Mọi người thông cảm, dạo này nhiều chuyện xảy ra quá, tâm trạng tớ không tốt nên quên không post truyện... :(((
Chap .
Đã mấy tuần để chấp nhận hiện thực tôi sẽ ra đi, thế mà đến ngày hôm nay mẹ vẫn yếu đuối nức nở khóc. Tôi đến bên cạnh và ôm lấy người mẹ đáng thương của tôi mà dịu dàng lên tiếng an ủi.
-Mẹ đừng như thế, con sẽ đau lòng lắm đấy, con sẽ về thăm nhà thường xuyên mà, hoặc nếu muốn mẹ cũng có thể qua đó thăm con cơ mà. Mẹ đừng khóc!
-Mẹ sẽ rất nhớ con…
-Mẹ cứ nghĩ như con đi học trong trung tâm thôi, đừng nghĩ con ra nước ngoài, mẹ của con rất mạnh mẽ mà.
-Việt Linh của mẹ, mẹ yêu con!
-Con cũng yêu mẹ.
Những giọt nước mắt của mẹ tràn lên lớp áo tôi là tôi thấy vừa âm ấm lại vừa lạnh lạnh, lòng đau xót khôn cùng. Chỉ vì cô gái đó mà tôi đang làm gì thế này, làm cho tất cả mọi người yêu thương tôi phải đau lòng. Nhưng trốn tránh là cách duy nhất tôi có thể làm lúc này.
Mẹ bỏ vội vào nhà để tránh nhìn tôi thêm mà đau lòng không cho tôi đi. Con xin lỗi!
Tôi quay sang bố.
-Con đi đây bố.
-Ừ, bình an!
Bố chắc cũng đang rất buồn nhưng bố tất nhiên không như mẹ, bố mạnh mẽ kiềm chế nỗi buồn vào bên trong, nhưng càng thế tôi càng thấy đau lòng hơn. Con cũng xin lỗi!
Tôi bước vào xe và thẳng tiến tới sân bay.
Xe thì cứ đi, còn tôi thì quay đầu lại đầy nuốt tiếc. Tôi lại phải rời bỏ nơi đây chỉ vì một kẻ không ra gì như cô ta. Tôi giận mình vô cùng.
Tôi ngồi và chờ đợi đến phần chuẩn bị thủ tục xuất cảnh. Còn nửa tiếng nữa, tại sao lại thấy lâu như vậy?
Trong nửa tiếng đó tôi biết nghĩ về điều gì? Về cuộc đời cay đắng của tôi từ lúc sinh ra cho đến giờ phút hiện tại, hay nghĩ về tương lai sau này của tôi, sau năm năm làm lại cuộc đời mình và quay trở về đây sống tiếp cuộc đời tươi mới đó? Hay nghĩ về những điều đã làm tôi cảm thấy hạnh phúc để cảm giác mình cũng không quá bất hạnh? Hay nghĩ đến những đau đớn mình đã phải tiếp nhận để có thêm dũng khí bước ra đi? Dù nghĩ về cái gì thì tôi hận mình lúc này chỉ có duy nhất một hình ảnh của cô gái xấu xa đó.
Trong dòng người tấp nập bon chen nhau nơi sân bay, trong những âm thanh ầm ầm của máy bay cất và hạ cánh, trong tiếng thông báo của tiếp viên len lỏi vào ý thức từng người…trong cái khung cảnh đông nghẹt làm đầu óc tôi choáng váng đó sao tôi chỉ nhìn thấy có duy nhất một hình ảnh trước mắt. Kh.ốn nạn, tôi ngu dại vẫn còn chưa đủ hay sao? Trong giây phút quyết định này tôi lại như thể đang hối hận về việc mình đang và chuẩn bị làm sao? Tôi có còn lí chí không vậy? Chính vì tôi như thế nên mới dễ bị người ta lừa gạt và mang ra giễu cợt coi khinh như thế, chưa chừa hay sao còn định tiếp tục.
Giờ phút này cô ta còn gọi cho tôi sao? Dẫu sao cũng phải tắt điện thoại trước khi lên máy bay, trước sau thì cũng như nhau cả. Tôi tháo pin và vứt cả vào trong ba lô.
Giờ cũng nên đi chuẩn bị chờ đến lượt mình là vừa.
Tôi kéo chiếc vali và nặng nề thân xác đi về phía đoàn người đang tập trung kiểm tra vé. Kh.ốn nạn, tôi còn đang chờ đợi cái gì nữa mà không bước nhanh đi chứ? Còn có ai mà tôi chưa chào tạm biệt sao? Còn ai chứ???
-Tiểu Linh!
Như quán tính, tôi lập tức quay ngay lại. Đồ tồi, mày đi chết đi, khỏi đi học mà làm gì? Đi chết ngay đi!!! >”