Chương : Em muốn ở bên anh.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Trình Tang Tang chào Hàn Nghị xong thì không nhìn anh nữa mà quay lại nhìn các thủy thủ, tiếp tục trả lời câu hỏi của bọn họ.
Một lát sau, có người tò mò hỏi: "Bác sĩ Trình, sao em lại quen thuyền trưởng vậy?"
Trình Tang Tang cười cười, nói: "Tình cờ quen thôi, một tháng tới mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn nhé." Cô nở nụ cười tươi, hai mắt cong lại như vầng trăng khuyết.
Nhóm thủy thủ vây quanh cô đều vỗ ngực thề son sắt.
"Ok luôn, bọn anh sẽ giúp em."
"Em gái, đừng lo lắng, có anh ở đây thì không ai có thể bắt nạt em được đâu."
"Cái gì mà em gái? Cô ấy thân với anh lắm hả? Em Trình này, đây là lần đầu tiên anh lên thuyền, nếu có bệnh gì thì mong em chữa giúp anh nhé."
"Anh cũng vậy! Anh cực kỳ tin tưởng năng lực của em."
"Tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, có thể không giỏi sao? Em gái Trình đỉnh thật sự."
"Đúng đó, đúng đó, phục em ghê ấy."
...
Tưởng Lập Quân trừng lớn hai mắt nhìn bọn họ.
... Trưa nay mấy người nói với tôi thế nào? Sao hiện tại lại như hai người khác nhau thế hả? Ngậm miệng mở miệng đều là người phụ nữ kia, mấy cậu quen biết cô ta lâu lắm rồi à? Mới có mấy phút đã em gái này em gái nọ, biểu hiện bây giờ của các cậu có khác gì mấy thằng trạch nam nhìn thấy girlgroup không hả? Chưa từng nhìn thấy phụ nữ à? Có bệnh thì tìm cô ta chữa? Chữa cái gì mà chữa, một trợ lý quèn thì biết chữa bệnh làm sao được. Cẩn thận cô ta chữa cho mấy người chết luôn đấy!
Trong đầu Tưởng Lập Quân phỉ nhổ đám đàn ông thiếu nghị lực kia trăm ngàn lần.
Chẳng qua, anh ta bình tĩnh lại rất nhanh.
Đám người gặp sắc quên nghĩa kia nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là thái độ của thuyền trưởng.
Tưởng Lập Quân dò xét thái độ của người bên cạnh.
Rất tốt.
Vẻ mặt thuyền trưởng hiện tại rất xấu.
Đã bảo mà, thuyền trưởng của anh ta không phải dạng bình thường đâu, phụ nữ xinh đẹp thì đã là gì, thuyền trưởng vẫn vững như núi Thái Sơn nhé! Nhìn đi, người phụ nữ kia luôn miệng bảo biết thuyền trưởng, thế nhưng lúc cô ta chào thuyền trưởng thì anh ấy có đáp lại không? Không hề! Thế mới nói, phụ nữ từ trước tới này đều là dạng quỷ kế đa đoan!
Tưởng Lập Quân kiên quyết đứng cùng chiến tuyến với thuyền trưởng!
Bọn họ ra khơi để bảo vệ quốc gia, không phải đi biển để đóng phim đâu!
Anh ta lại gần bên người Hàn Nghị, thấp giọng hỏi: "Thuyền trưởng, anh có biết cô ta không?"
Sau đó, Tưởng Lập Quân nhận được một câu trả lời rất hài lòng.
"Không biết."
Cẩn thận nghe kĩ thì còn phát hiện có chút ý vị cắn răng nghiến lợi. Tưởng Lập Quân vui vẻ cực kỳ, đang chuẩn bị dùng lời lẽ thay dao để bức cô trợ lý kia xách valy về nhà thì thuyền trưởng liền lạnh mặt lên tiếng, nói với cô trợ lý: "Cô, đi theo tôi."
Tưởng Lập Quân âm thầm giơ ngón cái like cho sự quyết đoán của thuyền trưởng.
Thuyền trưởng ngầu vl!
Những thủy thủ khác thấy thế thì không dám ho he thêm câu nào.
Trình Tang Tang chớp chớp mắt, cô nhìn Hàn Nghị, nhìn Tưởng Lập Quân, nhìn một vòng các thủy thủ, vẻ mặt có chút bất an.
Cuối cùng cũng có người dũng cảm lên tiếng an ủi Trình Tang Tang.
"Đừng sợ, em tới đây đường đường chính chính cơ mà."
"Em gái Trình, cố lên, em có thể thắng!"
...
Tưởng Lập Quân mắng: "Cố cái quái gì."
Những người khác lại im lặng lần nữa,
Trình Tang Tang rốt cuộc đứng lên, nói với Hàn Nghị: "Thuyền trưởng có chuyện gì ạ? Không thể nói ở đây sao? Ngày kia phải lên thuyền rồi, tôi cần nghỉ ngơi một chút." Dáng vẻ sống chết gì cũng không đi theo Hàn Nghị.
Sắc mặt Hàn Nghị càng lúc càng khó coi.
Tưởng Lập Quân quyết định trợ giúp thuyền trưởng, nói: "Trợ lý Trình, cô... "
Không ngờ anh ta mới nói được vài chữ thì đã bị Hàn Nghị đánh gãy, anh nói: "Thôi, không có gì." Sau đó xoay người rời đi.
Tưởng Lập Quân không thể hiểu nổi, thuyền trưởng không nói nữa? Cứ như vậy bỏ qua?
Nghĩ đến đây, Tưởng Lập Quân vội vàng đuổi theo Hàn Nghị.
Hàn Nghị nhấn tháng máy, sức lực mạnh đến đáng sợ, ngay cả Tưởng Lập Quân cũng có thể nhìn thấy thuyển trưởng đang tức giận. Anh ta xoa xoa tay, hỏi: "Thuyền trưởng, phải xử lý người phụ nữ kia thế nào?"
Hàn Nghị nói mà không có biểu cảm gì: "Cô ấy không thể lên thuyền."
Tưởng Lập Quân hiểu ý của thuyền trưởng.
Hóa ra thuyền trưởng có chiêu khác, vừa rồi không để anh ta trực tiếp mở miệng đuổi cô ta nhất định là vì bảo vệ mặt mũi của anh ta, lo rằng anh ta sẽ bị đám người gặp sắc quên nghĩa kia cản trở, không muốn anh ta trở thành người ác. Thuyền trưởng ẩn nhẫn chịu đựng như thế đều là vì anh ta!
Tưởng Lập Quân cảm động vô cùng!bg-ssp-{height:px}
Sau khi ăn tối xong, Trình Tang Tang rời khỏi phòng ăn.
Trước khi đi, nhóm thủy thủ vẫn cố gắng an ủi Trình Tang Tang, khuyên cô không nên lo lắng về thuyền trưởng, còn nói nếu như thuyền trưởng không cho cô lên thuyền thì bọn họ sẽ lặng lẽ châm ngòi bên phía lãnh đạo. Trình Tang Tang nghe xong thì cười híp mắt, nói: "Nếu như anh ta không cho tôi lên thuyền thì tôi sẽ dựa vào lý lẽ để thuyết phục, nói đến khi nào anh ta đồng ý mới thôi. Mặc dù đây là lần đầu tiên lên thuyền ra biển, nhưng tôi đã tìm hiểu các quy củ trên biển, khi lên thuyền, tôi sẽ phục tùng bất cứ mệnh lệnh nào của thuyền trưởng."
Trình Tang Tang vừa nói xong, anh chàng bảo rằng sẽ châm ngòi bên phía lãnh đạo có chút xấu hổi.
Mặc dù Trình Tang Tang vừa nói vừa cười, thế nhưng giọng điệu của cô rất nghiêm túc, dường như đang lập lời thề vậy, khiến các thủy thủ ở đây nhớ đến những lần lên thuyền ra biển trong quá khứ. Ở trên biển, thuyền trưởng chính là hoàng đế, mệnh lệnh của thuyền trưởng chính là thánh chỉ. Thuyền trưởng phụ trách việc chỉ huy toàn bộ hành trình, quản lý tất cả mọi người trên thuyền, mỗi một mệnh lệnh đưa ra đều nhằm bảo vệ bọn họ bình an vượt qua đại dương hiểm trở.
Mọi người ngồi đây chưa từng cộng tác với Hàn Nghị nên tự nhiên cũng không cảm thấy tin phục anh lắm.
Thế nhưng lúc này, khi nghe cô trợ lý nhỏ nói ra những lời như vậy, bọn họ không khỏi cảm thấy kính nể, khiến tố chất thủy thủ trong con người bọn họ tỉnh dậy.
Sau khi Trình Tang Tang rời đi, có người không nhịn được nói: "Các anh có cảm thấy em gái Trình rất thích hợp đi biển không?"
"Có... "
"Tôi cũng thấy thế... "
"Ừm, đúng là rất thích hợp... "
"Vừa rồi cô ấy rất quyết đoán... "
...
Trình Tang Tang ở tầng thứ .
Sau khi ra khỏi thang máy, cô đi về hướng phòng mình.
Lấy thẻ phòng, mở cửa, vào phòng, cắm thẻ.
Căn phòng có điện nên sáng lên, một dáng người quen thuộc đang ngồi lù lù trên giường, vẻ mặt vừa đen vừa xa xầm, giống như bị sấm sét đánh vậy. Đôi lông mày rập rạp nhíu chặt lại, chỉ cần tỏ ra dữ thêm một chút nữa thôi là có thể đi đóng vai phản diện.
Nhưng mà, Trình Tang Tang chẳng sợ chút nào, cô còn nhếch miệng cười.
Đôi mắt trong veo chớp chớp, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nói: "Em có một câu hỏi. Người ngồi trong phòng em lúc này là Hàn thúc thúc hay là thuyền trưởng Hàn?"
Hàn Nghị không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Trình Tang Tang lắc mông đi giường rồi ngồi xuống, cánh tay mảnh khảnh quấn lấy khuỷa tay Hàn Nghị, giọng nói vừa mềm vừa ngọt vang lên: "Đừng giận mà, em tới đây là hoàn toàn dựa vào năng lực đấy. Người phỏng vấn nhiều ơi là nhiều mà chỉ có em được chọn thôi. Trước khi tới bệnh viện số làm việc em từng là bác sĩ ngoại khoa, về sau mới chuyển sang khoa chỉnh hình, thế nên những bằng cấp chứng chỉ gì cần có em đều có hết, anh đừng lo em không biết chữa bệnh."
"Con mẹ nó ai thèm lo cái này!"
Hàn Nghị vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, câu đầu tiên anh nói lại là một câu chửi thề.
"Trình Tang Tang, đầu em có mang theo não không thế? Trên biển là đâu mà em dám tới? Xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Rốt cuộc là em có biết nó nguy hiểm cỡ nào không? Mẹ kiếp, em xem nơi này là cái gì hả? Trên thuyền có một bác sĩ là đủ rồi, em lập tức thu dọn hành lý trở về ngay cho anh, không có lên thuyền lên thiếc gì hết."
Anh kéo tay Trình Tang Tang ra, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống.
Sau đó xoay người, kéo valy inch của cô rồi nói: "Ra sân bay với anh, anh đưa em về thành phố S."
Nói xong quay lại thì thấy Trình Tang Tang vẫn ngồi trên giường như cũ, hai mắt dần dần đỏ lên.
"Đờ mờ."
Hàn Nghị bỏ valy xuống, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh không mắng em, em khóc cái gì." Anh biết thừa là Trình Tang Tang giả vờ, đây là thủ đoạn của cô, thế nhưng tệ một điều là anh không chịu được. Anh lại ngồi xuống giường, giọng nói cũng hòa hoãn hơn.
"Đừng làm loạn được không? Trên biển rất nguy hiểm."
Nước mắt của Trình Tang Tang rơi xuống, cô nói: "Anh cũng biết nguy hiểm à? Em cũng sẽ lo lắng như anh vậy. Với cả, vừa rồi đúng là anh mắng em!" Cô duỗi ngón tay chỉ anh: "Anh còn gạt tay em ra!"
Trọng điểm của phụ nữ, cả đời này anh cũng không thể hiểu nổi.
Thấy cô khóc càng ngày càng nhiều, Hàn Nghị đành phải nắm chặt tay cô, kéo cô vào ngực, nói: "Trình Tang Tang, chúng ta nói chuyện hẳn hoi được không? Em đừng khóc nữa nhé?"
"Hàn Nghị, ngay cả khóc anh cũng không cho em khóc!"
ĐM, đúng là không thể nói lý với phụ nữ được mà. Chỉ cần một giọt nước mắt của cô cũng đủ để anh đầu hàng vô điều kiện, có lẽ đến bản hiệp ước có điều "nhục nước mất chủ quyền" anh cũng ký mất.
Hàn Nghị có chút luống cuống, không biết phải làm thế nào mới tiễn được Trình Tang Tang về thành phố S nữa. Anh cúi đầu nhìn cô, hai mắt đỏ rực, vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, tim anh lập tức mềm nhũn, nói: "Không phải anh không cho em khóc, mà là chỉ cần em khóc thì anh không thể nào nói chuyện với em được. Trình Tang Tang, em thuyết phục anh đi, chỉ cần có một lý do đủ thuyết phục thì anh sẽ không bắt em về thành phố S."
Bất ngờ là, Trình Tang Tang đột nhiên ngửa cổ hôn Hàn Nghị.
Hai người quá quen thuộc thân thể của đối phương, đầu lưỡi của cô vừa duỗi ra là thân thể Hàn Nghị có phản ứng.
Thuyền trưởng Hàn cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn "làm" cô, nghiêm mặt lại nói.
"Trình Tang Tang, nói chuyện đàng hoàng!"
Trình Tang Tang nói: "Em muốn ở bên anh, đây chính là lý do."
Ánh mắt của cô kiên quyết như thế, dường như nguyện cùng anh đi khắp trời Nam đất Bắc một cách vô điều kiện.
Một khắc đó, trong lòng Hàn Nghị như cháy lên, đốt nóng toàn bộ thân thể anh.
Hàn Nghị: ĐM, đúng là không nên để tiểu yêu tinh nói chuyện mà.
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Tang Tang: Chưa từng lo lắng về vấn đề thuyết phục Hàn thúc thúc.
Hết chương .