Chap .
Tiểu Dương anh ấy nghỉ học đã mấy ngày nay rồi. Từ đầu năm học anh ấy đã nghỉ quá nhiều, và dường như tất cả đều do tôi. Tôi rất thương anh ấy, nhưng tôi không thể làm gì hơn được nữa. Chắc anh ấy đang rất đau khổ.
-A, Dương Việt Linh!
Hà Kim Quyên, tôi bắt đầu thấy ớn lạnh khi nhìn thấy cô ta, cái nụ cười ghê gớm và giả tạo.
Tôi không quan tâm mà bỏ đi.
-Này, tôi gọi cậu không nghe thấy sao?
Tôi dừng lại nhưng cũng khôg nói gì.
-Bảo Dương ốm cậu biết chứ?
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt thù hận, là ai đã bảo tôi rời xa anh ấy giờ còn bảo tôi phải quan tâm anh ấy nữa.
-À, tôi quên, cậu giờ không còn liên quan đến cậu ấy nữa.
Đồ điên!
Tôi bỏ đi lần hai.
Cô ta lôi kéo tôi lần hai.
-Cậu không nghĩ lí do khiến cậu ấy bệnh là do cậu bỏ rơi cậu đấy chứ?
Tôi vẫn không muốn mở lời. Đáp trả lại con người này tôi thấy không đáng, phí tổn năng lượng.
-Cậu không phải là lạnh lùng như mọi người vẫn nói mà là khinh người.
Tôi sao kệ tôi, không phải là việc cô có thể phán xét hay chê trách.
Tôi đang định bỏ đi nữa thì cô ta lại không ngần ngại lôi kéo lần ba.
Trong đôi mắt cô ta, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy tràn ngập sự tự mãn của kẻ chiến thắng và thái độ khinh bỉ với kẻ thua cuộc. Rất nhanh tôi rùng mình với ánh mắt tự cao tự đại đó.
-Lời tỏ tình của cậu khiến Bảo Dương bệnh mất một tuần, theo cậu lời xin lỗi của tôi sẽ ảnh hưởg đến cậu ấy bao lâu?
Tôi phát hiện ra một con đường tắt cho mình, con đường tắt để hạ uy Hà Kim Quyên lúc này.
-Cô đang nói dối sao?
-Sao?
Y như dự đoán của tôi, ánh mắt cô ta chuyển đục, nét mặt có phần biến sắc không rõ nét nhưng rất nhanh khiến tôi chú ý ngay lập tức. Biểu hiện của việc bị nói trúng tim. Cô ta đang nói dối gì đó.
Tôi tiếp tục công kích.
-Lần trước không phải do tôi tỏ tình mà tiểu Dương bệnh, thế cho nên lần này... anh ấy bệnh... chắc chắn không phải do cô.
Cô ta cười. Mọi biểu hiện của sự dối trá lại biến mất. Tôi bị hụt.
-Vì gì thì cũng đâu còn ý nghĩa gì với cậu nữa, hai người đã over rồi.
Không lẽ tôi lại đoán sai, rõ ràng cô ta đã chột dạ khi tôi buộc tội cô ta nói dối. Hay... lời nói dối đó nghiêm trọng hơn tôi tưởng? Tôi đã bị cô ta lừa?
Mai ít khi gọi điện cho tôi, thường thì chỉ nhắn tin tám một vài thứ.
-Ừ, tớ nghe.
-Cậu bị sao thế hả?
-Sao?
Mai có vẻ đang nổi giận, có chuyện gì, không phải là chuyện của tiểu Dương chứ? Làm sao mà cậu ấy có thể biết.
-Cậu đã làm gì với tiểu Dương của tớ?
-Tiểu Dương của cậu?
-Không lẽ giờ cậu ấy còn là của cậu?
Ừ, đâu còn là của tôi, chính tôi đã chủ động rời xa anh ấy, tôi có quyền gì mà đòi hỏi người khác không được cướp đi anh ấy?
-Cậu bị gì thế hả? Sao lại làm như thế?
-Sao cậu biết?
-Cậu trả lời tớ trước đi!
Có một điểm khiến Mai trở thành người được mọi người vừa yêu quý lại vừa thấy phiền đó là...rất hay lo chuyện bao đồng. =_=
Tôi buộc lòng phải trả lời qua loa để cậu ấy không vặn vẹo tôi nữa.
-Không thích nữa nên chia tay thôi.
-Sao lại không thích?
-Đến lượt cậu trả lời tớ.
Tôi cũng biết luật công bằng. Thực ra thì tôi vẫn còn rất tò mò chuyện của tiểu Dương mà nói đúng ra là tôi vẫn rất muốn quan tâm đến anh ấy, giống như là cách nhấn subscribe trên Youtube hay Follow trên Facebook vậy, tôi cũng muốn nhấn nó trên trang của tiểu Dương để theo dõi mọi hoạt động, mọi cập nhật của anh ấy, lặng lẽ dõi theo anh ấy.
-Tiểu Dương đang ốm cậu biết chứ?
Tôi không trả lời, đó không phải là câu tôi muốn nghe. Còn tiểu Dương, sao anh ấy lại yếu sức khỏe như thế, nếu như nói tôi yếu sinh lí thì anh ấy phải tự biết là mình cũng không vẻ vang gì khi yếu sức khỏe mà, lúc nào cũng chỉ biết mang người khác ra làm trò đùa. Ôi tôi bị gì thế này? Tôi nhớ anh ấy đến phát điên hoang tưởng rồi.
-Này, sao không trả lời?
-Câu tớ hỏi cậu vẫn chưa trả lời.
-Thì cứ trả lời câu này đi rồi tớ nói sao tớ biết cho.
-Lắm chuyện, biết.
-Cậu sao thế hả? Sao cáu với tớ?
Mai lại bắt đầu cái tính trẻ con của mình rồi, sẽ phiền đây. = ="
-Vào vấn đề chính đi!
-Ừ, tớ quên.
Tôi biết phải làm sao, tâm trạng đang tồi tệ muốn chết mà cậu ấy cứ làm tôi rầu thêm.
-Thì đó, tiểu Dương bị ốm rồi gọi điện cho tớ kêu tớ giúp, cậu ấy cần xin tớ giúp rất thảm thiết, bảo tớ hãy làm gì cho cậu quay lại với cậu ấy, cậu ấy không chấp nhận chia tay.
Không gọi cho tôi, lại gọi cho Mai để cầu xin sự giúp đỡ sao? Tại sao phải cầu xin? Anh ấy rõ ràng vẫn còn yêu Hà Kim Quyên, anh ấy không dám phủ nhận điều đó, vậy thì cứ sao vẫn muốn níu kéo tôi, muốn bắt cá hai tay sao, muốn tất cả đều là của mình sao? Đồ tham lam, ích kỉ!
-Có phải cậu đã hết yêu cậu ấy chưa mà làm thế?
-Vốn dĩ chưa khi nào yêu.
-Cái gì?
Tôi biết, câu trả lời của tôi rất xấu xa, rất kh.ốn nạn, nhưng tôi phải làm thế, tôi không muốn tiểu Dương vì tôi mà thêm khổ tâm. Hãy yên lặng quay lại với người anh ấy yêu trước kia và quên tôi đi.
-Trước giờ tớ chưa từng có cảm giác yêu đương gì với người đó, chỉ toàn là do anh ta bám lấy bắt tớ phải làm theo lời anh ta, tớ dẫn đến buổi họp lớp như tớ đã nói là che mắt mọi người và Nguyên thôi.
-Thế hôm đó trong WC...
Tôi lặng đi. Hôm đó... tôi đã nói anh ấy đừng rời xa tôi, anh ấy đã nói tôi cứ lợi dụng anh ấy, hôm đó...tôi và anh ấy đã cùng nhau....
Cố dồn nén mọi cảm xúc của lúc này, tôi vẫn lạnh lùng tiếp.
-Tớ chỉ muốn qua anh ta để có thể quên đi Nguyên của câu, tớ chỉ là không muốn đau khổ thêm mà làm thế. Tớ biết tớ là kẻ xấu xa. Bởi thế tớ mới chia tay để giải thoát cho cả hai. Với cả... tiểu Dương anh ta cũng... vẫn còn tình cảm với người yêu cũ...
Nói đến đây tôi cúp máy.
Hôm nay tôi rất ghét Mai. Cậu ấy đã khơi dậy trong tôi khao khát được ích kỉ một lần, cậu ấy đã khiến tôi phải cảm thấy hối hận về hành động của mình. Tôi... tôi không được phép làm thế, tôi đã từ bỏ tiểu Dương rồi.
Không được rồi, có lẽ tôi phải tìm hiểu Hà Kim Quyên đang che giấu điều gì.