại Khí ngước mắt nhìn.
Trên mặt của Hứa Vân Thiên không có biểu cảm gì nhưng sức lực trên chân vẫn không giảm đi.
Vũ Đại Khí khẽ cắn môi, duỗi tay định dùng sức lấy lại hộp bút thì bất chợt đồ đạc bên trong cũng do kéo căng quá mà bung ra ngoài, những tờ giấy nhỏ, bút,…… rớt đầy dưới sàn.
Hứa Vân Thiên hừ lạnh, cười nhạo mà hơi quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Đại Khí đang lo lắng, loay hoay nhặt đồ trên sàn.
Lúc này, con mắt của anh ta đột nhiên co rút lại.
Mấy thứ rơi cách đó không xa…….
Đó có phải là hình ảnh của mình không?.