Phương Tiểu Nhu cùng Cố Dịch An ngồi ở một bên, Lâm Phàm cùng Lưu Ninh ngồi ở bên kia.
Kỳ thật Lâm Phàm cảm thấy Lưu Ninh có chút không vừa mắt, vốn dĩ cô không muốn ngồi cùng hắn, nhưng thấy hắn bưng mâm muốn ngồi cạnh Cố Dịch An nên cô đành phải ngồi cùng hắn.
Vì không ảnh hưởng chuyện tốt của Phương Tiểu Nhu vẫn là ủy khuất chính mình một chút.
Khi ăn cơm không ai nói chuyện, hai nam sinh ăn tương đối mau, Phương Tiểu Nhu ăn chậm nhất.
Mọi người đều ăn xong rồi cô còn đang chậm rãi ăn, Cố Dịch An cũng không thúc giục cô, liền yên lặng chờ cô ăn xong.
Cậu đã sớm biết cô ăn cơm tương đối chậm, hồi còn nhỏ cũng như vậy, trước kia cũng là cậu chờ cô.
Cho nên hiện tại cậu cũng không có cảm thấy kỳ quái gì, nhưng thật ra Phương Tiểu Nhu có chút ngượng ngùng, ba người chờ một mình cô, cô có hơi xấu hổ.
Cũng gắng ăn nhanh, chỉ nghĩ phải nhanh chóng ăn xong, có chút sốt ruột.
Cố Dịch An sợ cô nghẹn, nhắc nhở nói “Ăn từ từ, chúng ta không nóng nảy.”
Phương Tiểu Nhu ngẩng đầu ngượng ngùng cười cười, đem cơm trong miệng cơm nhai, sau đó gật đầu nói “Em sắp ăn xong rồi.”
Cố Dịch An khẽ nhếch khóe môi cười một chút.
Lâm Phàm nhìn ở trong lòng chậc chậc chậc một chút, vẫn cảm thấy mừng thay cho Phương Tiểu Nhu, liền không nghĩ đến cái bóng đèn này.
Cô lấy ra khăn giấy xoa xoa miệng, “Tiểu Nhu cậu đừng có gấp từ từ ăn, tớ còn có chút việc tớ đi về trước nha, đợi lát nữa cậu nhờ học trưởng Cố Dịch An đưa cậu trở về.”
“Cậu có chuyện gì?”, Phương Tiểu Nhu kinh ngạc ngẩng đầu, vừa nói chuyện vừa lùa cơm vào trong miệng, sốt ruột muốn nhanh chóng ăn xong, “Từ từ, tớ lập tức ăn xong, tớ đi cùng cậu.”
Tuy rằng cô cũng rất muốn nói chuyện với cậu lâu hơn nữa, nhưng lại thấy ngượng ngùng, đặc biệt là khi Lâm Phàm rời đi.
Cảm thấy vô cùng xấu hổ khi đơn độc ở với cậu.
Phương Tiểu Nhu còn chưa kịp nghĩ, phản ứng đầu tiên của cô chính là ăn nhanh lên, ăn xong rồi cùng Lâm Phàm trở về.
Lâm Phàm không chờ cô, xua xua tay với cô, sau đó lập tức đứng lên.
“Cậu coi chừng mắc nghẹn đó, tớ đi trước nha, cậu để học trưởng Cố Dịch An đưa cậu về cũng có sao, dù sao hai người cũng quen biết nhau mà.”, Lâm Phàm bưng mâm, lễ phép cười với Cố Dịch An một chút, “Học trưởng, phiền anh đến lúc đó đưa Tiểu Nhu về phòng học nha, cậu ấy không thích đi một mình có người đi chung là tốt nhất.”
“……”
Phương Tiểu Nhu cũng không biết nên nói gì, lời này của Lâm Phàm làm cô cảm thấy càng thêm ngượng ngùng, bị Lâm Phàm nói đến gương mặt đỏ bừng.
Cô đã lớn như vậy, huống hồ còn là ban ngày ban mặt, chẳng lẽ không thể tự mình đi về phòng học? Sao có thể phải để Cố Dịch An đưa cô trở về.
Yêu cầu này làm cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Có thể là vừa mới gặp mặt, cô còn cảm thấy xa lạ, không thể lập tức liền trở lại trạng thái như trong quá khứ.
Nếu là năm trước kia cô cũng sẽ không có loại cảm giác này, cô nhất định sẽ hợp tình hợp lý quấn lấy cậu.
Lại nói tiếp, hiện tại nếu lại như vậy quấn lấy cậu, dường như cô cảm thấy rất thẹn thùng.
Phương Tiểu Nhu lỗ tai đều đỏ, vừa muốn cự tuyệt, Cố Dịch An đã hào phóng đáp ứng.
Gật gật đầu, nghiêm túc đáp ứng, “Được, một hồi tôi sẽ đưa cô ấy trở về.”
Nói xong cậu lại quay đầu liếc nhìn cô một cái, đôi mắt dường như đang cười, ôn nhu lại an tĩnh.
Giống như năm trước, đối với cô, cậu luôn ôn nhu sủng nịch kiên nhẫn như vậy, Phương Tiểu Nhu bị cậu nhìn đến nỗi lỗ tai nóng lên, cô nhanh chóng cúi đầu làm bộ như không có chuyện gì.
Yên lặng mà ăn cơm.
Vừa nhấc đầu lại phát hiện Lâm Phàm đứng phía sau Cố Dịch An, trộm nhìn cô với ánh mắt cổ vũ.
Lâm Phàm còn dắt theo Lưu Ninh rời đi, hai cái bóng đèn đều đi rồi, cũng chỉ dư lại hai người bọn họ .
Phương Tiểu Nhu không nói lời nào liền cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, giống như trong không khí có chút kỳ quái.
Hay là tâm tình của cô trở nên kỳ quái.
Khi còn nhỏ cái gì cô cũng chưa muốn cái gì cô cũng không biết, chỉ cảm thấy rất thích cậu nên quấn lấy cậu chơi cùng cậu, có thể do cách xa năm bọn họ chưa thể lập tức trở lại trạng thái quen thuộc như trước kia, cho nên cô có chút câu nệ.
Cho dù cậu vẫn như trước nhưng cũng có chút điểm khác biệt.
Phương Tiểu Nhu hiện tại tưởng tượng đến cậu, thế nhưng lại cảm thấy có chút khẩn trương, sao có thể không biết xấu hổ nhìn vào mắt của cậu.
Quả nhiên cậu càng ngày càng đẹp trai, so với những nam sinh mà cô từng gặp thì cậu thật sự rất đẹp.
Phương Tiểu Nhu ăn cơm còn Cố Dịch An thì ngồi ở bên cạnh nhìn cô, nghiêm túc nhìn mặt của cô, dường như muốn đếm rõ ràng số lượng lông mi trên mắt cô.
Nhìn đến nỗi Phương Tiểu Nhu suýt chút nữa không nhịn được cười.
Rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì?
Cố Dịch An lại nhìn một hồi, sau đó lại nhìn nhìn tay cô, hiện tại trước mặt cậu là đôi tay xinh đẹp của một cô gái.
Ngón tay thon dài trắng nõn, rất đẹp, không giống đôi tay nhỏ mềm mụp béo ú như trước.
Nhưng cho dù là đôi tay béo ú thì cậu cũng rất thích, hiện tại đôi tay thon dài này càng mang cho người ta cảm giác của thiếu nữ, cậu cũng thích.
Dù thế nào đều thích.
Nhìn bộ dáng hiện tại của cô, cậu muốn biết mấy năm nay cô đã trải qua những gì, sống thế nào, còn có, sau này cô chuyển đến nơi nào sống.
Cố Dịch An rốt cuộc mở miệng hỏi “Mấy năm nay em có sống tốt không?”
Nói đến mấy năm nay Phương Tiểu Nhu đang cầm chiếc đũa ăn cơm thì ngừng lại, sắc mặt hơi tái, ánh mắt cũng hơi ảm đạm một chút.
Nói đến mấy năm nay cô liền nhớ tới những chuyện đó, nhớ tới việc cậu rời đi rồi sau đó cô đợi cậu thật lâu, thời gian rất lâu sau đó thì cô cũng dần quen với cuộc sống không có cậu.
Phương Tiểu Nhu trầm mặc một chút mới mở miệng, “Cũng tốt, không có gì không tốt.
Chỉ là anh đi rồi có chút không quen.”
Cố Dịch An cũng trầm mặc một chút.
Cậu nhìn Phương Tiểu Nhu, cảm thấy có lỗi, thấy cô khổ sở liền cảm thấy đau lòng.
Hận chính mình lúc trước tại sao không ở lại vài ngày, ở lại một ngày là có thể gặp cô, ít nhất nói cho cô biết cậu đi nơi nào ít nhất cũng nói được lời từ biệt với cô, ít nhất còn hứa với cô rằng cậu nhất định sẽ trở về gặp cô.
Cố Dịch An cảm thấy giọng nói có chút khô khốc, “Anh cũng cảm thấy không quen.
Kỳ thật sau này anh từng trở về tìm em.”
“Cái gì? Anh trở về đi tìm em? Khi nào vậy?”, Phương Tiểu Nhu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu, chiếc đũa còn cầm ở trong tay, hơi choáng váng.
Cố Dịch An nghĩ, “Đại khái là năm trước, anh tự mình trở về, đến nhà em muốn tìm em nhưng cả nhà không còn ở nơi đó.
Hàng xóm nói mọi người dọn đi rồi, cũng không biết có trở về hay không.”
Lúc ấy thật sự cậu rất mất mát, cảm thấy trong lòng tựa như trống rỗng.
Thậm chí cậu còn cảm thấy rất tuyệt vọng, cảm thấy cả đời không thể gặp lại cô.
Mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy trong lòng vắng vẻ khó chịu, rất muốn gặp mặt cô một lần, cho dù là chỉ nói một lời với cô, nói cho cô biết năm đó không phải cậu cố tình rời đi.
Nghe được cậu nói như vậy Phương Tiểu Nhu trong lòng rất vui vẻ.
“Đó là do nhà em chuyển đi, sau hai năm anh rời đi nhà của em cũng dọn đi, dọn tới ở trong thành.”
Lúc ấy cô còn cảm thấy luyến tiếc, ảo tưởng nhất định cậu sẽ trở về, cô còn muốn chờ cậu ở chỗ này.
Nếu cô đi, cậu trở về sẽ tìm không thấy cô.
Bất quá hiện tại những khổ sở đó đều đã đi qua, hiện tại bọn họ đều cảm thấy rất biết ơn số phận đã cho họ gặp lại nhau.
Cảm thấy mọi sự thật viên mãn..