Chap .
Tôi thực sự đã sững lại. Cái giọng nói đó tôi làm sao có thể quên? Tôi đã nói là cái giọng nói kh.ốn nạn đó mãi mãi tôi ko bao giờ quên. Nhưng mà tôi cứ tưởng nhờ tiểu Linh tôi đã có thể quên được rồi chứ? Ừ, phải rồi, như cái hôm tiểu Linh kể với tôi về tiểu Nguyên của anh ấy tôi đã nói là nếu có một ngày gặp lại tôi cũng sẽ không thể kiềm chế nổi bản thân mà chững lại. Giờ thì cái ngày đó đã đến rồi. Nhưng nó đến bất ngờ làm tôi không thể lường trước được mà hành xử sao cho trọn vẹn. Người đó đi du học và sẽ không về chỉ để họp lớp cơ mà, tại sao hôm nay lại về? À, về để ăn tết Việt sao? Tôi thật ngu!
-Là Nam, cậu ấy về rồi kìa!
Trái ngược với sự vui mừng của mọi người, tôi chỉ biết chết lặng trong tim. Rồi tôi bắt gặp ánh mắt tiểu Linh. Tôi... anh ấy... và người kia... anh ấy sẽ không nghi ngờ gì tôi chứ? Tôi... không thể cứ thế này mà phá hoại mối quan hệ đang hạnh phúc của mình được. Phải vực lên!
Tiểu Linh lại gần tôi và dịu dàng hỏi đầy lo lắng.
-Anh sao vậy? Không khỏe à?
-Ừ, không sao, tự nhiên thấy hơi choáng chút thôi, dạo này thiếu ngủ. ^_^
- ^_^
Nụ cười của tiểu Linh như tiếp thêm hàng vạn nguồn sức mạnh khiến tâm trạng tôi trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
-Cậu bạn nào đây lạ với?
Có vẻ như anh ta đang quan tâm đến sự có mặt của tiểu Linh nhà tôi, tôi lập tức quay lại cười tươi tỉnh.
-Hey, chào nhóc, lâu không gặp!
-À anh Dương, vẫn khỏe chứ?
-Bác sĩ mà, bệnh sao được. ^-^
Nhìn thoáng tôi một cái rồi anh ta lại chuyển sự tò mò sang tiểu Linh. Tôi giải đáp ngay cho anh ta.
-Là bạn trai anh đấy, thấy thế nào?
-Bạn trai à?
Cái giọng khe khẽ làm tôi hơi bất an. Tiểu Linh rất thông minh, anh ấy sẽ hiểu lầm hoặc nghĩ ngợi gì đó không hay. Không được, tôi đã đi đến nước này tuyệt đối không để ai phá hoại.
Tôi đang định nói gì đó để đánh lạc hướng thì tên Nam kia đột nhiên hú lên.
-Anh Dương cuối cùng cũng có bạn trai rồi, tin được không đây mọi người?
Cái điệu cười trêu chọc đó vừa làm tôi bực bội lại vừa làm tôi thấy yên lòng. Đúng rồi, nếu còn chút gì đó thương hại cho tôi thì hãy bố thí cho tôi chút bình an đi, đừng làm gì tổn hại đến tôi nữa, đồ tồi!
-Đúng rồi đấy! Giờ thì anh bạn về rồi chúng ta phải hợp sức làm nhục tên này trước mặt bạn trai hắn mới được.
Lũ con trai túm vào ôm vai bá cổ anh ta và cười cợt đầy khoái trá. Tốt, cứ thế mà phát huy, đừng nói năng gì bậy bạ.
Rất nhanh tôi lại trở về là mình mọi khi. Ánh mắt tiểu Linh cũng không còn lo lắng gì nữa.
Tôi hỏi nhỏ.
-Thấy các bạn anh thế nào?
-Đều điên như anh.
Tôi trợn mắt lên. Cái đồ bất lịch sự thái quá, tôi mà rống cái câu này lên đảm bảo anh sẽ bị đánh hội đồng, ngày trước tôi hay bị tụi nhỏ làm thế lắm. Cơ mà thôi, tha cho.
Cứ tưởng nói hết rồi, thế mà lát sau tiểu Linh lại nói tiếp.
-Nhưng mà tất nhiên chưa điên bằng anh. ^-^
Lại còn dám cười khích bác nhau nữa cơ đấy, tôi điên tiết bốp ngay vào đầu tiểu Linh, cho tỉnh ngộ ra.
-Nói ai điên thằng nhóc này? >_