Nghe thấy cái từ "cũng" kia, Văn Dục Phong bất đắc dĩ: "Mẹ của chú nhỏ là người nước ngoài, ông nội anh là người có huyết thống trong nước."
"Vậy khẩu ngữ của anh sao có thể tốt như vậy?"
"Anh đã nói cho em trước khi vào Nhất Trung, hai năm trước.........!là ở nước ngoài cùng chú nhỏ."
"......." Nhắc tới cái đề tài này, sắc mặt Tần Tình khẽ biến.
Hai giây sau cô điều chỉnh lại cảm xúc, làm như bình thường mà quay đầu lại: "Ân, vậy nguyên nhân tiếng Anh của anh không tốt rất đơn giản —— trước tiên học từ vựng ở mặt sau sách tiếng Anh đi."
"Trước?" Văn Dục Phong nhướn mày.
Tần Tình căng khuôn mặt nhỏ chuyển qua nhìn hắn: "Còn không thì tìm hiểu từ điển Oxford bản mới nhất một chút?"
"......."
Bị ánh mắt của cô gái nhỏ nhìn đến không biết giận, Văn Dục Phong chỉ phải "nghe lời" mà xoay trở về.
"Cuốn thứ nhất."
Tần Tình lấy trong cặp ra một quyển sách tiếng Anh cùng với một cây bút đặt lên trước mặt Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong: "Sách tiếng Anh của anh có ở đây."
Tần Tình liếc mắt nhìn cuốn sách mới tinh kia không có một chút dấu vết đã lật ra.
Sau đó cô nhăn mặt một hồi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ai biết bên trong có tạp chí kỳ kỳ quái quái gì hay không."
Văn Dục Phong: "........."
- -----------------------
Một tháng sau.
Kỳ thi của cao nhị một lần nữa kết thúc, làm đại biểu tiếng Anh của ban nhất, Tần Tình cùng với một đại biểu khác ôm bài thi tiếng Anh bước vào lớp học.
"Văn Dục Phong tiến bộ thật sự quá nhanh!"
Nữ sinh đi cùng Tần Tình cảm khái: "Đến bây giờ còn có rất nhiều người không tin nổi —— như thế nào còn có người làm người ta ghen tị như vậy."
"Ghen tị?" Tần Tình ngẩn ra.
"Đó là cách nói khoa trương, bất quá cũng có một chút." Nữ sinh nói: " Cả năm nhất thành tích đều kém cỏi, kết quả học kỳ cao nhị tốc độ tiến bộ vượt bậc —— tuy rằng xác thật không trốn học mà ở lại lớp học, nhưng cũng không thể......"
Nữ sinh ngừng lại một chút, thấy biểu tình Tần Tình không có gì lạ, cô mới tiếp tục: "Tựa như lần thi tiếng Anh đợt này, thành tích tiếng Anh học kỳ kia của hắn, lúc này chỉ mới cách khai giảng có hơn một tháng, liền tăng lên nhiều như vậy —— bọn họ nói giỡn, nói hắn quả thực không giống người."
Tần Tình khẽ cười.
"Cậu cười cái gì nha?" Nữ sinh tò mò hỏi.
"Trên người Văn Dục Phong có một đặc điểm." Tần Tình vẫn cười, đôi mắt long lanh: "Anh ấy rất chăm chỉ —— chỉ cần là chuyện anh ấy nhận định, liền nhất định sẽ đi hoàn thành."
Nói tới khúc này, Tần Tình hơi ngừng lại.
Sau một lúc lâu, cô hơi rũ mắt:
"Hơn nữa, anh ấy xác thực có năng lực kiệt xuất như vậy.
Cho nên.......! Không có ai có thể ngăn cản được mục tiêu mà anh ấy muốn đi tới."
Nữ sinh bên cạnh nghe được mơ hồ, Tần Tình lại không có giải thích gì thêm, hai người liền lập tức hướng về phòng học đi tới.
Vừa ôm bài thi, hai người vừa tới cửa sau của ban nhất, liền thấy trước cửa có một đống nam sinh đứng đó.
Thân hình cao gầy đứng đằng trước, tuy đứng nghiêng nhưng đặc biệt thấy rõ.
Nữ sinh đứng bên cạnh Tần Tình hô nhỏ: "A........!Những người đó có phải là những người hay cùng Văn Dục Phong trốn học đánh nhau hay không? Bọn họ thật đúng là tới tìm Văn Dục Phong a?"
"........"
Tần Tình nhíu mày, dừng bước chân quay mặt lại: " thật tới tìm? —— có ý gì?"
Nữ sinh kia hơi ậm ừ.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Tần Tình, cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: "Hình như là tam trung bên kia tới trường học chúng ta hai lần, nghe mấy nam sinh trong khối nói muốn làm một trận với tam trung......."
Sắc mặt Tần Tình khẽ biến.
Hai giây sau, cô trực tiếp xoay người đi tới chỗ những người đó.
"Ai....." Nữ sinh thấy gọi không được, chỉ có thể thở dài, chính mình đi về trước.
Mà bên ngoài cửa lớp học, bị đám người Lý Hưởng cậu một câu tôi một câu vây quanh một vòng, nam sinh dựa nghiêng vào tường hơi nhíu mày, tựa hồ suy tư cái gì.
Hắn đang muốn mở miệng liền nghe bên người yên tĩnh.
Văn Dục Phong giương mắt, sau đó nhìn thấy đám người Lý Hưởng tự giác nhường ra một đường, thân hình cô gái nhỏ xinh đang căng mặt ôm bài thi, lập tức đi đến trước mặt hắn.
........................