Chương : "Nghị ca có biết không?"
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Hôm nay đến phiên Trình Tang Tang trực ban.
Ban đêm ở bệnh viện rất yên tĩnh, trong phòng trực ban có một bóng đèn, thỉnh thoảng có những tiếng vang do ruồi muỗi đụng vào bóng đèn và những tiếng ve kêu bên ngoài. Trong phòng chỉ có một mình Trình Tang Tang, cô đang tựa lưng vào ghế đọc sách.
Cô đọc rất chậm, nửa giờ qua đi mà ngon tay cô vẫn dừng ở trang ban đầu.
Hôm nay cô không trang điểm, ánh đèn chiếu xuống khiến bóng cô in lên sách. Lại có nhưng tiếng kêu do mấy con thiêu thân lao vào bóng đèn, lông mày cô hơi nhíu lại, có chút nóng nảy.
Cô gập sách, xoa xoa mi tâm.
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên.
Liếc mắt lên nhìn, khi thấy ba chữ "Hàn thúc thúc" trên màn hình điện thoại thì hai mắt cô trở nên sáng hơn.
Cô nhanh chóng mở khóa điện thoại đọc tin nhắn.
"Đến thành phố T rồi."
Sau khi Hàn Nghị cho Tiết Chính Bình câu trả lời chắc chắn thì mấy ngày sau, Tiết Chính Bình liền gửi cho Hàn Nghị tin tức xác thực, trong vòng ngày phải tới thành phố T, tiếp nhận huấn luyện.
Sáng sớm ngày hôm nay, Hàn Nghị lên tàu cao tốc đi đến thành phố T.
Trình Tang Tang trả lời lại một câu: Có nhớ em không?
Mấy giây sau, điện thoại rung lên. Hàn Nghị gọi tới, bên anh hơi ồn ào, có tiếng loa phát thanh thống báo chuyến tàu đã tới, cùng với giọng nói trầm thấp của anh.
Anh gọi tên cô.
"Trình Tang Tang."
"Dạ."
"Chờ anh trở về."
Chớp mắt đó, nội tâm của Trình Tang Tang trở nên bình yên vô cùng, dường như tất cả bụi gai đều được mài phẳng, khiến cô có thể đánh đâu thắng đó, không gì làm được. Nửa tiếng sau, Trình Tang Tang mới kết thúc cuộc điện thoại.
Cô đặt điện thoại xuống, sự nóng nảy khó chịu giữa hai đầu lông mày đã không cánh mà bay.
Cô tiếp tục đọc sách, lần này tốc độ đọc đã tăng lên đáng kể, cứ - phút cô lại lật sang tờ mới.
Một lúc sau, điện thoại của cô lại vang lên.
Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, vô thức mím chặt môi, lần lữa một lúc mới nghe máy.
"... Mẹ."
"Ở bệnh viện hả?"
"Vâng ạ, hôm nay đến lượt con trực ban."
"Tang Tang, còn nhớ Vương phu nhân không?"
"Con nhớ."
"Vương phu nhân có một cậu con trai, lớn hơn con tuổi, hai mẹ con họ đều rất thích con. Thứ này mẹ đặt bàn ở Ngân Hoa, con nhớ ăn mặt xinh đẹp một chút, mặc cái váy hôm nọ mẹ mua cho con ấy, biết chưa?"
ngón tay cầm điện thoại của cô bỗng chốc nắm chặt lại.
Trình Tang Tang rũ mắt, nói: "Mẹ, con có bạn trai rồi."
Liễu Vi Tuyết bên kia cũng im lặng, mãi lâu sau mới lên tiếng, nhưng trong giọng nói có thêm chút buồn bực: "Con yêu đương với kiểu bạn trai gì vậy? Tang Tang, con muốn bức chết mẹ sao?"
Cảnh tượng đêm đó lại hiện lên trong đầu Trình Tang Tang.
Rõ ràng ngày đó chẳng hề có mưa có gió, thế nhưng mỗi khi nhớ lại, cô đều cảm thấy như có tiếng sét vang dội, cuồng phòng gào thét, gió thổi mạng đến mức cả người cô đều run rẩy.
ngón tay của cô dần trắng bệch.
Trình Tang Tang dùng hết dũng khí, nói ra một câu: "Mẹ, con có bệnh nhân tới khám." Sau đó, nhanh chóng cúp điện thoại. Cô tựa lưng vào ghế, thở từng ngụm từng ngụm một, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Trong phòng có điều hòa mát lạnh, nhưng cả người cô lúc này lại chảy mồ hôi liên tục.
Cô run tay mở ngăn kéo ra, vặn mở nắp lọ thuốc rồi vội vàng nuốt chửng một viên.
Hồi lâu sau, tiếng tim đập cuối cùng cũng trở lại tốc độ bình thường, cả đầu đau muốn nổ tung cũng nhận được sự phóng thích.
Cô thở dài một hơi.
.
Ngay lúc này, ngoài cửa có người gọi tên cô.
"Tang Tang?"
Tống Nhàn bước nhanh vào, khẩn trương dò xét cô một lượt, hỏi: "Cậu sao thế? Vừa mới uống thuốc gì đây?"
Trình Tang Tang kinh ngạc nhìn Tống Nhàn, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Tống Nhàn nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Cậu vừa mới uống thuốc gì đấy?" Dáng vẻ cố chấp cực kỳ, giống như Trình Tang Tang mà không trả lời thì cô ấy sẽ một mực hỏi vậy.
Trình Tang Tang "Oa" một tiếng, nhìn thấy đồ ăn trong tay Tống Nhàn thì nói: "Hóa ra Nhàn Nhàn mang đồ ăn khuya tới cho tớ," Nói xong lại tiếp: "Chỉ là thuốc bình thường thôi, trị đau đầu."
Cô trêu ghẹo cô ấy: "Chẳng lẽ cậu cho rằng tớ bị bệnh tim hả? Nhìn cậu khẩn trương chưa kìa, đừng có nghĩ nhiều. Để tớ xem cậu mang gì đến cho tớ nào."
Trình Tang Tang vươn người ra, cầm lấy cái túi trong tay Tống Nhàn, vừa mở ra cô đã kinh ngạc kêu lên: "Nhàn Nhàn, cậu không hổ là bạn thân nhiều năm của tớ, hai tiếng trước tớ còn đang nghĩ có nên ăn tôm hùm đất không thì bây giờ cậu đã mang tôm tới rồi. Wow, còn có cả nước ô mai nữa này, thích thật đấy, tớ cũng đang muốn uống... "
Ba chữ "nước ô mai" còn chưa nói xong thì Tống Nhàn đã lấy tốc độ sét đánh kéo ngăn kéo của Trình Tang Tang ra, cầm lấy lọ thuốc mà Trình Tang Tang vừa uống.
Mặt Trình Tang Tang hơi biến sắc, nhưng cô lại không thể làm gì, chỉ có thể nói: "Tớ đã nói là thuốc đau đầu rồi mà, Tống đại tiểu thư chẳng chịu tin tớ, lần này thì tin chưa."bg-ssp-{height:px}
Tống Nhàn bỗng nhiên nói: "Công ty của tớ gần đây có đầu tư một bộ phim về nghề Y, tớ sợ họ làm không đủ chuyên nghiệp nên đã mới thêm - cố vấn."
Cô cầm điện thoại lên chụp ảnh, nói tiếp: "Mặc dù tớ không tốt nghiệp ngành Y, nhưng dựa vào hơn năm làm bạn với cậu, nếu chỉ là thuốc đau đầu bình thường cậu sẽ chẳng xé nhãn lọ thuốc đi đâu. Tang Tang, chuyện khác cậu có thể tùy ý, nhưng chuyện liên quan tới sức khỏe của cậu thì tớ sẽ xen vào đến cùng."
Trình Tang Tang nhìn Tống Nhàn.
Tống Nhàn cũng nhìn Trình Tang Tang.
Cuối cùng, Trình Tang Tang buông tiếng thở dài, nói: "Được rồi, cậu thắng, là thuốc trị hưng cảm ()."
() Các chương trước tớ nhầm là thuốc chống kích thích. Đúng thì nó phải là thuốc trị hưng cảm nhé!
Hưng cảm là hội chứng đặc trưng bởi tình trạng hưng phấn của cơ thể, biểu hiện rõ như cảm xúc hưng phấn, khí sắc tăng, hoạt động tăng, tư duy hưng phấn kèm các dấu hiệu rối loạn thực thể như mất ngủ, thèm ăn, gia tăng khả năng hoạt động tình dục, sụt cân...
Hưng cảm còn là triệu chứng xảy ra ở những người bị rối loạn lưỡng cực I – người bệnh có ít nhất một giai đoạn hưng cảm hoặc một giai đoạn hỗn hợp. Trong thực tế, ngoài giai đoạn hưng cảm hoặc hỗn hợp, bệnh nhân thường có thêm một hoặc nhiều giai đoạn trầm cảm chủ yếu.
Các triệu chứng chính bao gồm:
Có mức năng lượng cao hơn bình thường, thường hay cười, nói, hát hò nhưng đột ngột trở nên cáu gắt, kích động, không tự kiềm chế được
Giảm nhu cầu ngủ, có thể chỉ ngủ vài giờ trong ngày
Thích khẳng định bản thân, ưa khoe khoang, hống hách, cái tôi cao
Nói to, nói rất nhiều và rất nhanh
Tư duy hưng phấn, có nhiều ý tưởng và suy nghĩ nảy sinh dồn dập
Dễ bị phân tâm
Hoạt động hưng phấn, bồn chồn, không thể ngồi yên, cảm thấy không mệt mỏi nhưng không thể làm hoàn chỉnh một việc nào
Tăng ham muốn tình dục, có thể trở nên sỗ sàng, suồng sã, không biết xấu hổ
Dễ dàng tham gia hoặc tạo ra các hành vi nhiều rủi ro (như mua sắm, tiêu xài hoang phí, đầu tư mạo hiểm...)
Một số rối loạn khác như thèm ăn, ăn nhiều, ăn nhanh
"Đừng nói là cậu bị áp lực công việc nên mới uống, toàn bộ bệnh viện số này chẳng có ai nhàn nhã như cậu đâu, cũng đừng nghĩ rằng có thể lừa phỉnh tớ, tại sao cậu lại phải uống thuốc trị hưng cảm?" Vẻ mặt của Tống Nhàn rất nghiêm túc, giọng nói cũng rất nghiêm trọng.
Trình Tang Tang nhìn cô ấy, muốn nói nhưng lại thôi.
Tống Nhàn nói: "Tớ đoán nguyên nhân, nếu đúng thì cậu gật đầu, sai thì lắc đầu."
Trình Tang Tang nói: "Được."
Tống Nhàn hỏi: "Liên quan tới mẹ cậu?"
Chỉ một câu đã trúng phóc, có đôi khi Tống Nhàn sắc bén đến mức khiến Trình Tang Tang cảm thấy có chút đáng sợ. Cô không lắc đầu, cũng không gật đầu. Nhưng Tống Nhàn lại hiểu ý cô, không gật không lắc chính là thừa nhận. Cô ấy lại hỏi: "Mẹ cậu lại làm gì à?"
Dù Trình Tang Tang rất ít khi nhắc tới, nhưng Tống Nhàn vẫn ít nhiều đoán được Liễu Vi Tuyết có chút trọng nam khinh nữ. Chẳng qua Tống Nhàn không nghĩ tới, nó sẽ nghiêm trọng tới mức khiến Trình Tang Tang phải rơi vào tình trạng uống thuốc trị hưng cảm. Có đôi khi, bệnh tâm lý so với bệnh sinh lý còn đáng sợ hơn nhiều.
Thấy Trình Tang Tang không trả lời, Tống Nhàn liền liên hệ các việc lại với nhau, sau đó đưa ra suy đoán.
"Có phải mẹ cậu biết cậu với Nghị ca yêu nhau rồi không?"
Dừng một chút, Tống Nhàn chợt nhớ tới Trình Tang Tang năm trước.
Khi đó Tang Tang và Nghị ca yêu nhau rất mãnh liệt. Sau khi có người yêu, Tang Tang ít khi đi chơi chung với cô. Về sau hai người chia tay, cô hỏi Tang Tang nguyên nhân nhưng Tang Tang rất hời hợt nói rằng không muốn yêu xa nên liền chia tay. Thế nhưng cô vẫn cảm nhận được, Tang Tang lúc đó rất lưu luyến Nghị ca. Lại về sau, lúc Nghị ca rời đi, có một khoảng thời gian Tang Tang trở nên rất trầm mặc. Nhưng lúc đó cô cũng không thể quan tâm tận tình được, vì không lâu sau, Tang Tang ra nước ngoài du học. Về sau, cô tới Mỹ thăm Tang Tang, lúc này cô ấy đã trở nên bình thường rồi, dường như mấy tháng yêu đương kia đã trở thành quá khứ không đáng nhắc tới.
Tống Nhàn chợt nhớ tới cái gì đó, lại hỏi: "Lúc trước cậu chia tay với Nghị ca, nguyên nhân chủ yếu cũng là do mẹ cậu phải không?"
Trình Tang Tang mím chặt môi.
Ngoại trừ bác sĩ tâm lý thì cô chưa từng nói chuyện này với bất cứ ai. Cô không muốn mẹ không thích Hàn Nghị, cũng không muốn Hàn Nghị không thích mẹ, cô muốn có thể giải quyết được vấn đề này, chỉ cần cô còn sống, thì vấn đề này nhất định có thể giải quyết. Chỉ cần giải quyết được thì những chuyện trong quá khứ đều không đáng nhắc tới.
Nhưng mà, cô thật sự không ngờ Nhàn Nhàn có thể đoán được ra.
Trình Tang Tang rốt cuộc không trốn tránh được nữa, nhỏ giọng nói: "Ừm." Cô dừng một chút rồi ngẩng đầu lên, nhìn Tống Nhàn, kể lại một lượt những chuyện xảy ra năm tuổi đó cho cô ấy nghe. Nhưng cô vẫn nhớ tới tình cảm không thể nào quên của Tống Nhàn dành cho anh mình, thế nên cô vẫn giấu nhẹm bóng ma tâm lý hồi còn bé.
Tống Nhàn nghe xong, không khỏi rung động.
Cô không nghĩ tới Trình phu nhân dịu dàng đó lại có thể nói ra những câu cực đoan tới vậy.
Cô ấy hỏi: "Nghị ca có biết không?"
Trình Tang Tang lắc đầu.
Tống Nhàn hỏi: "Cậu dự định khi nào thì nói với anh ấy?"
Trình Tang Tang nói: "Tớ không định nói với anh ấy, " Cô lại căn dặn: "Cậu cũng không được nói với anh ấy, để tớ ngẫm lại xem nên giải quyết việc này thế nào."
Bí mật mà cô phải chịu đựng mình suốt ngần ấy năm giờ đây đã có thể nói ra khiến Trình Tang Tang thả lỏng hơn không ít, cô nói: "Cuối tuần này Hàn Nghị mới về, sau đó - ngày anh ấy sẽ phải đi biển. Tớ có ít nhất tháng để giải quyết chuyện của mẹ."
Cô còn nói: "Nhàn Nhàn, bây giờ không giống như trước nữa, tớ đã không phải Trình Tang Tang tuổi nữa rồi. Hiện tại tớ có thể lý trí mà xử lý tốt những việc này."
Tống Nhàn nói: "Nếu có việc gì tớ có thể giúp được... "
Trình Tang Tang đánh gãy lời cô ấy, nói: "Tớ biết rồi, cậu không cần lo lắng cho tớ."
Tống Nhàn nói: "Ừm."
Có đôi khi, người bên ngoài chỉ có thể đứng bên ngoài, không thể nhúng tay, cho dù là bạn thân hay người yêu cũng vậy, chỉ có thể đứng ngoài nhìn người trong cuộc tự giải quyết.