Tới một bước này, rút trước hay rút sau tựa hồ không quan trọng, mọi người sôi nổi cam chịu.
Nửa phút sau, người thứ nhất bị trừng phạt ra lò.
Nhìn thấy rõ dòng chữ màu đen trên màn hình, người này cười đến mức không khép miệng lại được ——
"Chọn một người khác phái ở đây, ngồi trên đùi đối phương phút, yêu cầu bắt buộc hai chân phải cách mặt đất!"
"Phốc ——"
"Ngọa tào, chơi lớn như vậy?"
"! ! ! !.
.
"
Cái trừng phạt này vừa đọc ra, hơn một nửa nam sinh trong phòng đều high.
"Không phải, nếu là nữ sinh rút còn chưa tính —— nếu là nam sinh rút, các cậu đến đè chết bọn tớ a!"
Có nữ sinh trong ban không nhịn được liền kháng nghị.
Lập tức có người dỗi trở về: "Địch Nguyệt Nguyệt nói lời này chính là kỳ thị giới tính a —— nếu là cậu rút, rất có khả năng nam sinh bọn tớ bị ép cũng không nhẹ đâu, các cậu nói có phải hay không?"
"Cô nãi nãi hiện tại liền ép chết cậu có tin hay không ——"
Tuy là nói như vậy, nhưng cuối cùng cả đám đều thương lượng, vẫn nên sửa lại ——
Nữ sinh rút lúc sau phải chấp hành, nam sinh rút trúng thì chọn một nữ sinh ngồi trên đùi mình.
"Đương nhiên, tiền đề là phải chính cô gái ấy đồng ý.
" Lớp trưởng Tề Miểu cười dặn dò: "Không thể chơi lưu manh a!"
Lời còn chưa dứt liền vang lên tiếng cười của các nam sinh khác.
Sau đó tất cả đều cười vang, Văn Dục Phong cũng nghiêng người nhìn cô gái nhỏ ngồi bên trái mình.
Hắn bật cười:
"Nếu anh rút trúng, em có đồng ý không?"
"! !.
.
A?"
Tần Tình còn đang suy nghĩ chuyện tờ tiền tệ lúc nãy đột nhiên ngẩng đầu.
Văn Dục Phong nhìn ra lúc nãy Tần Tình thất thần, lúc này không nhanh không chậm nói lại quy tắc thay đổi phía trước kia.
Nghe xong, Tần Tình cũng bất chấp hồi ức, trong lòng chỉ còn lại khẩn trương.
Vì đảm bảo tính thú vị, lúc này một bàn khác liền bắt đầu quay.
Ba bàn trước đó "người may mắn" là hai nữ sinh và một nam sinh, trước đó bị phạt liền đỏ mặt đứng ở chỗ đó khiến cả đám bật cười, lúc này có rất nhiều ánh mắt chuyển tới bàn thứ tư bên này.
"! ! !.
"
Tần Tình khẩn trương đến mức hô hấp đều cứng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái muỗng giữa bàn.
Ngàn vạn lần đừng là mình! ! !.
.
Ngàn vạn lần đừng là mình! ! !.
Ngàn vạn đừng ——
Thân hình Tần Tình cứng đờ.
Nhìn hướng cái muỗng chỉ tới, Tần Tình thân thiết cảm thụ một phen "Định luật Murphy".
"Ai da, duyên phận a!"
Bàn bên cạnh lập tức có người hưng phấn.
"! !.
"
Tần Tình khóc không ra nước mắt.
Liền lúc này, người bên cạnh cũng rũ mắt cười nhẹ.
——
"Anh đồng ý.
"
Tần Tình theo bản năng phản bác: "Em không ——"
"Nếu em không chọn anh, chọn người khác!.
.
" Nam sinh chậm rãi nhấc mi mắt lên, môi mỏng khẽ mấp máy, cười như không cười ——
"Có khả năng anh không nhịn được đem người đồng ý từ cầu thang thoát hiểm ném xuống.
"
"! ! ! "
Tiếng cười trong phòng lập tức thấp xuống độ, nam sinh mới còn vừa nhìn Tần Tình đã quay mặt lại.
Bọn họ cảm thấy đại khái chỉ là lời vui đùa.
Nhưng bọn hắn còn trẻ, không muốn dùng sinh mệnh để thử nghiệm loại vui đùa không đáng tin này.
Tần Tình: "! ! Em rất nặng.
"
"! ! ! " Văn Dục Phong cười cong mắt nhìn Tần Tình, ngồi sát lại gần, âm thanh thấp đến mức chỉ có hai người nghe thấy: "Em không nhớ rõ anh đã khiêng, cõng, ôm em vài lần?"
Mặt Tần Tình không chút biểu tình mà quay lại.
Vành tai đã phản bội đại não chỉ huy, nhịn không được liền đỏ lên.
Một phút sau, ba người khác cũng lựa chọn được đối tượng đồng ý chơi.
"Trừng phạt" bắt đầu.
.