Chap .
-Có phải là gia đình ta không có điều kiện cho con đi du học đâu, sao lại phải lấy cái học bổng không phải là của mình đó làm gì?
Chưa khi nào tôi thấy bố giận dữ như thế. Tôi vẫn chỉ bình thản.
-Bố mẹ chỉ là không muốn xa con nên mới để con học ở đây thay vì cho con đi du học như mấy gia đình giàu có khác. Con không hiểu điều đó hay sao mà lại làm mẹ buồn đến vậy?
-Con xin lỗi, nhưng con muốn thế nên xin bố mẹ hãy hiểu cho con.
Đó là những lời duy nhất tôi có thể nói được hiện giờ. Tôi đã không còn hứng thú để làm gì nữa rồi, kể cả là nói năng hay suy nghĩ.
Rồi tôi bỏ lên phòng mặc cho bố vẫn chưa nguôi cơn giận dữ.
Đi ngang qua phòng mẹ, tôi hé cửa nhìn vào. Mẹ đang nằm trên giường. Và đâu đó tôi nghe như tiếng mẹ đang khóc.
-Con xin lỗi mẹ!
Tôi nói nhẹ rồi đóng cửa và vào phòng.
Tôi nằm vật xuống giường, toàn thân như nặng nề hẳn, không còn muốn lê bước luôn nữa.
“ voice message”
Delete?… Sao tôi lại chần chừ nhỉ?
“Tiểu Linh à…anh xin lỗi, anh biết anh có lỗi với em nhiều lắm, anh xin lỗi, anh ngàn lần xin lỗi em. Là anh đã lợi dụng em, là anh đã lừa dối em. Đều là do anh cả. Anh không nên như thế. Nhưng mà anh yêu em đó là sự thật, anh không lừa dối em trong tình yêu của hai chúng ta, khi yêu em anh thực sự đã rất chân thành, anh đã làm tất cả để bảo vệ tình yêu đó trừ việc nói với em sự thật và mong em tha thứ. Anh xin lỗi! Hãy tha thứ cho anh, xin em, tha thứ cho anh, và đừng rời bỏ anh. Anh có thể chịu bất kì sự trừng phạt nào trừ việc em rời xa anh, em có thể đánh anh, ch.ử.i anh, em có thể làm gì anh cũng được nhưng xin em…xin em…đừng rời khỏi anh…anh xin em…xin em…và xin lỗi em…xin lỗi em…”
Những lời xin lỗi, những lời cầu xin, những tiếng nấc nở và cả những giọt nước mắt của con người đó…nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đến lỗi lầm của mình. Liệu có biết lỗi lầm của mình là gì? Hay chẳng biết gì cả, chỉ tự nhận lỗi để xin tôi không bỏ rơi mà thôi?
Tôi cười trong cay đắng và chua xót, chỉ toàn là những hương vị khủng khiếp nhất trong cuộc đời, vậy mà vì cái kẻ đó tôi đã phải chịu tất cả, phải nếm trải qua tất cả. Tôi kiếp trước đã làm điều gì sai trái để phải nhận lấy đau đớn này?
Tôi đã bỏ rơi tiểu Dương vì một trong những người bạn của anh ấy muốn gặp tôi và nói đó là một chuyện rất quan trọng. Chưa khi nào tôi cảm thấy mình tò mò chuyện gì ngoài những chuyện liên quan đến tiểu Dương. Thật kì lạ!
-Trông cậu có vẻ hạnh phúc?
Đó không nên là câu chào hỏi khi vừa gặp mặt. Tôi cảm giác người này không ưa mình, vì thế mà tuyệt nhiên tôi cũng không muốn tỏ ra lịch sự.
Im lặng một hồi, tôi cũng chẳng đáp lại câu nói của anh ta.
-Cậu là gay phải không?
Kể từ khi quen biết với tiểu Dương không biết tôi đã phải nghe câu nói nhắc đến thân phận thật của tôi biết bao nhiêu lần, thật quá ư nhục nhã! >_