Đúng lúc ấy, một người bạn nhậu khác chính là Hồng Mao hôm nay cũng đi uống rượu cùng, cậu ta ôm một cô gái mặc quần áo hở hang quay lại, trên mặt lộ vẻ hóng chuyện, nói với hai người đang ngồi trên ghế dài: “Này, các cậu đã nghe tin gì chưa? Hôm nay tòa xử quyết định cuối cùng hai vợ chồng Lục Kiến kia đấy, cộng thêm mấy bản án năm xưa, cả hai cùng bị phán hai mươi năm!”
“Mẹ kiếp! Vị kia nhà họ Phó đúng là tàn nhẫn thật!” Người đàn ông ngồi bên cạnh Giang Kình kinh hô.
Mà Giang Kình nghe thấy câu này, ánh mắt lại u ám hơn nhiều.
Trước đó, chuyện hai vợ chồng Lục Kiến bị bắt từng lan truyền ồn ào huyên náo trong cái vòng luẩn quẩn này. Tuy rằng trên hot search của weibo không chút động tĩnh, nhưng trong giới nhà giàu, tin tức này đã lan truyền nhanh chóng như mọc cánh vậy. Hiện giờ gần như mọi người đều biết, hai vợ chồng này đã chọc phải Phó Hạo Nguyệt kia nên mới rơi vào tình cảnh như hiện giờ.
Nhưng mà hai vợ chồng Lục Kiến kia vốn không phải thứ gì tốt, cùng lắm cũng chỉ xem như gieo gió gặt bão mà thôi, trêu chọc ai không trêu, lại mù quáng trêu vào Phó Hạo Nguyệt, trong cái vòng luẩn quẩn này có ai là không biết ông cố nội kia không phải người lương thiện?
“Kể tôi nghe xem rốt cuộc chuyện là thế nào đi! Đến tận bây giờ ông đây vẫn chưa biết, hai vợ chồng Lục Kiến kia chết thế nào đâu.” Hồng Mao hứng thú bừng bừng mở miệng nói.
Rõ ràng người đàn ông đang ngồi bên cạnh Giang Kình biết nhiều hơn Hồng Mao không ít, lúc này cũng không giấu giếm nữa, mở miệng giải thích: “Nghe nói hai vợ chồng kia dùng thủ đoạn dơ bẩn nào đó, muốn ký dự án trong tay Phó Thị, kết quả trò vặt không thành công, ngược lại bị tổng giám đốc đại diện kia của Phó Thị chơi một vố, lôi ra chuyện trước kia hai vợ chồng gây ra án mạng. hai vợ chồng Lục Kiến kia biết mình sắp chết, trong lòng sinh ra ý xấu, bắt cóc người thân của Phó Hạo Nguyệt, muốn dựa vào đó để uy hiếp Phó Hạo Nguyệt. Cậu nói xem, làm vậy không phải vuốt râu hùm sao?”
Giang Kình nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng.
A, người thân? Người thân đâu ra thế, có mà là cô hầu gái nhỏ chính mình nuôi thì có.
Giang Kình càng nghĩ càng giận, anh ta vẫn nhớ rõ ngày ấy mình chủ động lấy điện thoại của cô gái kết bạn wechat rồi, sau đó chuyển tiền qua. Cô nhóc vô lương tâm kia thì hay lắm, vừa nhận tiền xong lập tức xóa kết bạn với anh ta luôn!
Bao nhiêu năm sống trên đời, Giám đốc Tiểu Giang đã phải chịu ấm ức như vậy bao giờ đâu, nếu đối phương đã coi thường anh ta, chẳng lẽ anh ta còn xum xoe nịnh nọt?
Vì thế nhoáng cái đã qua vài tháng, Giang Kình không hề quan tâm nhiều nữa, chỉ là thường xuyên nhớ đến chuyện này, trong lòng lại cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Khoảng thời gian trước, nghe nói cô ấy xảy ra chuyện, bị người ta bắt cóc, Giang Kình không nhịn được, trong lúc nhất thời đã nhờ người hỏi thăm tình hình, sau khi nghe được tin không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà sau khi xong việc càng nghĩ lại anh ta càng cảm thấy chán nản.
Đúng là cô gái không biết tốt xấu.
Nghĩ đến đây, Giang Kình cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, nhưng đổi tới đổi lui vậy mà đều là hình bóng của cô gái kia.
Cho nên rốt cuộc cô ấy và Phó Hạo Nguyệt có quan hệ gì? Vốn tưởng rằng cô ấy chỉ đi làm ở nhà họ Phó, nhưng mà bây giờ xem ra, người đàn ông họ Phó kia đối xử với cô ấy không bình thường lắm.
Một người đàn ông đã ba mươi lăm tuổi rồi, còn mơ ước cô gái nhỏ mới hơn hai mươi nhà người ta, con mẹ nó đúng là không biết xấu hổ!
Giang Kình càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, mà đúng lúc ấy, có ba bốn người vẻ ngoài không có ý tốt xông thẳng tới chỗ ghế dài Giang Kình đang ngồi, trên mặt mỗi người đều là dáng vẻ hung thần ác sát, đặc biệt là kẻ đi đầu kia, nhìn qua dáng người cực kỳ cường tráng, tay áo bị sắn tới tận khuỷu tay lộ ra hình xăm to lớn.
Ban đầu Hồng Mao còn vui vẻ ôm người đẹp uống rượu, nhưng mà ngay sau đó cả người đã bị xách lên, theo sau nó là một quả đấm.
Người đẹp thấy vậy sợ tới mức thét chói tai, hiện trường trở nên cực kỳ hỗn loạn.
“Đm mày, gái của ông cũng dám câu hả!” Người tới hùng hổ, chưa cho Hồng Mao cơ hội phản ứng lại, đầu tiên là một quả đấm vào mặt, sau đó lại hung hăng đấm vài quả vào bụng cậu ta.
Quang cảnh trước đó không còn sót lại chút gì, hiện tại Hồng Mao đã bị đánh không còn sức lực chống cự, trên khuôn mặt đẹp trai kia cũng rất thảm hại.
“Anh Cường đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Cô gái ăn mặc thiếu vải hoảng loạn kêu to, hiển nhiên, cô ta chính là bạn gái của tên cầm đầu kia.
Giang Kình và một người bạn nhậu khác thấy vậy, lập tức vỗ bàn quát lớn, người hai bên không hề nhiều lời nhanh chóng xông vào đánh nhau.
Trên thực tế, tình bạn giữa Giang Kình và hai người trước mắt cũng không sâu đậm lắm, chỉ là người khác đã đạp thẳng chân vào rèm cửa nhà bọn họ rồi, tự tôn trong xương cốt đàn ông không cho phép người ngoài ngang ngược như vậy. Hơn nữa hôm nay tâm trạng của Giang Kình không tốt, vì thế không nói hai lời đã lao vào đánh nhau, chén rượu và bình rượu vỡ nát đầy đất, quản lý của quán bar cũng kinh hãi gọi một đám bảo vệ đến khuyên can.
Có biết thân phận của Giang Kình là gì không? Nếu cậu ấm này xảy ra chuyện gì ở quán bar, sợ là quán bar này đừng mong có thể tiếp tục kinh doanh!
Nhưng mà hai đám người đều không phải người hiền lành, Giang Kình còn giống như quả pháo vừa châm lửa, không thể nào khuyên nổi, đợi đến khi vất vả lắm mới kéo được hai đám người ra, trên người hai bên không nhiều thì ít cũng đã mang theo vết thương mức độ khác nhau rồi.
Hồng Mao bị đánh tàn nhẫn nhất, chỉ mấy cú đấm mở đầu kia suýt nữa đã lấy nửa cái mạng của cậu ta rồi, hiện tại đã nằm cuộn tròn trên mặt đất, thống khổ kêu rên.
Giang Kình chỉ bị một vài vết thương ngoài da, thấy Hồng Mao sắp không chịu nổi, lúc này mới bớt nóng đầu, mau chóng gọi xe cứu thương đưa Hồng Mao tới bệnh viện một chuyến.
Thật ra không phải con người anh ta trọng nghĩa khí, mà anh ta sợ xảy ra án mạng, đến lúc đó khả năng giá cổ phiếu của công ty sẽ khó coi.
Buổi tối ở bệnh viện trung tâm thành phố cũng cực kỳ “náo nhiệt”, đặc biệt là phòng cấp cứu, đủ mọi loại người tụ bên nhau, hỗn loạn khiến người ta sinh lòng phiền chán. Ngoài ông già đang nằm trên cáng ra, còn có cả trẻ con đang khóc lớn, và người vừa nhìn đã biết là loại người sau khi gây chuyện phải vào bệnh viện như Giang Kình.
Sau khi xuống khỏi xe cấp cứu, Hồng Mao đã được mấy nhân viên y ta khiêng cáng lôi thẳng đi, Giang Kình thì ngồi trên ghế công cộng trong khu cấp cứu, chờ xem rốt cuộc Hồng Mao kia sống hay chết.
Giang Kình ngồi trên ghế, cảm giác đau đớn truyền đến từ khóe miệng bị rách da, anh ta giơ tay sờ một cái, nhìn máu tươi dính trên lòng bàn tay, Giang Kình không nhịn được vừa nhíu mày, vừa nhỏ giọng mắng một câu thô tục.
Con mẹ nó, đúng là đen đủi!
“Chào anh, để tôi xử lý miệng vết thương giúp anh trước nhé.”
Đột nhiên giọng một cô gái truyền đến bên tai, Giang Kình ngẩng đầu nhìn qua, người vừa nói chính là Lục Tiểu Mạn đang mặc đồng phục y tá.
Hôm nay đúng phiên trực đêm của Lục Tiểu Mạn, từ đằng xa cô ấy đã trông thấy có một người đàn ông “vết thương chồng chất” đang ngồi ở đó không đi băng bó. Cô ấy thầm nghĩ, loại côn đồ này đúng là phiền thật, nhưng xuất phát từ tinh thần “cứu tử phù thương”* của nhân viên y tế, Lục Tiểu Mạn vẫn bước đến, kiên nhẫn dò hỏi.
*Cứu tử phù thương: Cứu người hấp hối, chăm sóc người bị thương, miêu tả tinh thần hết lòng vì người bệnh của nhân viên y tế.
Giang Kình ngẩng đầu nhìn lướt qua Lục Tiểu Mạn, lúc này trong lòng anh ta cũng đang buồn phiền, cho nên tức giận trả lời: “Không cần để ý đến tôi.”
Lục Tiểu Mạn vừa nghe thấy câu này, lập tức hít hà một hơi, sau đó trợn trừng mắt, ánh mắt hóa thành lưỡi dao sắc bén điên cuồng quét qua người đàn ông, trong bụng chửi thầm: Bà đây thèm vào quản anh!
Tuy rằng trong lòng âm thầm mắng chửi như vây, nhưng mà cuối cùng Lục Tiểu Mạn vẫn cười hì hì nói một câu “Được rồi”, sau đó xoay người rút lui.
Đêm đã khuya, nhưng phòng cấp cứu của bệnh viện không được nghỉ một lúc nào, ngoài người nhà bệnh nhân nói đủ loại ngôn ngữ địa phương ra, đứa trẻ kia cũng gào khóc không ngừng.
Giang Kình bị tiếng ồn ào làm phiền lòng, định trốn ra ngoài lối đi an toàn tìm chút yên tĩnh, nhưng mà vừa đẩy cửa ra lại nghe được giọng của cô gái ban nãy:
“Mẹ kiếp, chảnh chó kinh khủng, nếu hôm nay không phải tớ trực ban thì = ai thèm quan tâm đến anh ta!”
Bước chân lập tức sững sờ, ánh mắt Giang Kình dừng trên bóng dáng cách đó không xa, nhìn cô gái kia gọi điện thoại sau lưng mình, giữa những câu chữ đều là chê bai khiến anh ta không nhịn được khẽ nhíu mày.
“Cậu nói xem có gì hay ho đâu mà đám côn đồ kia đánh nhau suốt ngày thế? Làm vậy không phải tự gây thêm phiền phức cho xã hội sao? Nhìn người kia là biết không có tương lai rồi, được mỗi khuôn mặt đẹp trai thôi thì có ích lợi gì.”
Lục Tiểu Mạn hồn nhiên không biết, lúc này đối tượng mình đang ra sức chê bai lại đang đứng ngay phía sau cách cô ấy không xa.
Sắc mặt Giang Kình càng ngày càng đen, ngay khi anh ta không nhịn được muốn thể hiện thái độ với cô gái không biết sống chết này, đột nhiên lại nghe thấy cô ấy mở miệng nói: “Đường Thuần, mấy hôm nữa là tới Giáng Sinh rồi, nếu hai hôm đó tớ không phải trực, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo nhé? Dạo này nếu không ở bệnh viện thì tớ ở chung cư cả ngày, cảm giác bản thân sắp mốc meo rồi, còn tiếp tục như vậy thì sao tớ tìm được bạn trai!”
Lục Tiểu Mạn nhỏ giọng than thở, còn Giang Kình, vừa nghe thấy cái tên cực kỳ quen thuộc kia, đầu tiên là nao nao, ngay sau đó không đợi bản thân tự hỏi nhiều thêm, cả người đã nhanh chóng bước qua, cướp lấy điện thoại của cô gái kia, mở miệng nói với cô gái ở đầu bên kia điện thoại: “Đường Thuần?”
Hành vi này khiến Lục Tiểu Mạn và Đường Thuần ở đầu bên kia điện thoại đều sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời Đường Thuần vẫn chưa nhận ra giọng Giang Kình, cô ngơ ngác đáp lại một câu: “Hả? Tôi đây.”
Giang Kình thật sự không thể quên được giọng nói của cô gái này, hiện tại đã lập tức xác nhận được Đường Thuần ở đầu bên kia điện thoại chính là Đường Thuần không có lương tâm kia.
“Xóa wechat của tôi là có ý gì?”
Câu chất vấn của Giang Kình quanh quẩn trong lối đi an toàn, mang vài phần u oán, khiến Đường Thuần sợ tới mức trực tiếp cúp điện thoại.
Giang Kình nghe thấy tiếng cúp máy, sắc mặt càng u ám hơn, sau đó anh ta ném điện thoại di động sang cho Lục Tiểu Mạn vẫn đang sững sờ bên cạnh, dùng giọng điệu không cho người ta từ chối, nói: “Cho tôi số điện thoại của cô ấy.”
Lục Tiểu Mạn cầm điện thoại choáng váng không thôi:?
Mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nợ tình của Đường Thuần đã tìm tới cửa rồi sao?