Văn Dục Phong định xoay người nhưng Tần Tình đã kéo anh lại.
Cô liếc nhìn Lâm Khâm đầy bất mãn, Lâm Khâm liền chủ động né tránh ánh mắt, Tần Tình lại nhìn Văn Dục Phong.
"Sao anh lại phải chấp nhặt với đứa trẻ đó chứ?"
Văn Dục Phong lười biếng cười một tiếng: "Anh là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?"
Tần Tình nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó cô nhìn thấy nụ cười trên mặt Văn Dục Phong:
"Là anh.
"
Tần Tình: "! !.
"
"Mọi phương diện có liên quan tới em, đời này lòng dạ của anh đều sẽ hẹp hòi.
"
Nói xong, Văn Dục Phong xoay người lại nhìn Lâm Khâm, khóe môi cong lên, trong mắt nổi lên sát ý ——
"Tới đây.
"
"! ! "
Hai người một trước một sau bước vào sân bóng rổ, Tần Tình đứng dưới bậc thềm bên ngoài sân thở dài.
Hồi học cao trung, trong đám người Lý Hưởng, Văn Dục Phong có tiếng thích lấy bóng luyện người, cô nhìn thấy rất nhiều lần bộ dáng mấy người Lý Hưởng nửa chết nửa sống bò trên sân bóng.
Hơn nữa, trải qua mấy năm rèn luyện, thể lực, sự nhanh nhẹn, thăng bằng và ngũ cảm của Văn Dục Phong chỉ sợ đã sớm vượt qua người bình thường! !.
Cho nên, mặc dù cô nghe nói Lâm Khâm chơi bóng không tồi, nhưng đối với kết quả của trận đấu này mà nói, cô vẫn không có một chút hồi hộp nào.
! ! ! ! ! !.
.
(Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan)
Sự thật đúng như trong dự đoán của Tần Tình, cô đứng đợi dưới tán cây bên ngoài hơn mười phút liền nhìn thấy Văn Dục Phong, một tay cầm theo chiếc áo khoác mỏng, một tay kéo áo phông trắng đi từng bước xuống bậc thang.
Có lẽ do vận động nên mồ hôi thấm ướt hết quần áo, đường cong cơ bắp tuyệt mỹ lộ ra như ẩn như hiện, trên góc cạnh khuôn mặt cũng lộ ra một nụ cười mỏng manh.
Vốn dĩ tỉ lệ một mình Tần Tình quay đầu lại không thấp, nhưng lúc này chô Văn Dục Phong đã thu hút không ít sự chú ý.
Tần Tình không quan tâm, cô lấy khăn giấy từ túi áo đưa cho anh.
"Lâm Khâm đâu?"
Văn Dục Phong nhếch môi: "Nằm sấp xuống.
"
Tần Tình giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua con số trên đồng hồ: "Mười bảy phút?"
Nghe được sự kinh ngạc trong giọng nói của Tần Tình, tâm tình của Văn Dục Phong cực kỳ vui sướng liền nắm lấy tay của cô gái nhỏ, vừa kéo người đi về phía trước vừa giải thích:
"Tiết tấu tấn công lúc nhanh lúc chậm, làm cho hắn không nắm bắt được quy luật, để cho hắn vận động mệt mỏi —— mười bảy phút tính là lâu rồi, một là xác thật hắn còn có kỹ năng, hai là anh cần thời gian khởi động và thích ứng với sân bóng.
"
Tuy rằng Tần Tình chưa từng chơi bóng rổ, nhưng nghe Văn Dục Phong phân tích, cô cũng bắt được điểm mấu chốt trong đó ——
"Nếu anh đến điều khiển tiết tấu, không phải là anh sẽ tiêu hao nhiều thể lực hơn sao?"
"! ! "
Văn Dục Phong cùng Tần Tình đi được một đoạn, đột nhiên dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Qua giây lát, hắn vội vàng quay người nhìn sang Tần Tình, đồng thời nhướn mày ——
"Về thể lực, chỉ bằng tất cả các cầu thủ bóng rổ trong trường em, thêm một đội nữa anh vẫn chơi được.
"
"! !.
"
Tần Tình có chút xao động trước đôi mắt đen láy và nguy hiểm không thể giải thích được của Văn Dục Phong.
Do dự hai giây, cô lựa chọn thức thời gật gật đầu.
Văn Dục Phong phát hiện Tần Tình chần chừ, nhẹ rũ mắt: "Em không tin lời anh nói sao?"
"! ! " Tần Tình trầm mặc, cúi đầu xem điện thoại di động: "Em kiểm tra một chút có cuộc gọi nhỡ nào hay không! !.
"
Cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình ngày càng gần, trong lòng Tần Tình nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết, tầm mắt thản nhiên liếc nhìn qua màn hình di động.
Sau đó cô ngây ngẩn cả người.
Thật sự là có cuộc gọi nhỡ, hơn nữa không ít —— cuộc.
.